Có Lẽ, Nếu Gặp Nhau Muộn Hơn

Chương 3: Vừa ngốc vừa độc miệng



Hàn Mặc bình tĩnh chỉ vào balo của Mộc Lan, ngữ khí bình đạm giải thích: "Trong balo của cô còn để quần áo, nước uống và một ít thức ăn nhanh. Bình thường nếu đi du lịch sẽ không ai đem nhiều đồ ăn như thế. Bởi người ta là đến du lịch để thưởng thức đặc sản, cho dù có chứa nhiều thức ăn thì đó cũng là một ít đặc sản địa phương chứ không thể là thức ăn nhanh bình thường" Hàn Mặc nhấp môi, "Hơn nữa, cô nói cô bị trễ chuyến tàu nên không tìm được khách sạn, như vậy thời gian đâu cô mua nhiều thức ăn đến thế. Trong đó còn có một ít thức ăn đã chế biến sẵn tại nhà còn bốc hơi nóng. Cho nên, cô nhất định vừa mới từ nhà rời đi. Mà cô lại một mình đêm hôm khuya khoắt bất chấp tìm một chỗ đáp cái lều qua đêm mà lại không hỏi thăm xung quanh ngọn núi này có thành tư nhân hay chưa. Như vậy nhất định là cô đã cãi nhau nên trong lúc tức giận không đi để ý biển báo tư nhân ngoài kia. Tóm lại, cô nhất định là bỏ.."

Hàn Mặc còn chưa kịp nói xong, Mộc Lan rốt cuộc muốn khóc ra tới: "Được, được rồi. Anh đừng nói nữa. Tôi muốn một mình lẳng lặng một chút."

Như thế nào mọi việc lại thành ra như vậy đâu. Tên này rõ ràng mới nãy còn thật ngốc, sao bây giờ lại biến thông minh rồi a. Chính mình có phải hay không sẽ bị anh ta tóm đưa về nhà, lúc đó về nhà nhất định bị cười nhạo. Rõ ràng lúc bỏ nhà đi rất quyết tâm, kết quả mới đó đã bị người đưa về, thật mất mặt..

Hàn Mặc nhìn cô gái trước mắt biểu tình thật ủy khuất, mặt đều nhăn thành một đoàn, bất giác trong lòng đột nhiên bị đánh vào một chút, ngữ khí trở nên mềm mại hơn: "Được rồi, ngồi xuống trước đi. Cô rốt cuộc sao lại cãi nhau? Với ai? Chuyện như thế nào?" Nói rồi, dẫn đầu kiếm một chỗ nhìn sạch sẽ ngồi xuống trước..

Mộc Lan kinh ngạc nhìn Hàn Mặc, sao anh ta đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy a..

Tuy không biết rốt cuộc sao lại thế này, nhưng cô vẫn ngồi xuống, ấm ức kể lể: "Tối nay tôi với mẹ mình cãi nhau. Tôi đã tốt nghiệp rồi, muốn mẹ cho tôi ra ở riêng tự lập. Tôi thấy nhiều người bạn của tôi sống một mình thật tự do a. Không có ai quản lý, muốn làm gì thì làm, tôi thật thích. Kết quả, mẹ tôi lại không đồng ý, ngay cả ba tôi ngày thường hay yêu chiều tôi cũng im lặng không nói lời nào bênh vực tôi cả. Tôi cảm thấy ba mẹ đều không tin tưởng mình nên quyết định tự ra ngoài tự lập chứng minh cho ba mẹ tôi thấy tôi nhất định sẽ làm được.."

Hàn Mặc yên lặng nghe từ đầu đến cuối, vẫn không nói gì.

Mộc Lan thấy vậy, nhịn không được ngước mắt lên nhìn Hàn Mặc thử. Thấy anh ta vẫn không có phản ứng, cô cảm thấy chút chột dạ: "Tuy tôi bỏ nhà ra đi nhưng tôi cảm thấy mình cũng không có sai.."

"Cô không sai.." Hàn Mặc trả lời.

"Như vậy, như vậy tại sao anh.." không nói lời nào a..

Mộc Lan vẫn chưa nói hết, bỗng dưng nghe phía đối diện thở dài một tiếng.

"Tự lập ai rồi cũng phải trải qua. Tôi không thấy muốn tự lập là sai, nhưng việc cô tự ý bỏ nhà ra đi là không đúng. Giờ này ba mẹ của cô nhất định đang rất lo lắng."

"Nhưng là.." Mộc Lan chưa kịp phản bác, lại thấy Hàn Mặc đôi mắt mị lên, phảng phất như đang nhớ lại chuyện gì đó..

"Tôi lúc nhỏ.. cũng từng như thế. Lúc đó, ba tôi bận rộn xây dựng sự nghiệp, cả năm tuy ở chung một nhà nhưng không có mấy lần có thể cùng nhau ngồi bàn ăn cơm. Thâm chí nói chuyện với nhau cũng không được vài lần. Năm tôi lên 10 tuổi, có một lần, ngày hội ở trường tổ chức, tôi nhìn xung quanh các bạn nhỏ ai cũng có ba mẹ dắt tay đi bên hàng quán vui vẻ. Mà tôi lại chỉ có thể có một mình mẹ nắm tay mà thôi. Không nhịn được, tôi hỏi mẹ ' ba thật chán ghét con hay sao mẹ? Vì cái gì ngay cả một ngày hội cũng không thể tới đây bồi con giống các bạn nhỏ như vậy?'

Lúc đó, tôi còn nhớ, mẹ ngồi xổm xuống, xoa đầu tôi thật dịu dàng, nói: ' Mặc Mặc ngoan, ba con không chán ghét con. Chỉ là công việc của ba..'. Không đợi mẹ nói hết lời, tôi vung tay ra khỏi mẹ, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi cổng trường băng qua đường. Mẹ tôi nhanh chóng đuổi theo. Thế nhưng mà.. nhưng mà.."

Hàn Mặc bỗng nghẹn lại một chút. Bên cạnh Mộc Lan vội đưa chai nước kế bên cho anh.

Hàn Mặc sửng sốt một chút, nhận lấy chai nước, tiếp tục nói: "Nhưng mà, lúc tôi băng qua đường, vì không nhìn đèn tín hiệu giao thông. Một chiếc xe ô tô chạy nhanh tới. Ngay lúc tôi đang hoảng sợ không biết làm sao. Chỉ kịp cảm thấy có ai đó ôm chầm tôi, bị xe hung hăng đụng bay đi. Sau đó cả nguời đều không có ý thức.."

"Lúc tôi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện. Đầu tôi bị băng bó lại. Thế nhưng, cả phòng bệnh lại chỉ có một mình dì hai thôi. Không thấy ai cả. Sau đó, tôi mới biết được, mẹ tôi vì ôm tôi mà bị thương rất nặng. Lúc đưa vào cấp cứu, vì mất máu quá nhiều nên đã không qua khỏi.."

Mộc Lan lúc này không biết nói gì cho phải, chỉ nhỏ giọng thì thầm: "Anh.."

"Thế nên, giờ cô nên về nhà đi. Mẹ cô chắc chắn đang rất lo lắng cho cô. Đừng vì tùy hứng nhất thời mà hối hận. Mẹ cô cũng không phải sống với cô suốt đời được sao. Đến một lúc nào đó.."

Hàn Mặc không lên tiếng nữa.

Mộc Lan không tự chủ được nhớ đến những ngày còn nhỏ. Mẹ cô tuy hơi nghiêm khắc với cô nhưng lúc nào trước mặt người khác cũng là bênh vực cô hết mực.

Nhớ năm đó, cô và bạn học đánh nhau, mẹ cô biết tin không nói một lời liền bỏ việc chạy đến trường. Lúc đó, cô chỉ bị trầy xướt một ít ngoài da, nhưng mẹ cô lại lo lắng tới nỗi đưa cô vào bệnh viện kiểm tra toàn thân. Tuy đêm đó về nhà, mẹ cô lại hung hăng mắng cô một trận. Nhưng khuya đến lại âm thầm chờ cô ngủ để xoa thuốc cho cô..

Từng chuyện từng chuyện liên tục hiện lên như một cuốn phim trong đầu Mộc Lan. Cô mắt ửng đỏ. Cô nên may mắn vì vẫn còn mẹ ở bên cạnh, không giống như người trước mắt này..

"Tôi phải về nhà. Cảm ơn anh. Còn có thật xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh rồi" Mộc Lan đứng lên, phủi phủi bụi đất. Cô sai rồi, giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà. Ôm chầm lấy mẹ để nói một câu ' Con xin lỗi ' mà thôi.

Hàn Mặc thấy vậy, nhẹ nhàng đứng lên, ôn tồn nói: "Tôi đưa cô về."

"A, không cần. Tôi tự về được."

"Xuy.. Bây giờ thì biết ngại ngùng. Sao mới nãy lại đanh đá như vậy a" Hàn Mặc nhịn không được châm chọc nói.

Mộc Lan: "..."

A a a, quả nhiên cái tên này vẫn đáng giận như vậy. Khó khăn lắm mới có chút thiện cảm với anh ta mà mới đó đã bay đi hết rồi. Một tên vừa ngốc vừa độc miệng.

Mộc Lan mắng: "Mẹ nó, anh tin hay không tôi đấm chết anh bây giờ."

Hàn Mặc liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, bật cười: "Chỉ với cô mà muốn đấm chết tôi? Về nhà luyện thêm mười mấy năm nữa rồi hãy nghĩ đến chuyện đó" Nói rồi Hàn Mặc quay người đi xuống núi: "Đi thôi."

"Nè, anh mới nói cái gì. Nhỏ mọn như vậy, một chút phong độ cũng không có. Ai từ từ, chờ tôi với a" Mộc Lan vội đuổi theo bước chân Hàn Mặc.

Cứ thế, một người vừa đi vừa lải nhải, một người im lặng lắng nghe, lâu lâu lại châm chọc vài câu.

Hai người cùng nhau xuống núi, tìm đường về nhà Mộc Lan.

Đêm, vẫn rất lạnh.