Có Lẽ, Nếu Gặp Nhau Muộn Hơn

Chương 9: Lời hứa?



6 năm sau.

"Hạ Vi, từ từ, chờ tớ với a."

Từ xa, một cô gái cột chùm tóc đuôi ngựa chạy vội tới, vừa đi vừa la lớn.

Là Mộc Lan.

Năm đó, sau khi tốt nghiệp trường cấp ba Bắc Tiến, Mộc Lan và Hạ Vi cùng nhau nộp hồ sơ vào Đại học Nam Âu. Những người bạn còn lại hiện tại cũng đã mỗi người mỗi nơi.

Hạ Vi nghe tiếng gọi, ngừng lại bước chân. Lúc này, Hạ Vi đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa tung theo bờ vai, khí chất càng trở nên dịu dàng.

Mộc Lan chạy tới gần Hạ Vi, vừa thở dốc vừa nói: "Haizzz, may là đuổi kịp cậu."

"Mộc Lan, không phải hôm nay cậu không có tiết học sao. Sao lại ở trên trường?" Hạ Vi vỗ vỗ vai Mộc Lan hỏi.

"Ai, ở nhà cũng không làm gì. Nhớ lại hôm nay cậu trên trường có tiết, tớ lên trường ăn cơm với cậu nha." Nói rồi, Mộc Lan nháy mắt nghịch ngợm trả lời.

Nghe vậy, Hạ Vi mỉm cười. Mấy năm nay, ai cũng đã ít nhiều xảy ra biến hóa. Riêng chỉ có Mộc Lan, không những không thay đổi, ngược lại, còn ngày càng bốc đồng, nghịch ngợm.

"Vậy tới căn tin ăn chủt gì đi." Hạ Vi đề nghị nói.

"Được được, đều nghe cậu. Ha ha."

Hai người dạo bước đến căn tin đi tới. Bỗng Mộc Lan nhớ lại điều gì, thấp giọng hỏi: "Hạ Vi, Tiêu Phong học trưởng đâu?"

Hạ Vi cứng đờ, ngay sau đó ra vẻ bình thường trả lời: "Anh ấy nói trưa nay có việc, không thể ăn cơm với tớ được."

Tiêu Phong, hiện tại cũng cùng học tại Đại học Nam Âu. Anh hiện tại đã năm cuối, 3 tháng nữa sẽ tốt nghiệp.

* * *

Năm đó, sau khi cùng nhau làm việc tại Hội học sinh trường Bắc Tiến được 1 năm, hai người dần nảy sinh tình cảm. Sau khi Hạ Vi vừa lên năm 2 trường Bắc Tiến, Tiêu Phong đã cướp cơ hội tỏ tình với cô. Hạ Vi vui vẻ đồng ý.

Sau đó, hai người kết giao với nhau tới tận bây giờ. Vì Tiêu Phong lớn hơn Hạ Vi một niên cấp nên lúc đó, Tiêu Phong đã tốt nghiệp Bắc Tiến trước.

"Tiêu Phong.." Hạ Vi ủy khuất gọi, khóe mắt ươn ưởt.

Tiêu Phong ôm lấy Hạ Vi, vỗ về: "Được rồi, đừng khóc, Hạ Vi. Anh tốt nghiệp rồi, em ở lại nhất định phải học thật tốt, giữ sức khỏe, đừng thức đêm, còn có.."

Nhìn Tiêu Phong một bộ ân cần dặn dò, giống như cô và anh cũng không thể gặp lại nhau nữa.. Nghĩ đến sau này, anh và cô mỗi người một ngã, cô rốt cuộc nhịn không được, òa khóc.

"Tiêu Phong, anh là đồ ngốc, đại ngốc. Ai lại an ủi người ta kiểu đó chứ.."

"A, xin, xin lỗi, Hạ Vi, ngoan, đừng khóc."

"Oa.."

Thấy cô càng khóc càng lớn, Tiêu Phong lúng túng lấy tay lau nước mắt cho cô, vỗ về: "Đừng, đừng khóc Hạ Vi. Anh sai rồi, không thôi em đánh anh đi, đừng tức giận, đừng khóc nữa a.."

Nghe người nào đó vụng về an ủi, Hạ Vi trong lòng càng phức tạp. Mấy năm quen nhau, cô giống như đã quen sự tồn tại của Tiêu Phong. Một người lúc nào cũng lẽo đẽo theo cô, ân cần chăm sóc, lại thật dịu dàng bảo vệ cô, bỗng có một ngày, anh phải đi một nơi khác.. Cô thật sự rất khổ sở.

"Tiêu Phong, anh dự định sẽ thi vào trường Đại học nào?" Hạ Vi ngừng khóc, khụt khịt hỏi nhỏ.

"Đại học Nam Âu." Thấy cô ngừng khóc, Tiêu Phong thở phào nhẹ nhõm. Đừng nói a, anh sợ nhất là cô gái nhỏ trước mắt khóc. Thường ngày, cô gái nhỏ rất ít khóc, nhưng nếu mỗi lần cô đã khóc thì nước mắt như không cần tiền mà rơi. Đôi mắt đều đỏ lên, anh đau lòng.

"Như vậy.." Hạ Vi bỗng chốc ngước mắt lên nhìn anh, biểu tình nghiêm túc: "Tiêu Phong, anh nghe kỹ cho em, vào nơi đó nhất định phải chờ em, không được trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung, nếu để em phát hiện, hừ hừ.." Hạ Vi giơ tiểu nắm tay quơ quơ trước mặt anh, uy hiếp nói.

"A, Hạ Vi, không lẽ em định.." Tiêu Phong kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mắt.

"Thế nào, anh không đồng ý?" Hạ Vi híp mắt hỏi.

"Không, không, anh đương nhiên không có ý kiến." Nói rồi anh ngây ngô cười ra tiếng: "Như vậy, sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chơi.. Hạ Vi, anh rất vui vẻ."

Hạ Vi nhịn không được cũng cười theo, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô và anh mỗi người mỗi nơi chỉ là tạm thời. 1 năm, sau một năm, cô tốt nghiệp trường Bắc Tiến, sẽ nộp hồ sơ vào trường Đại học Nam Âu. Lúc đó, cô và anh lại có thể cùng nhau.

"Khụ, nhưng anh nhất định phải giữ mình cho tốt, nơi này.." Hạ Vi chỉ vào ngực Tiêu Phong, nói: "Chỉ có thể có một mình em, không thể chứa người con gái khác, Tiêu Phong."

"Được, chỉ có một mình em, Hạ Vi". Tiêu Phong nắm tay Hạ Vi, mỉm cười trả lời.

"Nếu, nếu có một ngày, anh thay lòng.."

"Sẽ không."

"Em nói là nếu, nếu như thật sự có ngày đó, anh nhất định phải nói cho em trước một tiếng. Đừng giấu giếm em, để đến lúc em chính mình phát hiện anh phản bội, Tiêu Phong, em sẽ rất đau khổ, sau đó vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt anh lần nữa.."

"Tuyệt đối sẽ không có ngày đó, Hạ Vi. Nếu có ngày như vậy, anh sẽ để em đánh anh đến khi nào hết đau khổ thì thôi."

"Được, Tiêu Phong." Hạ Vi vươn một ngón tay ra, để trước mắt anh: "Chúng ta nghéo tay hứa đi".

Tiêu Phong phì cười, sao cô lại đối chuyện này nghiêm túc vậy a. Anh cũng đã nói chắc chắn sẽ không có ngày đó xảy ra rồi mà.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Tiêu Phong vẫn ngoan ngoãn đưa một ngón tay ra.

Hai ngón tay móc lại, Hạ Vi lầm bầm: "Nghéo tay, nghéo tay, một trăm năm cũng không thay đổi."

Tiêu Phong ôn hòa cười cười.

Ngày đó, cũng là ngày Tiêu Phong tốt nghiệp. Cũng là năm Hạ Vi và Tiêu Phong mỗi người mỗi nơi. Mãi cho đến 1 năm sau, Hạ Vi tốt nghiệp, Mộc Lan cũng cùng Hạ Vi nộp hồ sơ vào trường Nam Âu. Tiêu Phong và Hạ Vi mới gặp lại nhau. Họ vẫn tiếp tục vui vẻ bên nhau như trước đó. Chỉ có Hạ Vi mẫn cảm mà phát hiện đã có chút gì đó trong bất giác đã lặng lẽ thay đổi.

Cho nên nói, lời hứa gì đó đôi khi không cần quá chắc chắn. Bởi vì, mỗi thời điểm mỗi con người đều sẽ thay đổi.

Là kiên định, là chấp niệm, vẫn là sẽ không ngăn cản được dụ hoặc mà biến hóa, không ai biết trước được tương lai. Nếu cứ bất chấp mà tin tưởng vào lời hứa năm xưa, Hạ Vi, sẽ có một ngày mang đầy mình vết thương mà đau khổ.