Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 42: Thích



Edit: Kogi

Ca ca nói, muốn trói mình trên giường.

Tô Bạch đỏ mặt, lại nhớ tới cảnh tượng hai người trên giường hôm đó, liền ấp úng nói: “Ta…ta cho huynh trói…”.

Cố Trường Huyền sững người.

“Nhưng mà, huynh đừng đánh ta, ta sợ đau…”. Tô Bạch lén ngước mắt nhìn Cố Trường Huyền, lại nghĩ đến hắn nói sẽ chặt chân gì đó, cậu liền cắn môi, có chút căng thẳng.

Cố Trường Huyền bị dáng vẻ này của Tô Bạch khơi dậy lửa nóng, hầu kết chuyển động, ánh mắt trầm xuống, cuối cùng không nhịn được cắn mạnh một cái lên tai Tô Bạch.

“Ái ~”. Tô Bạch kêu thành tiếng, ấm ức nhìn Cố Trường Huyền.

Đỗ Tử Nhân cảm thấy không còn gì để xem, đã thức thời quay mặt đi chỗ khác, Thần Đồ lại bám dính tại chỗ, kéo ống tay áo Cố Trường Huyền lắc hắn, có chút ngại ngùng nói: “Gia! Gia! Ngài nói…có phải Úc Lũy, cũng thích ta phải không…”.

Tô Bạch không nghe Thần Đồ nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tay Thần Đồ, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang kéo ống tay áo Cố Trường Huyền, túm chặt, không hề có ý muốn buông ra.

Tô Bạch mím môi, nhấc tay dụi mắt, vẫn cảm thấy cảnh này có chút chướng mắt, liền nhân lúc Cố Trường Huyền và Thần Đồ đang nói chuyện, chậm rãi kéo ống tay áo Cố Trường Huyền ra khỏi tay Thần Đồ.

Cố Trường Huyền cười như không cười, nói: “Chứ sao nữa? Hắn không thích ngươi, chẳng lẽ lại thích ta?”.

“Ta thật sự tưởng hắn thích ngài đó!”. Thần Đồ lại định kéo ống tay áo Cố Trường Huyền, đã thấy Tô Bạch ôm toàn bộ cánh tay Cố Trường Huyền vào lòng, đang trừng đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn mình.

Thần Đồ cũng đang buồn bực, liền dứt khoát ngồi bệt xuống đất khóc om sòm, rồi túm vạt áo Cố Trường Huyền lau nước mắt, vừa khóc sướt mướt vừa oán trách: “Gia, ngài biết hắn thích ta mà sao không nói với ta? Ngài không biết ta ta ta…”.

Tô Bạch định giật lại vạt áo từ tay Thần Đồ, nhưng thấy Thần Đồ đáng thương quá, lại mềm lòng, ném cho y một chiếc khắn tay, lừa y thả tay: “Ngươi đừng khóc nữa, lau đi này”.

Quả nhiên Thần Đồ nhận khăn tay, Tô Bạch cũng thở ra một hơi, kéo vạt áo Cố Trường Huyền về.

Không muốn cho người khác chạm vào người ca ca, Tô Bạch cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm, ánh mắt cố chấp, nhưng nét mặt vẫn nhu hòa như trước, thậm chí còn ngoan ngoãn ngả vào cổ Cố Trường Huyền.

Cố Trường Huyền nhỉn động tác nhỏ của Tô Bạch cười thầm, xoa xoa đầu Tô Bạch, sau đó quay sang nói với Thần Đồ: “Nếu ta đột ngột nói Úc Lũy thích ngươi, có lẽ ngươi cũng không tin, còn tưởng là ta lừa gạt ngươi cũng nên”.

Thần Đồ chấm khóe mắt, nghĩ lại thấy cũng đúng, thế là không ăn vạ nữa, từ dưới đất bò dậy, tự mình phủi bụi sau mông.

“Những chuyện như vậy vẫn phải do bản thân hiểu ra mới được”. Cố Trường Huyền thở dài, giọng nói cũng mềm hơn, không có chút mất kiên nhẫn: “Vẫn phải là ngươi tự phát hiện ra hắn thích ngươi, thì mới tin rằng hắn thích ngươi thật, nếu không người ngoài cuộc dù ba hoa thế nào đi nữa cũng vô ích, trong lòng ngươi vẫn nghi ngờ mà thôi”.

“Ngài nói đúng”. Thần Đồ cúi đầu, cả người rũ xuống như quả cà héo.

Cố Trường Huyền thả Tô Bạch xuống đất, đứng dậy vỗ vỗ vai Thần Đồ, an ủi: “Dù sao bây giờ nhận ra cũng chưa muộn, tháo gỡ mâu thuẫn, Úc Lũy sẽ lại trở về làm tùy tùng của ngươi, bằng lòng ra mặt vì ngươi, đánh nhau vì ngươi”.

Vành mắt Thần Đồ đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Ta không phải muốn hắn làm tùy tùng cho ta, nếu hắn bằng lòng ở bên ta, ta làm tùy tùng của hắn cũng được”.

Cố Trường Huyền mỉm cười, lại vỗ vai Thần Đồ hai cái gọi là an ủi, không ngờ lúc này Tô Bạch lại nhào vào lòng mình, ôm mình không chịu rời tay.

“Sao bám người thế?”. Cố Trường Huyền nhéo mũi cậu.

Tô Bạch đỏ mắt, cậu biết mình làm vậy là không đúng, bám hắn như vậy thì không hay, nhưng…nhưng cậu không muốn để hắn gần gũi với người khác, muốn hắn chỉ thân thiết với mình.

Tô Bạch dụi mắt, đấu tranh một lúc, cuối cùng quyết định mình nên ngoan ngoãn hơn, không quấn người như vậy nữa, kết quả cậu vừa đứng dậy rời khỏi lòng Cố Trường Huyền, liền lại bị Cố Trường Huyền ấn về, hắn cười dịu dàng, nói với cậu: “Định chạy đằng nào? Ta thích ngươi bám ta như vậy, lẽ nào ngươi không biết sao?”.

“Ta sợ huynh không thích…”. Tô Bạch dè dặt nắm chặt vạt áo Cố Trường Huyền, ngửa đầu tội nghiệp nhìn hắn, mặc dù ca ca đối xử với mình rất tốt, nhưng mình vẫn có chút bất an, chỉ sợ hắn sẽ chán mình, không cần mình nữa. Có lẽ…có lẽ là vì rất thích hắn! Tô Bạch nghĩ thầm.

Thần Đồ vẫn còn ở đó bi thương, Đỗ Tử Nhân không nỡ nhìn liền đi tới sau lưng Thần Đồ vỗ một cái: “Ôi dào, là nam tử hán đại trượng phu thì khóc khóc mếu mếu cái nỗi gì? Ta nói ngươi biết, ngươi không việc gì phải sợ, ngươi ở trên cho ta. Ngủ một đêm là giải quyết xong rồi sao, nếu không được, thì ngủ hai đêm”.

Cố Trường Huyền không nhịn nổi đạp Đỗ Tử Nhân đi, nói với Thần Đồ: “Đừng nghe hắn nói bậy, trước đây không phải ta và Tiểu Bạch cũng tạo cơ hội cho các ngươi sao, kết quả, cũng chẳng có ích còn gì?”.

Thần Đồ đỏ bừng mặt, Cố Trường Huyền đang nói về chuyện, Tô Bạch bỏ thuốc Úc Lũy, sau đó ném mình lên giường hắn.

Đỗ Tử Nhân biết nhiều hiểu rộng rất nhạy cảm với chuyện kiểu này, chỉ nhìn vẻ mặt Thần Đồ là hiểu xảy ra chuyện gì, vì vậy lại bỉ ổi sáp tới: “Ui, thì ra các ngươi ngủ với nhau rồi à!”.

“Cút cút cút!”. Thần Đồ khua tay gạt chân về phía Đỗ Tử Nhân.

Dù Đỗ Tử Nhân da dày thịt béo, cũng không chịu nổi liên hoàn cước, vết thương Úc Lũy để lại vẫn còn trên mặt, hắn cũng không muốn sặc sỡ thêm, liền vội vàng trốn biệt.

Đỗ Tử Nhân vẫn chưa lấy lại được một chút pháp lực, lúc này hắn cũng phát hiện ra đây là do Cố Trường Huyền ra tay, vì vậy liền chạy ra khóc với Cố Trường Huyền: “Chủ thượng, ngài giải cấm chế trên người ta đi mà, ta không có pháp lực, giờ đến cả Thần Đồ cũng ức hiếp được ta”.

Cố Trường Huyền chỉ ôm Tô Bạch vào lòng, sau đó cắn tai cậu nói: “Ta nghe Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nói có giải hay không?”.

Tô Bạch vui vẻ, quay đầu lại hỏi: “Nghe ta sao?”.

“Đúng vậy”. Cố Trường Huyền vén một lọn tóc của Tô Bạch ra sau tai, cười mê hoặc: “Ta nghe lời ngươi nhất mà, lẽ nào ngươi không biết?”.

Tô Bạch cảm thấy Cố Trường Huyền nói ngược rồi, rõ ràng là mình nghe lời hắn nhất mới đúng, nhưng được dỗ dành như vậy Tô Bạch cảm thấy trong lòng ngọt ngào không gì sánh được, nhún vai nói: “Vậy thì không giải đi”.

Tô Bạch nhớ ban nãy Cố Trường Huyền có nói, sớm đã thấy chướng mắt Đỗ Tử Nhân, muốn để Úc Lũy dạy dỗ Đỗ Tử Nhân thay hắn. Tô Bạch muốn làm Cố Trường Huyền hài lòng, vì vậy liền trả lời.

“Tô Bạch ngươi ngươi ngươi…”. Đỗ Tử Nhân mắt qua mày lại với Tô Bạch, trong lòng nóng nảy, không phải ngươi còn muốn hỏi ta chuyện trước kia sao, bây giờ đắc tội ta, ngươi có muốn biết nữa không hả?

Tô Bạch đã hiểu ý Đỗ Tử Nhân, nhưng vẫn đưa mắt đi chỗ khác không để ý đến hắn, suy nghĩ của ca ca là quan trọng nhất, những chuyện khác đều có thể xem nhẹ.

Đỗ Tử Nhân thấy không đàm phán được với Tô Bạch, liền lại đi xin Cố Trường Huyền, nói thẳng: “Chủ thượng, gia, lão tổ tông, trước đây ngài hiểu ta nhất mà, hễ ta chịu một chút uất ức, ngài đều giúp ta trả thù, ta còn nhớ có một lần…”.

Lần này Tô Bạch thực sự tức giận, cậu siết chặt nắm đấm, mắt đỏ lên, đạp một phát về phía Đỗ Tử Nhân, phản bác: “Trước đây huynh ấy hiểu ta nhất!”.

“Không không ý ta cũng không phải là trước đây…”.

“Bây giờ cũng hiểu rõ ta nhất!”. Tô Bạch mím môi thành một đường thẳng, đôi môi vốn đỏ thắm vì động tác này mà hơi trắng bệch, Cố Trường Huyền vội kéo cậu lại xem, bỗng thấy đôi mắt trong suốt của cậu dâng lên một màn hơi nước.

“Ta nói là lúc trước khi ngươi tới Minh giới…”. Đỗ Tử Nhân vội vàng giải thích, nhưng Cố Trường Huyền lập tức giơ tay thi pháp, phong bế miệng hắn.

“Khóc cái gì?”. Cố Trường Huyền nghĩ Tô Bạch ghen vì mình, trong lòng không kìm được vui sướng, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của cậu, lại cảm thấy đau lòng không chịu nổi.

“Ta không có khóc”. Tô Bạch ngửa đầu hết cỡ, nước mắt sẽ không rơi xuống, nhưng giọng nói rõ ràng đã mang âm mũi, cậu nghĩ tới lời Đỗ Tử Nhân nói, chuyện Cố Trường Huyền đánh mình vì hắn ta, cậu đã thấy vô cùng khó chịu. Tô Bạch muốn cáu gắt với Cố Trường Huyền, nhưng lại sợ hắn sẽ ghét mình, vì vậy cuối cùng chỉ mím môi kìm nước mắt, dè dặt cầm ngón tay hắn, khẽ nói: “Trường Huyền, huynh đừng thương người khác được không?”.

Hô hấp của Cố Trường Huyền chậm lại, thực ra tính khí của Tô Bạch rất tệ, năm đó những danh hiệu của cậu đều là đánh mà có, xứng đáng là chiến thần bát hoang. Lại thêm tướng mạo trên trời dưới đất hiếm có khó tìm, vì vậy đi đến đâu Tô Bạch cũng được tâng bốc, quen từ trên cao nhìn xuống. Chỉ khi ở chỗ hắn, Tô Bạch mới buông xuống tất cả kiêu ngạo, hạ mình xuống mức thấp nhất.

Khi Cố Trường Huyền chưa yêu cậu thì cảm thấy chẳng có gì, về sau khi đã động lòng, liền dùng hết sức bồi thường cậu, cưng chiều cậu vô hạn. Người Minh giới đều oán trách hắn và Tô Bạch không ra gì, nhưng bọn họ không biết, Cố Trường Huyền dỗ dành cậu rất lâu, nuông chiều cậu rất lâu, mất rất nhiều thời gian mới khiến Tô Bạch bằng lòng tùy tiện làm nũng với mình.

Cố Trường Huyền chấp nhận để cậu tác quái, chấp nhận cưng chiều cậu thành một đứa trẻ vô pháp vô thiên.

Bởi lẽ điều hắn muốn nhất trên đời, cũng chỉ là để Tô Bạch tự do tùy ý, sống những ngày tháng thoải mái vui vẻ, rạng rỡ vô ưu vô lo.

Nhưng Tô Bạch thì hay lo được lo mất, dù mình chiều cậu hơn nữa, đáy lòng cậu vẫn có phần bất an, có lần Nữ vương Yêu giới trọng thương được mình mang về cứu chữa, mình ôm cô ta một lúc, Tô Bạch liền buồn rầu không vui mất mấy ngày.

Cố Trường Huyền không nỡ nhìn cậu như vậy, liền bắt chúng nhân Minh giới lên đài hát hò, thậm chí bản thân cũng đích thân lên biểu diễn, diễn vở lên núi đánh hổ.

Nhưng Tô Bạch vẫn không mỉm cười lấy một lần, khi màn che hạ xuống, lụa đỏ buông lơi, nhạc hết người đi, khoảng sân rộng rãi chỉ còn lại hai người Cố Trường Huyền và Tô Bạch. Tô Bạch cuối cùng cũng không nhịn được khóc nức nở, cậu rúc vào cổ Cố Trường Huyền khóc không thành tiếng: “Trường Huyền, ta biết ta như vậy không tốt…Huynh đừng ghét ta…”.

“Không ghét, thích ngươi nhất”. Cố Trường Huyền ôm chặt người, dịu dàng xoa lưng cậu khẽ nói.

“Ta vô cùng bám người, một lúc cũng không muốn xa huynh, ta còn vô cùng vô cùng ba đạo, không thể nhìn nổi huynh tốt với người khác, một chút xíu cũng không thể”.

“Vậy chỉ đối tốt với ngươi thôi”. Cố Trường Huyền không có chút phiền chán, vừa hôn mi tâm cậu vừa dỗ: “Tiểu Bạch, ta chỉ thích ngươi, chỉ đối tốt với một mình ngươi”.

“Ta cũng chỉ tốt với một mình huynh”. Tô Bạch siết tay Cố Trường Huyền, giọng nói hơn run rẩy, ánh mắt ngấn nước: “Trường Huyền, ta…thực ra ta có thể bớt lại…Ta sẽ ngoan hơn nghe lời hơn, huynh đừng bỏ ta…”.

“Sao ta lại bỏ ngươi được”. Cố Trường Huyền nâng mặt cậu, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, dịu dàng nói: “Ngươi cũng không cần giữ mình, ta thích ngươi như vậy. Tiểu Bạch, ngươi như thế nào ta cũng thích”.

Có một loại người trời sinh không có cảm giác an toàn, thường hay lo được lo mất, vì vậy đôi khi sẽ nuốt nước mắt vào tim, lộ ra ánh mắt vừa yếu đuối vừa bi thương.

Vì vậy người đó có một căn bệnh, đó là hết lần này đến lần khác tìm cách chứng thực với người yêu mình, rằng ngươi vẫn thích ta, sẽ không bỏ ta, giống như ta sẽ không rời bỏ ngươi.

Nghe nói quá dằn vặt tất sẽ chia ly, dù kiên nhẫn hơn nữa cũng bị vòng lặp luẩn quẩn này mài mòn.

Nhưng không sao, Tiểu Bạch, ngươi đừng sợ, ta sẵn lòng cam đoan với ngươi một lần lại một lần, ta sẵn lòng lặp đi lặp lại đáp án cho ngươi nghe không biết chán.

Bởi vì, ta thích ngươi.