Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 44: Câu thơ



Edit: Kogi

Tô Bạch thoải mái đến nỗi ngón chân đều co quắp, muốn gọi to tên Cố Trường Huyền, nhưng lại nhớ người này nói mình phải cắn chặt áo, không được nhả ra, thế là Tô Bạch nhịn đỏ cả mặt, cố gắng cắn răng, chỉ rên rỉ bằng giọng mũi vài tiếng.

Nhưng cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, Tô Bạch khóc nấc kêu lên, vạt áo cắn trong miệng cũng rơi xuống, che phủ những dấu hôn loang lổ.

Cố Trường Huyền mỉm cười, vân vê dái tai của cậu nói: “Không cắn chặt, làm sao đây?”.

“Ta không biết…”. Tô Bạch vịn bả vai Cố Trường Huyền, giọng như chực khóc, quyến rũ mê người vô cùng.

Nhưng chính bản thân cậu cũng không biết, vẫn nhìn Cố Trường Huyền bằng đôi mắt mê man tràn ngập sương mù, Cố Trường Huyền híp mắt, chậm rãi sát lại gần Tô Bạch, thổi nhẹ bên tai Tô Bạch, nói: “Tiểu Bạch, ta phải phạt ngươi”.

Tuy nói là phạt, nhưng thực tế Cố Trường Huyền chỉ là dịu dàng giúp Tô Bạch một lần, Tô Bạch cảm thấy mình như lơ lửng trên mây, thật lâu sau vẫn không thể rơi xuống.

Đến khi tỉnh táo lại, Tô Bạch liền đỏ mặt, cậu hơi xấu hổ túm góc áo Cố Trường Huyền, lí nhí nói: “Ta…ta cũng giúp huynh…”.

Cố Trường Huyền cười càng tươi hơn, đang định nói gì, chợt nghe thấy tiếng động cách đó không xa. Hắn thu lại nụ cười, giúp Tô Bạch sửa sang quần áo, sau đó ôm cậu xuống khỏi bàn đá.

“…”. Chân Tô Bạch như nhũn ra, ngồi phịch trong lòng Cố Trường Huyền, ánh mắt vẫn còn mang theo chút mong đợi, cậu ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Cố Trường Huyền: “Ca ca chúng ta về phòng sao? Về phòng…tiếp tục sao…”.

Cố Trường Huyền xoa đầu cậu, nhướng mày chọc cậu: “Vừa rồi còn chưa đủ? Muốn nữa à?”.

Tô Bạch sắp bốc cháy tới nơi, cậu muốn bảo Cố Trường Huyền rằng mình muốn giúp hắn thoải mái…nhưng lời này…cậu sao có thể không biết ngượng nói ra được.

Tô Bạch còn đang đắm chìm trong cảnh xuân kiều diễm chưa thoát ra được, không nhìn thấy có bóng người từ xa lại gần, chỉ nghe thấy Cố Trường Huyền thở nhẹ vào tai, nói một câu: “Đáng tiếc là phải chờ đến tối rồi”.

“A?”. Tô Bạch mơ màng ngước mắt nhìn hắn, mới phát hiện có người đứng trước mặt, người đó cung kính hành lễ, sau đó nói: “Chỉ thượng gọi thuộc hạ qua đây, là có chuyện gì phân phó?”.

Tần Quảng vương thận trọng kín đáo, thái độ cung kính, trông có vẻ thực sự có chuyện cần bàn, Tô Bạch biết lúc này mình không nên mở miệng quấy rầy, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, vò vạt áo Cố Trường Huyền oán giận nói: “Sao huynh lại gọi ông ta tới vào lúc này chứ…”.

“Không phải lúc này gọi, gọi từ lúc Úc Lũy và Đỗ Tử Nhân đánh nhau”. Cố Trường Huyền nhìn điệu bộ không vui của người yêu, liền dịu dàng dỗ dành: “Ca ca có chút việc cần bàn với Tần Quảng vương, bế ngươi về phòng trước được không?”.

“Ta tự đi được”. Tô Bạch đẩy Cố Trường Huyền ra, trừng mắt nhìn hắn, mím môi, tự mình chạy đi, Cố Trường Huyền đưa mắt dõi theo cậu, thấy cậu chạy được nửa đường lại quay về, Tô Bạch thở hổn hển, hít sâu một hơi, kéo quần áo hắn tội nghiệp nói: “Chuyện hai người cần nói rất quan trọng sao? Hay là…ca ca cùng ta về phòng trước đã…ta ta ta cũng giúp huynh…”.

Cố Trường Huyền bật cười, kéo cậu qua hôn một cái, rồi nói: “Đúng là chuyện rất quan trọng, không thể đi được”.

Tô Bạch nắm chặt tay mấp máy môi, khuôn mặt đỏ bừng, mình đã chủ động đến thế rồi, huynh ấy còn không theo mình về phòng…

Tô Bạch bĩu môi, tủi thân nhìn Cố Trường Huyền, lại quay sang trừng mắt Tần Quảng vương.

Tần Quảng vương bị Tô Bạch trừng đến sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước nói: “Hay là ta đi trước…”.

“Không cần, ta đi!”. Tô Bạch thấy Cố Trường Huyền không có phản ứng gì, liền có chút phẫn nộ, phất tay áo rời đi.

Cố Trường Huyền kéo tay cậu, nắn hai cái, cười nói: “Giận ta à?”.

Tô Bạch quay đi không trả lời.

“Đợi buổi tối lại xử lý ngươi”. Cố Trường Huyền bóp eo Tô Bạch một cái, sau đó buông tay.

Tô Bạch không tình nguyện rời đi, Tần Quảng vương xem từ đầu đến cuối âm thầm sợ hãi, bịch một tiếng quỳ xuống, tự trách: “Thuộc hạ đến không đúng lúc, xin chủ thượng trách phát”.

“Phạt gì chứ?”. Vẻ mặt Cố Trường Huyền rất sảng khoái, rõ ràng là cực kì vui vẻ: “Ta thích nhìn Tiểu Bạch làm nũng với ta”.

Tần Quảng vương day trán, cũng không hiểu lắm tình thú của chủ thượng, liền cúi đầu không lên tiếng.

“Gọi ngươi tới để bàn chuyện về Minh giới”. Cố Trường Huyền nghiêm mặt, trực tiếp phân phó: “Các ngươi làm loạn cũng đủ rồi, giờ giúp ta một việc, dẹp đường hồi phủ đi”.

“Ngài nói”. Tần Quảng vương dựng thẳng tai, tư thế chăm chú lắng nghe.

“Lần trước ta đốt núi La Phù, chủ yếu là muốn diệt trừ một kẻ tên là Bạch Tố, nhưng không ngờ lại thất thủ, để cậu ta chạy mất”. Cố Trường Huyền cười lạnh một tiếng, giọng nói đã không có ý tốt.

“Chắc là cậu ta ăn may”.

“Đúng vậy”. Cố Trường Huyền lười biếng tựa người ở lan can, cầm ấm rượu Tô Bạch vừa nãy mang tới uống, nâng ấm uống một ngụm: “Cậu ta ăn may, nhưng vậy thì sao? Trốn được một lần, trốn được lần thứ hai thứ ba ư?”.

Cố Trường Huyền nói đến đây thì liếc mắt nhìn Tần Quảng vương, ánh mắt hơi lạnh lẽo: “Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”.

Tần Quảng vương lập tức đáp: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu”.

“Tốc chiến tốc thắng”. Cố Trường Huyền đặt ấm rượu sang một bên, đứng dậy khoanh tay nói: “Thiên giới đang ngầm phái người tới, đến lúc đó hai bên giáp công, các ngươi trước sau có địch, e rằng sẽ phải chịu chút uất ức”.

“Chúng ta không sợ chịu uất ức”. Tần Quảng vương hết sức cung kính: “Chỉ sợ không địch lại bọn chúng, để ngài phải đích thân ra tay mới có thể dẹp yên. Quấy rầy sự thanh nhàn của ngài, đó mới là tội”.

Cố Trường Huyền khó tin nhìn Tần Quảng vương: “Gần đây ngươi hay qua lại với Diêm La vương?”.

“Đâu có, sao đột nhiên ngài hỏi vậy?”. Tần Quảng vương không hiểu sao Cố Trường Huyền bỗng đổi đề tài.

“Không có gì”. Cố Trường Huyền xoa cằm, thản nhiên nói: “Chỉ là cảm thấy, dạo này luận điệu của mấy người các ngươi, càng ngày càng giống Diêm La vương”.

Tô Bạch cũng không về phòng, khi cậu đang ủ rũ đi ra ngoài thì đụng phải Thần Đồ đi từ trong ra, Thần Đồ mím môi một cái, giang tay về phía cậu: “Tiểu Bạch, mau cho ta ôm một cái”.

Tô Bạch không đáp, Thần Đồ nhào hụt, y muốn tìm Tô Bạch cầu an ủi, ai ngờ đến góc áo Tô Bạch cũng không chạm được.

Tô Bạch đang không vui, vẫn luôn gục đầu, nhưng nghe thấy Thần Đồ nói thì vẫn quay sang, nghiêm túc trả lời: “Ta không thể ôm ngươi, ta chỉ cho ca ca ôm thôi”.

Lời nói này thực sự rất trẻ con, Thần Đồ phì cười, sắc mặt dễ nhìn hơn trước, nhưng vẫn thở dài: “Tiểu Bạch, ngươi nói xem ta và Úc Lũy, rốt cuộc phải làm sao đây?”.

Cố Trường Huyền không nói chuyện lâu với Tần Quảng vương, sau khi dặn dò vài câu liền cho người đi, hắn về phòng không thấy Tô Bạch đâu, lại ra ngoài tìm cậu.

Tô Bạch đang ngồi trên lan can hành lang, cúi đầu, chân hơi đong đưa, Thần Đồ ở bên cạnh đang nói gì đó, cậu cũng chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.

Nhưng chân mày Tô Bạch vẫn mang theo chút gì đó buồn rầu, Cố Trường Huyền rảo bước đi tới, từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ đa sầu đa cảm của cậu, trong lòng hơi buồn cười, chân cũng bước nhanh hơn.

Cố Trường Huyền đứng dưới lan can, giang hai tay về phía Tô Bạch, cười nói: “Tiểu Bạch, đến đây”.

Mặc dù Tô Bạch đang dỗi hắn, nhưng thân thể vẫn rất thành thực, vừa nhìn thấy người này liền không nhịn được muốn gần gũi, vì vậy Tô Bạch không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống, vững vàng rơi vào vòng tay Cố Trường Huyền.

Nhưng sau khi rơi xuống Tô Bạch mới cảm thấy hơi mất mặt, rõ ràng chỉ mới đây thôi, hai người vẫn còn giận dỗi, làm sao có thể hòa hảo dễ dàng như vậy được?

Thế là Tô Bạch mấp máy môi, nghiêm túc nói với Cố Trường Huyền: “Thực ra, ta vẫn chưa tha thứ cho huynh đâu”.

Tuy Cố Trường Huyền không làm gì sai, nhưng Tô Bạch chính là muốn ồn ào với hắn một trận.

Không ngờ Cố Trường Huyền liền hôn lên mặt cậu một cái, thổi khí bên tai cậu, xấu xa nói: “Làm sao, vì vừa nãy ta chưa thỏa mãn ngươi?”.

Tô Bạch tròn mắt, vươn tay bịt miệng Cố Trường Huyền, vội la lên: “Ta tha cho huynh rồi, huynh đừng nói…”.

Thật dễ dụ.

Cố Trường Huyền hôn lòng bàn tay Tô Bạch, trong mắt đầy ý cười, sau đó lại nhìn Thần Đồ, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”.

“Đang nói về Úc Lũy”. Tô Bạch vẫn còn đỏ mặt, nhưng cũng không giấu diếm, nhưng nói đến đây thì hơi ngượng ngùng, cào ngực Cố Trường Huyền, nói: “Cái đó, ca ca, trước đây ta kể với huynh rồi đó, hôm ngươi không ở nhà, ta nhét vào tay áo Thần Đồ một bức tranh đề thơ”.

“Ừm, vì chuyện này mà Úc Lũy hiểu lầm”. Cố Trường Huyền vẫn nhớ rõ.

“Lát nữa ta nói với Úc Lũy bức tranh đó là huynh vẽ được không?”. Tô Bạch có chút lo lắng không yên, trước kia cậu đúng là nghịch ngợm, không biết bây giờ bù đắp còn kịp hay không.

Cố Trường Huyền không nói gì, Tô Bạch nóng vội, liền lấy lòng: “Khi ta viết câu thơ kia, trong lòng nghĩ đến huynh”.

Ánh mắt Cố Trường Huyền biến đổi, lòng đã có tính toãn, liền cười nhẹ, nói: “Được, vậy ta gọi Úc Lũy và Đỗ Tử Nhân đến, đúng lúc có việc cần bàn cùng bọn họ”.

Sắc mặt Úc Lũy vẫn tái nhợt, Đỗ Tử Nhân lại rất sảng khoái, vừa thấy Úc Lũy kẻ đánh người mà trông còn sa sút hơn người bị đánh, liền nhún vai, không nói gì.

Cố Trường Huyền đều đều đánh nhịp thành ghế, thoáng trầm tư, sau đó mở miệng: “Tử Nhân, gọi ngươi qua đây, là có việc muốn giao cho ngươi”.

“Ngài nói ngài nói, thuộc hạ nhất định nguyện chết không từ”. Đỗ Tử Nhân nóng lòng muốn khôi phục pháp lực, cười nịnh nọt.

“Đi theo dõi Tập Lâu giúp ta, đừng để hắn rời đi”.

Đám thích gây chuyện ở Minh giới đang đánh nhau với Ma giới, lúc này tóm vương thượng của bọn chúng, có lẽ liên quan đến việc này chăng? Đỗ Tử Nhân không dám qua loa, thu lại nụ cười nghiêm trang nói: “Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ trông coi hắn”.

Nhưng cái sự nghiêm trang này chưa được một phút, Đỗ Tử Nhân lập tức chuyển sang cười he he nói: “Vậy thì, ta có thể ra khỏi viện, ra ngoài một mình rồi?”.

Cố Trường Huyền lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Đừng nghĩ đến mấy chuyện dơ bẩn, nếu để Tập Lâu chạy thoát, ta sẽ không tha cho ngươi”.

“Vâng vâng vâng, ta nghe ngài”. Đỗ Tử Nhân từ bỏ ý đồ đến thanh lâu, đã lên kế hoạch chu toàn, sẽ theo sát Tập Lâu một bước không rời.

Đỗ Tử Nhân nhận lệnh rời đi, Cố Trường Huyền nhìn xung quanh, đột nhiên nói với Thần Đồ: “Gọi ngươi và Úc Lũy qua đây, là muốn các ngươi tìm giúp ta một bức tranh”.

“Tranh gì tranh gì?”. Tô Bạch biết rõ còn hỏi, ánh mắt sáng rỡ.

“Chân dung của ngươi, bên trên còn viết một bài thơ”. Cố Trường Huyền cười khẽ.

“Thơ gì thơ gì?”. Tô Bạch vui sướng hỏi, không hề hay biết người này đang gài bẫy mình.

“Ta cũng không nhớ rõ”. Cố Trường Huyền vuốt mặt Tô Bạch, mỉm cười: “Nhưng lúc ta viết câu thơ này, ngươi đứng bên cạnh, cũng không nhớ sao?”.

“Nhớ”. Tô Bạch ngây thơ đáp, đột nhiên nhớ tới nội dung câu thơ, mặt liền đỏ bừng.

“Viết cái gì?”. Cố Trường Huyền không buông tha, xấu xa bóp eo Tô Bạch, nói: “Đọc ta nghe thử”.

Tô Bạch nhìn Thần Đồ và Úc Lũy, bỗng cảm thấy lời khó nói ra miệng.

Rõ ràng cũng không phải lời nói quá trắng trợn, chỉ là một câu, vị công tử í a, gặp một lần khó quên, một ngày không gặp ơ, nhớ đến phát cuồng.

“Tại sao không nói?”. Cố Trường Huyền ép Tô Bạch mở miệng.

“Viết, viết là…”.