Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 26



Gương mặt này, Giang Tứ đã vô số lần mơ thấy, từng mong đợi đối với cậu, từng câu nói nói với cậu, Giang Tứ đều hồi tưởng không biết bao nhiêu lần, sợ mình sẽ quên theo thời gian.

Thời điểm biết được sự tồn tại của quỷ di ảnh, Giang Tứ đã thầm mong chờ, so với năm năm qua không gặp, điều khiến Giang Tứ tuyệt vọng chính là vĩnh viễn không bao giờ gặp được nữa, cho dù cậu có luôn cào xé trái tim hay ngày đêm trằn trọc khó ngủ cũng sẽ không gặp được, cả đời này sẽ không bao giờ gặp được nữa.

Giang Tứ đã từng hãm sâu trong trạng thái tuyệt vọng, trước mắt cậu đều là bóng tối, không có tương lai, không có phương hướng, không có lý do để sống, thế nhưng mẹ cậu lại muốn cậu sống tốt, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không thể từ bỏ mạng sống của mình, cậu nhất định phải sống, đây là lý do duy nhất để cậu kiên trì.

Cậu đã nghĩ, nếu như mẹ biến thành quỷ di ảnh trờ về, cậu sẽ như thế nào? Bây giờ đã có đáp án rồi, cho dù mẹ có biến thành dáng vẻ gì, chỉ cần là mẹ cậu, cậu cũng không thể làm lơ sự tồn tại của bà, cho dù bà có biến thành quỷ cũng không sao, cậu muốn giữ mẹ lại, cậu nhớ mẹ nhiều lắm.

"Mẹ...... Mẹ ơi......" Giang Tứ không tự chủ được bước về phía trước.

Con quỷ đang không ngừng giãy giụa, cái đầu gần như quay cuồng treo ở trước ngực, đôi mắt không có đồng tử gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Tứ.

【 Trang Nhàn bị nhốt: Chạy...... Chạy......】

Nhìn rõ ràng tên của mẹ, Giang Tứ cả người run rẩy, nước mắt chực trào rơi xuống, đây là mẹ của cậu, đây không phải là một con quỷ ngụy trang, đây là mẹ cậu.

"Mẹ...... Mẹ ơi!"

Cánh tay con quỷ dùng sức, hoàn toàn bẻ gãy chiếc cổ của quỷ Trang Nhàn, nó xách cái đầu dùng sức ấn mạnh vào ngực, quỷ khí cuồn cuộn, quấn quanh cái đầu kia kéo nó vào trong cơ thể, vào thời khắc cuối cùng khi bị quỷ khí bao phủ, cánh tay quấn quanh cổ con quỷ đột nhiên buông ra, điên cuồng cào vào mặt quỷ, dưới cú cào của quỷ Trang Nhàn, quỷ khí dày đặc bị xé toạc, để lộ lông mày và con mắt bị che phủ, nhưng chẳng mấy chốc lại quỷ khí che phủ.

Đôi mắt xám trắng của quỷ Trang Nhàn cho đến khi hoàn toàn bao phủ vẫn cứ luôn nhìn Giang Tứ, khuôn mặt xám trắng của cô dường như có quá nhiều sự không nỡ, cô cố gắng hết sức để có thể nhìn thấy con trai mình lẫn nữa.

【 Trang Nhàn bị nhốt: Chạy......】

Giang Tứ đã gặp qua không ít thứ quỷ dị, đối mặt với những con quỷ có dáng vẻ thê thảm, cậu chỉ cảm thấy thật khủng bố, nhưng khi tận mắt nhìn thấy đầu mẹ mình bị hái xuống và bị cắn nuốt, cho dù quỷ sẽ không dễ dàng chết như vậy nhưng vẫn giáng một đòn nặng nề vào tâm hồn Giang Tứ, cậu không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa, cậu suy sụp khóc lóc và bất chấp lao tới, cậu muốn cứu mẹ nhưng đã thất bại, con quỷ kia đã biến mất tại chỗ.

"Đừng đi! Đừng đi! Ra đây đi! Ra đây đi mà ——!!!!!" Giang Tứ chạy như điên khóc lóc trên đường phố, tìm kiếm con quỷ kia, cậu không thể để thứ đó mang mẹ đi được!

Chiếc xe việt dã thắng gấp, Bạc Hoài nhảy từ trên xe xuống đuổi theo Giang Tứ.

Người của Cục quản lý quỷ dị Thanh thị đã sớm tới khu vực lân cận, bọn họ không dám tới gần khu vực có quỷ khí nồng nặc, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, ngăn cản những người không biết không cho họ đi qua, bọn họ không xử lý được con quỷ có mức độ như thế nào, chỉ có thể cố gắng hết sức giảm tỷ lệ thương vong xuống thấp nhất, chờ Linh Giả đến.

Mục Vi đứng bên ngoài chỉ huy khu ngăn cách, không ngờ lại đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rống của Giang Tứ, sắc mặt hắn nhất thời thay đổi, không rõ tại sao Giang Tứ lại ở đó, với năng lực của cậu thì cũng phải chịu chết, lúc hắn còn chần chờ thì một chiếc xe việt dã vượt qua vòng vây lao vào.

Bạc Hoài đuổi theo Giang Tứ đang chạy như điên, Giang Tứ giãy giụa muốn chạy tiếp, khóc đến mức khàn cả giọng.

"Giang Tứ! Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Bạc Hoài ôm lấy người không buông.

Chờ đến khi Bạch Ngộ đuổi tới đây thì thấy hai người một đứng một ngồi, Giang Tứ ngồi xổm trên mặt đất run rẩy từng cơn, cảm xúc đã dần dần ổn định, hai người đứng ở bên đường chờ cho cảm xúc của Giang Tứ hoàn toàn bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện.

Giang Tứ ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu, cũng suy nghĩ rất lâu, cẩn thận nhớ lại tất cả hành động của mẹ, con quỷ kia muốn giết cậu, mẹ là muốn bảo vệ cậu mới thoát ra từ trong thân thể của con quỷ đó, hai tay mẹ vẫn luôn siết chặt lấy cổ con quỷ, là muốn ngăn cản con quỷ nọ.

Khi mẹ cậu cuối cùng cũng xé toạc quỷ khí trên mặt con quỷ đó, là muốn nhắc nhở cậu điều gì? Giang Tứ nhìn thấy ánh mắt chợt lóe trên khuôn mặt đó, đôi mắt đó cậu quá quen thuộc, cho nên Giang Tứ hoài nghi có phải bản thân mình đã nhìn lầm rồi không, người nọ rõ ràng là con người, sao đột nhiên lại biến thành quỷ?

Cho dù thực sự biến thành quỷ thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng mạnh như vậy, huống chi hai ngày trước người nọ mới vừa gọi điện mắng cậu một trận, mới ngắn ngủi hai ngày, cũng không thể trở thành một con quỷ đáng sợ như vậy!

Giang Tứ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu đứng lên, nói lời cảm ơn chân thành với hai người, nếu không phải trưởng quan Bạc chạy tới thì chắc hẳn con quỷ đó đã không rời đi, nó như quyết tâm giết chết cậu, liên tiếp vận hai lần sát khí, không có khả năng dễ dàng từ bỏ như vậy, nhưng nó lại đột nhiên rời đi.

Giang Tứ khóc đến mức mắt mũi đều đỏ lên, Bạc Hoài chậm rãi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Tứ không muốn bại lộ việc mẹ mình biến thành quỷ, mới vừa rồi cậu đã ra quyết định, quỷ dị trừ phi tiêu tán thì sẽ không dễ dàng chết như vậy, lúc ấy đầu mẹ đã bị tháo xuống, nhưng hai tay vẫn không tiêu tán, còn ý đồ cho cậu biết thân phận của con quỷ...... Vậy thì người mẹ quỷ chắc chắn còn đó, cậu muốn đi tìm mẹ, muốn cứu bà ra, cho dù mẹ không thấy ánh sáng thì cũng không sao cả, cậu sẽ bảo vệ bà, tựa như khi còn nhỏ mẹ bảo vệ cậu vậy.

Những suy nghĩ này không thể lộ ra, cho dù là Linh Giả hay là Người trấn quỷ, thái độ của họ đối với loài quỷ chỉ có một —— ma quỷ vốn tà ác, không có ai lương thiện, nhìn thấy tất phải loại bỏ. Mà cậu, có thể phải đi trên con đường hoàn toàn ngược lại với Linh Giả và Người trấn quỷ, cậu phải bảo vệ người mẹ quỷ của mình.

Giang Tứ không chịu nói, Bạc Hoài cũng không thể cưỡng cầu, dưới sự cưỡng bách thì lời nói ra cũng chưa chắc là thật.

"Trưởng quan Bạc." Mục Vi chạy tới, khi nhìn thấy dáng vẻ của Giang Tứ thì có hơi lo lắng, "Cậu không sao chứ?"

Giang Tứ vẫn lắc đầu, không nói gì, cảm xúc vừa mất khống chế, hét quá to nên cổ họng còn hơi đau.

"Trưởng quan Bạc, tìm được đội trưởng Cố...... Cố Mậu Sinh rồi." Mục Vi vừa nói lời này ra thì tất cả ba người đều nhìn về phía hắn.

Giang Tứ có ấn tượng về hành vi của mình khi không có ý thức, cũng biết thiếu chút nữa là cậu đã hoàn toàn tiêu diệt hạt giống quỷ của Cố Mậu Sinh rồi, sau đó bởi vì còn sót lại một tia lý trí mạnh mẽ đã kéo cậu lại, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn kéo lương thực dự trữ là Cố Mậu Sinh xuống lầu, lúc sau giao cho Doberman trông giữ, kết quả bị Doberman ném đi, không biết là ném con người ta ở đâu rồi.

Nghĩ đến việc Cố Mậu Sinh có khả năng không chết, nếu ông tỉnh lại thì bí mật về tay trái Quỷ Dị của mình sẽ bại lộ, Giang Tứ bắt đầu lo lắng.

Bạc Hoài: "Ở đâu? Tình huống thế nào?"

Mục Vi: "Ông ấy nằm ở ven đường, được một người làm ca đêm phát hiện, người nọ thiếu chút nữa là bị dáng vẻ của ông ấy hù chết rồi, cho rằng gặp thi thể nên báo cảnh sát, sau khi cảnh sát xác nhận thân phận thì liên lạc với Cục quản lý quỷ dị, bây giờ còn chưa thể xác định là sống hay chết."

Bọn họ đều là Người trấn quỷ, dưới tình huống bình thường sẽ không dễ dàng chết như vậy, trừ phi chết do quỷ hóa, nếu Cố Mậu Sinh thật sự quỷ hóa, người phát hiện ra ông cũng không có khả năng còn sống.

Bạc Hoài: "Bây giờ ông ta ở đâu?"

Mục Vi: "Trong phòng quan sát của Cục quản lý quỷ dị."

Bạc Hoài: "Dẫn tôi đi xem. Bạch Ngộ, cậu đưa Giang Tứ về đi."

Giang Tứ đang lo lắng Cố Mậu Sinh sẽ nói ra bí mật của cậu, nào dám rời đi, "Tôi có thể cùng với các anh tới đó xem không?"

"Đương nhiên có thể, cậu là Linh Giả, nói không chừng còn có thể giúp đỡ." Mục Vi đương nhiên sẽ không từ chối, thêm một Linh Giả là thêm một phần sức lực.

Nếu Giang Tứ là người thường thì cho dù nói gì cũng sẽ không đáp ứng, nhưng cậu là Linh Giả, với cục diện như bây giờ thì Linh Giả và Người trấn quỷ chính là có đặc quyền.

Huống chi hiện tại Giang Tứ là một người nổi tiếng trong Cục quản lý quỷ dị Thanh thị, những linh hồn thú cưng kia khiến mọi người hâm mộ quá chừng, hiện tại có không ít người trong cục không nuôi thú cưng đều đang tìm mọi cách lấy được di ảnh thú cưng từ người thân bạn bè của mình, muốn mời Giang Tứ hỗ trợ "Chiêu hồn", để bản thân cũng có thể có một linh hồn thú cưng.

Quỷ khí ở đây đã biến mất, chứng tỏ con quỷ đã rời đi, đoàn người lên xe rời khỏi đây.

Mục Vi ủ rũ lên xe của mình, hoàn toàn không có ý định mời Giang Tứ, Giang Tứ cũng cạn lời, theo như cậu thấy thì mình quen thuộc với Mục Vi hơn là Bạc Hoài, nhưng Mục Vi không ư hử một tiếng nào mà đã ném cậu cho Bạc Hoài rồi.

Bạc Hoài thấy cậu đứng ở bên đường, đôi mắt trông mong nhìn Mục Vi lái xe đi, bất đắc dĩ nói: "Cậu muốn đi bộ tới đó à?"

Giang Tứ đành phải lên xe, mỗi lần đối mặt với Bạc Hoài, cậu đều sẽ vô thức mà cảnh giác, bởi vì người này mạnh hơn cậu quá nhiều, cảm giác áp bách mãnh liệt hoàn toàn không thể khiến cậu thả lỏng, Mục Vi thì khác, nếu hai người họ thực sự mới thức tỉnh thì Giang Tứ có thể cọ xát với Mục Vi, cho nên ở trước mặt Mục Vi, Giang Tứ có thể thả lỏng và yên tâm hơn.

*

Trong biệt thự tối tăm, Giang Tư Lâm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt vô cùng, bừng tỉnh sau cơn ngủ mơ.

Trong phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng mơ hồ chiếu vào từ rèm cửa, trái tim ông đập thình thịch kinh hoàng, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, ông bật đèn đầu giường lên, ánh sáng xua tan bóng tối trong phòng.

Cả căn biệt thự im ắng, trong nhà không có ai, vợ ông Cù Mộng ở bệnh viện với con trai, chân Giang Văn Khâm đã gãy vẫn chưa xuất viện, mấy ngày nay ông chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, nhìn thấy con trai la hét vì đau đớn, Giang Tư Lâm không giấu được vẻ bực bội, tối hôm đó còn cãi nhau một trận với bác sĩ điều trị ở bệnh viện, chân của con trai ông đau đến mức như vậy mà bác sĩ và y tá ở đó cứ như đang mù, nói cái gì mà sau khi công hiệu của thuốc giảm đau hết sẽ như vậy.

Giang Tư Lâm không quan tâm đến điều gì cả, ông chỉ muốn con trai mình không đau nữa, nghĩ đến nguyên nhân vì sao con trai ông lại đau đớn đến như vậy, Giang Tư Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nguyền rủa vô số lần Giang Tứ nhanh chóng chết đi, đừng có gây ra tai họa đến Giang gia nhà ông nữa.

Không thể nghĩ nữa, mỗi khi nghĩ đến Giang Tứ, ông sẽ không khống chế được tính tình của mình, cảm giác có chút khát nước, ông xuống lầu rót nước, không có bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phòng khách thật sáng.

Chưa uống xong ly nước thì khóe mắt ông thoáng thấy một bóng đen như trong bóng của chiếc tủ lạnh, động tác uống nước dừng lại, Giang Tư Lâm cẩn thận đi xem, cái bóng đen đó đột nhiên xuất hiện trước mặt, gần như dán sát vào mặt ông, một mùi tanh tưởi nồng nặc phà vào mặt.

Giang Tư Lâm "A" một tiếng ngã xuống đất, ly nước trong tay vỡ thành từng mảnh, ông kinh hãi hoảng sợ nhìn con quỷ chỉ có nửa bên đầu ở trước mặt, có thứ gì đó nhớp nháp đang chảy xuống từ nửa bên đầu của nó.

Trái tim của Giang Tư Lâm như quá tải, miệng há hốc nhưng không phát ra âm thanh nào, tầm mắt gắt gao dính chặt vào bóng người màu đen. Hiện tại cuối cùng ông cũng tin tưởng lời Giang Văn Khâm nói, thật sự có quỷ, con quỷ này chỉ có nửa bên đầu, đúng như những gì Giang Văn Khâm nói!

Giang Văn Khâm vì thứ này mà bị xảy ra tai nạn xe cộ, chẳng lẽ Giang Tứ sẽ sử dụng quỷ vật, phái tới đây để hãm hại bọn họ?!

Giang Tứ! Giang Tứ!! Tại sao nó vẫn chưa chết?! Chỉ cần nó chết đi thì tất cả mọi người sẽ an toàn! Tất cả đều là vấn đề của Giang Tứ! Là nó khống chế quỷ hại người!

Ác quỷ kéo một chân, từng bước một đi về phía Giang Tư Lâm.

Giang Tư Lâm hét toáng lên, bò dậy chạy về phía cầu thang, nhưng ác quỷ lại xuất hiện ở trước mặt, lại một lần nữa dán mặt vào ông, Giang Tư Lâm lảo đảo lui về phía sau, trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh, ác quỷ vươn bàn tay dính đầy máu đen tóm lấy cổ Giang Tư Lâm, nhưng trước khoảnh khắc chạm vào Giang Tư Lâm thì ác quỷ lùi về phía sau một bước, rồi biến mất tại chỗ.

Giang Tư Lâm thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn cả đi, không dám ở trong phòng khách, nắm lấy tay vịn leo lên, vất vả lắm mới trở về phòng, khóa trái cửa chính và cửa sổ, lúc này mới thở dốc hồng hộc, sờ vào cổ tay thì phát hiện chiếc vòng tay đã không còn ở đó nữa, ông vội vàng kéo hộc tủ ra, đeo vòng tay yêu quý của mình vào, lúc này mới cảm thấy an tâm một ít.

Nghĩ đến việc Giang Tứ chính là dùng thủ đoạn này để giết người này đến người khác, Giang Tư Lâm hận đến mức tim phổi cũng bốc cháy. Không thể tha thứ! Một ác ma như vậy căn bản không nên tồn tại, nó đáng ra phải chết! Nó rất đáng chết!