Có Một Chú Heo Từ Bé Đã Muốn Ôm Tôi

Chương 4



Editor: AHy

"Tiết học này tôi vất vả lắm mới mời được học trưởng của các em đến giảng bài cho các em, các em tự giác một chút. Bạn học Tô Bạch theo bình thường mà trừ một điểm! Bạn học Thẩm tiếp tục giảng bài đi!"

Khóe môi Thẩm Mục giật giật, liếc nhìn Tô Bạch đang hóa đá, chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lâm Giang, "Được rồi, mời bạn học Lâm Giang nói một chút kế hoạch tương lai của em đi."

"Hả? À được thầy Thẩm." Bản thân Lâm Giang cũng hơi mơ hồ.

Thầy Thẩm?!

Tô Bạch kinh ngạc, xoay cái cổ cứng nhắc ném ánh mắt khâm phục.

Chỉ cần cô có một nửa khả năng nịnh bợ của cậu ta, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.

"Tương lai tôi muốn trở thành một blogger tự truyền thông về tin tức, chủ yếu là những chuyện thú vị trong lòng thiên hạ. Đương nhiên trước mắt tôi cũng đang thử làm cái này, hiện tại chủ yếu bắt đầu từ phía Q đại, góp nhặt những chuyện thú vị trong khuôn viên trường. Trong tương lai sẽ còn mở rộng phạm vi một chút. À đúng rồi, chủ blog Weibo hot search thứ 5 hôm nay về đại hội thể thao mùa đông của Q đại là tôi, mọi người có hứng thú có thể chú ý ủng hộ một chút, cảm ơn mọi người."

"Thì ra đó là do cậu đăng!"

Bên dưới xôn xao.

Tô Bạch:...

Được lắm, cái tên này còn rất giỏi quảng cáo cho mình.

Tiếng chuông vang lên, 3 tiết dài dằng dặc kết thúc.

Thẩm Mục vừa thu dọn sách vừa lễ phép cùng thầy hàn huyên đôi câu, liên tục có một số bạn học đi lên chụp ảnh chung với anh.

Tô Bạch cố ý đợi đến khi bạn học cuối cùng chụp ảnh vơia anh rời đi, lập tức đuổi theo bước chân của anh.

"Này! Tô Bạch..."

Lâm Giang cũng lề mà lề mề muốn đợi Tô Bạch cùng đi, nhưng người kia đã đuổi theo như một làn khói, lời đến miệng lại nuốt về bụng.

"Thẩm Mục! Anh dừng lại!"

Thấy người ngừng lại, cô móc chiếc áo khoác bị vò thành một cục màu trắng áo khoác từ trong túi ra, nhét vào trong ngực anh.

"Trả áo khoác lại cho anh!"

Thẩm Mục nhíu mày ghét bỏ nhìn áo khoác, chiếc áo bị bọc lung tung thành một đoàn, bề ngoài nhăn nheo khiến màu trắng ban đầu trông cũ kỹ.

"Anh dựa vào đâu trừ điểm em!"

Thẩm Mục nhìn người, nhớ tới dáng vẻ xì xào bàn tán của cô và nam sinh kia trong lòng lại cảm thấy khó chịu, híp mắt, nén lại cảm xúc, nghiêm túc nói: "Lên lớp không tập trung, lớn tiếng nói chuyện, không thành thật còn biết ngụy biện! Phút cuối còn thêm một câu, đủ chưa?"

"Lớn tiếng nói chuyện?"

Tô Bạch nhíu mày, những thứ khác thì cô thừa nhận, lớn tiếng nói chuyện đây quả thực là nói bậy.

"Không có sao?" Anh cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng nhấn một cái, theo tiếng tích tích vang lên là âm thanh đè thấp của Lâm Giang.

...

Anh còn ghi âm!

Tô Bạch chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, thần kinh căng chặt: "Tiếng đó rõ ràng là cái giọng lớn của Lâm Giang! Em nói chuyện đâu có nghe được."

Nói được một nửa, lại ngước mắt lên, phát hiện Thẩm Mục đã sải bước rời đi.

Cơn giận lập tức dâng lên! Cô thề cô mà lại nói chuyện với anh thì cô là chó!

Đi qua giảng đường cũ, Thẩm Mặc quay lại nhìn một cái, bước chân dừng lại, tốc độ giảm xuống.

Giờ cao điểm tan học, bạn học ra ngoài ăn cơm, bước chân liền kề bước chân, Tô Bạch lại chỉ lo nhìn bóng lưng trước mặt, nếu như nói ánh mắt có thể giết người Thẩm Mục đã bị cô thiên đao vạn quả*!

Đúng lúc này, không biết là ai từ phía sau chen lấn lên, Tô Bạch chân cong, suýt té ngã, mà tầm mắt di chuyển xuống cũng vừa lúc rơi lên trên kính sát đất nơi cầu thang xoắn óc.

Xuyên thấu qua cửa kính sát đất ở cầu thang, Lâm Túc Thần đen mặt, đứng tại cửa, ánh mắt giống như là máy quét, đảo qua mỗi một khuôn mặt đi ra khỏi tòa nhà dạy học. Văn thư thì giống như là lọt vào bức bách, nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía rừng túc thần, muốn mở miệng nói cái gì. Nhưng nhìn thấy sắc mặt đối phương, lời gì cũng nuốt xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng tại chỗ giật giật tóc.

Cái này! Rất rõ ràng, họ đang chờ cô!

...

Thẩm Mục lúc đầu theo bản năng muốn đỡ người, bước chân vừa thu lại, anh tiếp tục đi về phía trước, bởi vì cô đã đứng thẳng dậy.

“Này, anh Mục anh muốn đi đâu?” cánh tay siết chặt, người phía sau quấn lên, giọng nói mềm mại, đầy ý nịnh hót.

Anh không hiểu, cau mày dừng bước, anh hiểu rất rõ cô, theo tầm mắt cô không tự giác nhìn qua, quả nhiên, xuyên thấu qua cửa sổ, anh liếc mắt một cái đã thấy hai người ở cửa tòa nhà dạy học."

Anh giống như là hiểu ra cái gì rồi.

"Ăn cơm."

Không biết có phải ảo giác không, Tô Bạch cảm thấy ngữ khí của anh lạnh mấy cái độ.

"Vậy để em đi chung với anh đi! Anh xem chúng ta đã lâu lắm rồu không cùng một bữa ăn cơm."

"Cho nên?" Vẻ mặt anh hơi biến sắc, Tô Bạch bối rối, tên này hình như... tức giận rồi.

"Để em đi chung với anh đi mà. "

"Anh có hẹn với bạn cùng phòng rồi."

"Không sao không sao, em cũng rất muốn biết các anh ấy!" vẻ mặt cô có chút đáng thương, không ý thức hành động mặt dày của mình.

"Nghe không hiểu? Anh không muốn đi cùng em."

Tô Bạch:...

Rốt cuộc vấn đề ở đâu, tên này xưa nay không có như vậy. Cho dù có tức giận, cũng là khiêm tốn lễ phép, không khiến người ta cảm giác xấu hổ, không nghĩ tới làm sinh viên trao đổi hai năm, đến cùng là có gì thay đổi với anh.

Không kịp nghĩ nhiều, hiện tại ngoại trừ Thẩm Mục, cô cũng tìm không thấy người thứ hai có thể giúp cô. Cô chỉ có thể mặt dạn mày dày, giống một cái đuôi nhỏ theo thật sát sau lưng Thẩm Mục, Thẩm Mục đi một bước cô đi một bước.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đen có mũ, đi ra khỏi phòng học lại đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, giống như là cố ý ẩn mình. Tô Bạch bên cạnh, bởi vì dáng người mảnh mai, không chú ý nhìn, thật đúng là ẩn nấp bên cạnh anh.

Anh giống như là cố ý đi rất nhanh, mặc kệ cô có theo được hay không, chen vào dòng người.

Lâm Túc Thần ở cửa tìm kiếm rất nghiêm túc, cậu liếc mắt nhìn người bên cạnh gắt gao cúi đầu, bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, giống như là trong lúc vô tình vung túi đeo vai trong tay lên, nghiêng trên vai, vừa lúc ngăn lại hơn nửa người Tô Bạch.

An toàn ra khỏi tòa nhà dạy học, Tô Bạch nhìn thoáng qua, Lâm Túc Thần hai người còn đang nghiêm túc tìm kiếm, thở phào nhẹ nhõm, lập tức đổi thái độ, chuẩn bị mỗi người đi một ngả, chuồn đi.

Tay bị túm lấy, trong giọng nói tức giận rõ ràng lên.

"Đi đâu?"

"Không phải anh có hẹn sao? Em đi còn không được?" Trong lòng khó chịu, ngữ khí Tô Bạch rất kém.

"Em mặt dày mày dạn, amh đã hủy bỏ cuộc hẹn rồi, hiện tại anh đói bụng!"

"Gạt người, một đường đi tới, cũng không thấy anh dùng điện thoại nhắn tin!"

Nghe vậy, thẩm mục cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra, ấn loạn về phía màn hình, sau đó nói với cô: "Hiện tại hủy bỏ!"

Tô Bạch:...

Điện thoại đó không được mở khóa...

"Muốn có người cùng anh ăn cơm thì cứ việc nói thẳng!"

"Muốn ăn ở đâu?! Nhà ăn?"

Vẻ mặt cô cự tuyệt, vất vả lắm mới thoát ra được, cô cũng không muốn ở căng tin gặp Lâm Cẩu.

"Nếu không chúng ta ra ngoài cổng trường đi, cách đó không xa có nhà cơm gà kho khá ngon?"

Thẩm Mục dừng lại, đè nén sự mất mát trong lòng, ngày hôm nay, cô giống như chưa từng có nhớ tới, thế nên có chút ám chỉ hỏi:

"Em muốn mời khách?"

"Mời khách! Nói đến mời khách... cũng là không phải không được, vậy chúng ta hôm khác lại đi!"

Làm ơn! Với tài sản hiện tại của cô mà nói, không có khả năng mời khách.

Thành phố B là một thành phố cổ điển kết hợp nét cũ kỹ, cảm giác nặng nề của lịch sử ngoại trừ thể hiện ở các khu danh lam thắng cảnh còn thể hiện ở các loại sinh hoạt mới cũ kết hợp ở các phố lớn ngõ nhỏ đậm hơi thở cuộc sống. Đại học G có lịch sử lâu đời, cùng thành phố này trải qua một thời lịch sử hưng suy cận đại. Cho nên xung quanh G Đại có rất nhiều ngõ nhỏ ngoài mới trong cũ, Tô Bạch đi theo bóng dáng phía trước, máy móc mà xuyên qua từng ngõ, cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa gỗ.

Không phải tới ăn cơm sao? Đây là đâu?

Không đợi Tô Bạch nói ra thành lời, Thẩm Mục đã chui vào cái cửa gỗ thấp bé trước, dọc theo một cầu thang hẹp lại trải qua mấy phen xoắn óc mà lên, rốt cục đi tới lầu ba, tầm nhìn lập tức mở rộng.

Cửa sổ sát đất to lớn làm cho tầm nhìn được mở rộng, dõi mắt nhìn lại, thu hết trời xanh mây trắng cùng phù hoa trần thế vào tầm mắt. Mặt tường phòng là phong cách tối giản màu morandi*. nếu không phải mặt đất thưa thớt bày hai ba cái ghế gỗ thật cực kỳ không hợp thời, nơi này hẳn là có bộ dáng thoải mái mà nhàn nhã.

Đây hẳn là một nhà hàng được cải tạo từ một căn phòng, chỉ là chủ nhân này không biết phối, bàn cơm hình vuông hơi cũ kỹ phá hư bầu không khí tổng thể.

Đúng lúc này, một cái bà lão đi tới, mặt mũi dáng vẻ hiền lành, để cho người ta nhìn vào rất cảm thấy thân thiết: "Tới đây, tiểu tử!" Trong khi đang nói chuyện, ánh mắt đã rơi vào Tô Bạch trên người, ánh mắt hiền từ trêu chọc.

"Yo! Có bạn gái rồi? Cô gái nhỏ thật xinh đẹp!"

Thẩm Mục sững sờ, vội nhìn về phía Tô Bạch, dáng vẻ tươi cười có chút ngượng ngùng khó thấy, nhưng sau khi nghe được lời nói kinh ngạc của người nọ, vẻ mặt lạnh xuống.

"Oa! Thẩm Mục!" cô giống như là phát hiện chân trời mới, hưng phấn vỗ vỗ cánh tay của anh: "Đây là lần đầu tiên hai chúng ta bị hiểu lầm thành một đôi, trước kia ai liếc mắt một cái cũng nói chúng ta là hai anh em sao!"

"Bà ơi bà hiểu lầm rồu, đây là anh trai hàng xóm của con, chúng con cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đương nhiên hiện tại bọn con là bạn học, con tên là Tô Bạch!" Tô Bạch hưng phấn giải thích, vốn không chú ý tới sắc mặt người kia ngày càng lạnh.

Thẩm Mục cúi đầu, nhìn nước trong ly, ánh mắt anh khó mà phát hiện, chỉ thấy anh cười phụ họa một tiếng, nhưng nụ cười nhanh chóng bị ẩn dưới khóe miệng, lại trở về vẻ ngoài dịu dàng ban đầu của anh.

"Hai bát mì trường thọ nha bà, con thì vẫn là như cũ, cô ấy thì một phần nhiều rau thơm và hành." Dứt lời, nhìn cô một cái: "Dù sao thì chén cô ấy nặng vị hơn một chút."

"Mì trường thọ!"

Tô Bạch yên lặng nhớ lại một chút hôm nay là ngày gì, 27 tháng 10! Gạt đi sự xấu hổ trong mắt, chuyển sang giọng điệu không cho là đúng.

"A, hôm nay là sinh nhật anh!"

Mì rất nhanh đã xong, bà Lý vốn định còn nói thêm cái gì đó, thấy bầu không khí của hai người hình như có chút... cũng đi ra không quấy rầy nữa.

Hai bát mì đặt ở trước mặt, sợi mì rõ ràng, mùi thơm ngào ngạt... Chà, mùi vị cũng không rất thơm, vốn định khen bát mì này để giảm bớt sự xấu hổ giữa hai người, nhưng đây là một bát mì trường thọ rất bình thường...

"Mì này chắc ăn ngon lắm!"

Cô nhịn nửa ngày, nói một câu như vậy, đối phương ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, cô cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao cũng là sinh nhật người ta, luôn cảm thấy còn muốn nói gì đó.

"Khụ khụ, đúng rồi"

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Chỉ thế thôi?"

Thẩm Mục nhìn về phía cô, cười lạnh một tiếng.

Tô Bại không nói nên lời, cảm thấy có chút bất lực, cái cười lạnh này là có ý gì!

Bầu không khí bỗng chốc trở nên tồi tệ!

Tương đối yên tĩnh, Tô Bạch nhìn anh bắt đầu ăn, mình cũng mới dám cầm đũa!

Miếng thứ nhất đi xuống, Tô Bạch kinh ngạc!

Chẳng lẽ là ăn một miếng của sự cô đơn? Nếu không sao lại không có mùi vị?

Lại một miếng, không cho muối?

Lại một miếng, chỉ có mùi vị nhàn nhạt của rau thơm, xì dầu và hành.

"Anh chắc chắn bát mì của em đậm vị chứ?" Sau đó nhìn thoáng qua bát Thẩm Mục, có mấy cọng hành xanh lơ lửng giữa làn nước trong và sợi mì trắng, so với của cô quả thực nặng vị.

Tại sao cách anh húp mì trông bình thường thế...

Cô có lý do nghi ngờ hai người họ khác nhau.

Thế là, chiếc đũa đi theo chiếc bát của cô đến một chiếc bát khác, rất nhanh, chỉ thấy cô nhúng một chút súp cho vào miệng mình, cô sửng sốt.

"Nước lã?"

Đầu óc anh không có vấn đề đúng không! Sinh nhật đi xa như vậy chỉ để ăn món mì trong vắt này thôi."

Thẩm Mục không để ý tới cô, nhét trứng gà còn thừa vào miệng, húp một hớp canh: "Anh ăn xong rồi!" Đôi mắt khép hờ, anh liếc nhìn bát của cô, căn bản không đụng đến, thản nhiên nói: " Không ăn thì đi."

Tô Bại nghe vậy lập tức đứng dậy, nếu thật sự ăn hết thứ này, sẽ để lại cho cô bóng ma tâm lí mất

"Trả tiền!" Âm thanh miễn cưỡng vang lên, cô ngây người, "Không phải anh nói anh mời khách sao?"

"Anh có nói câu này?"

Tô Bạch:...

Quên đi, ai bảo hôm nay là sinh nhật người ta chứ!

"Bà ơi, hai bát mì này bao nhiêu tiền thế ạ? Con trả tiền!"

"200! Nha đầu, trên mặt bàn có mã QR thanh toán bằng điện thoại!"

200!

"Bà ơi, bao nhiêu tiền? Con không nghe rõ!" Cho là mình nghe lầm, Tô Bạch hỏi lại lần nữa.

— Hết chương 4 —