Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 114: Quỷ chết đuổi nổi danh



Khi tôi nghe xong, thì ra Trần Gia Linh đã tỉnh dậy.

Trần Gia Linh bước đến gần chúng tôi, toàn thân cô ấy lộ ra vẻ buồn bã ỉu xìu, mặt mũi phờ phạc vàng như nghệ, môi hơi tím tái, môi cũng khô nứt như chúng tôi.

Một đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm vào búp bê vu cổ kia, như bị mê hoặc vậy.

Tôi đột nhiên trở nên hứng thú, tôi chỉ vào con búp bê vu cổ đang nằm trong ngăn kéo và hỏi Trần Gia Linh: "Đàn chị đưa cho cậu? Là đàn chị nào vậy?"

“Tớ... tớ không biết." Trần Gia Linh cúi đầu xuống, chậm rãi nói: "Cô ấy không học cùng năm với chúng ta, là đàn chị khóa trên. Cô ấy cất con búp bê vào ngăn kéo của cậu xong liền bỏ đi. Hiện tại... cậu... cậu là quỷ mẹ, đáng lý ra không thể bị mấy trò trẻ con này làm bị thương mới đúng."

Quỷ mẹ?

Nghe xong hai chữ này, tôi sững sờ một chút, sau đó mới nhớ ra mình vừa dùng thuật ngữ này để đánh lừa hai cô nàng cấp thấp là Trần Gia Linh và Lý Hồng, không ngờ cô ấy lại canh cánh trong lòng cái tên này, đôi mắt một mực không dám nhìn tôi, cúi đầu nhìn nhìn xuống mũi giày.

Hai tay cô ấy nắm chặt lấy góc áo, trông cô rất căng thẳng.

Mặc dù cô ấy này không nói gì, nhưng tôi biết rằng cô ấy đã rất hoảng sợ trước khi hôn mê, tâm trí của cô ấy sẽ không bao giờ để ý đến con búp bê vu cổ này. Chỉ là sinh vật như quỷ trùng kia quá đáng sợ đối với người thường. Cô ấy không dám nhắc đến trước mặt tôi cũng là điều dễ hiểu.

Về phần ai đã gửi con con búp bê vu cổ này đến đây, tôi thực sự cũng lười truy cứu.

Có lẽ cô gái nào đó nghĩ rằng tôi có lỗi với Giản Dương, cảm thấy đau khổ vì Giản Dương đã bị tôi "tổn thương", khiến cô ta nhất thời phát nóng làm một con búp bê như thế này. Đối với tôi cũng như Trần Gia Linh đã nói, cũng không thật sự có tổn hại gì. Tôi không cần biết ai đã làm điều đó.

Tôi vỗ vỗ vai cô ấy: "Nếu trên đời này chỉ cần dùng búp bê vu cổ là có thể hại người, vậy còn có người sống sao? Chuyện xảy ra vừa rồi đã trôi qua rồi, nên đừng nghĩ lung tung hù dọa bản thân nữa."

Khi nghe điều này, cô ấy run rẩy toàn thân, lùi lại nửa bước vì sợ hãi.

Ngón tay nắm chặt góc quần áo càng siết chặt hơn, dường như đối với tôi có chút bài xích: "Nhưng tớ... nhưng tớ vừa rồi nghe được nó nói chuyện, nó trốn trong ngăn tủ tìm cách phục sinh con cương thi trong quan tài. Các người không phải cùng một bọn chứ."

Cương thi trong miệng Trần Gia Linh thực ra là thi yêu mà tôi đã chặt thành nhiều mảnh vừa rồi, nó vẫn được bọc trong một tấm vải trắng.

Nếu để cô gái nhỏ này nhìn thấy thứ trong tấm vài trắng, chắc chắn phải sợ chết khiếp. Tôi nghĩ nghĩ, thấy rằng không có cách nào tốt hơn để loại bỏ nỗi sợ hãi của Trần Gia Linh đối với tôi. Bây giờ đây là một vấn đề rất cấp bách là giải quyết với xác thi yêu

Theo thời gian thì mấy khối vụn của thi yêu cũng sẽ sinh ra mầm họa.

Vì vậy tôi nói: "Tôi và Tống Tâm còn có việc phải đi ra ngoài, em... em cứ lại ký túc xá, đợi đến rạng sáng rồi hãy đi ra ngoài."

Bên ngoài ký túc xá đều là những linh hồn vô tội bị thứ trong quan tài thu hút về.

Những linh hồn này ngoài việc bị hút nhục thân đến đây còn có oán khí tương đối lớn, tôi sợ Trần Gia Linh ra ngoài một mình sẽ gặp bất trắc.

Trần Gia Linh nhìn quanh một lượt, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ.

Tôi thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn một vòng, nhìn thấy trên sàn ký túc xá có kim đàn bị đánh nát, còn có “Trùng Đồng" nằm trong trong quả bóng rổ, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Cơ thể cô ấy run rẩy, sắc mặt cũng rất khó khăn: "Em...em muốn về nhà, em không muốn ở chỗ này nữa."

Về nhà?

Nếu cô ấy về nhà thì cũng phải có người đưa về, sợ là sẽ gặp phải những linh hồn ly thể ở gần đây, lúc này dương khí của Trần Gia Linh đã suy yếu, không chừng sẽ bị cướp đi nhục thân.

Nhưng phòng ký túc xá này quả thực không an toàn, trong kim đàn dưới đất có hình như có rất nhiều rết, Tống Tâm và tôi đi rồi, những con rết này có thể xông ra làm hại người hay không cũng rất khó nói.

Còn có Trùng Đồng, nhìn thì như ngọc thạch, nhưng không thể đảm bảo rằng sẽ không đột nhiên tỉnh lại.

Tôi cau mày và do dự: "Vậy Trần Gia Linh, em nửa đêm về nhà một mình cũng không an toàn, không bằng đi cùng tôi và Tống Tâm, đợi khi trời sáng, chúng ta sẽ đưa em về nhà."

Cuối cùng, vì cân nhắc cho sự an toàn của Trần Gia Linh, tôi quyết định mang theo Trần Gia Linh.

Trần Gia Linh nhìn tôi và Tống Tâm, dùng sức gật đầu một cái, có lẽ cô ấy đã kinh hãi đến cực điểm, cố gắng tìm chỗ dựa, lập tức nắm lấy cánh tay tôi nói: “Chị ơi, em đi với chị... Nhưng mà.... Nhưng chị Tống Tâm, chị ấy thực sự không sao chứ?"

Tôi nghĩ Trần Gia Linh có lẽ vẫn còn nhớ cảnh tượng kỳ quái Tống Tâm chơi "quan tài trắng" trên giường.

Tôi gật đầu, tỏ ý Tống Tâm không có vấn đề gì.

Trần Gia Linh không biết rõ về chúng tôi và cũng không tin tưởng hai chúng tôi lắm, cô ấy do dự, buông tay tôi ra rồi miễn cưỡng nói: "Được rồi..."

Tôi và Tống Tâm nhún vai bất lực, cùng nhau bước ra khỏi phòng ngủ.

Cửa ký túc xá không lớn, hai người song song ra ngoài, Trần Gia Linh chỉ có thể đi theo phía sau chúng tôi, nhưng khi bước chân đầu tiên ra khỏi ký túc xá, chỉ nghe thấy Trần Gia Linh kinh ngạc nói: “Búp bê vu cổ đó nó đang cười với tôi!"

Lưng tôi cứng đờ, tôi lập tức quay lại nhìn cô ấy.

Khuôn mặt của con búp bê vu cổ này đều được khâu bằng chỉ màu. Làm sao có thể cười được chứ? Đây hơn phân nửa là ảo giác của Trần Gia Linh, nhưng khi tôi nhìn lại, con búp bê vụ cổ đáng sợ kia thật sự chậm rãi nâng lên khóe môi, chậm rãi cười lên.

Khi nó cười, nó tạo ra một âm thanh giống như chuông bạc, thanh thúy mà qủy dị.

Có chút giống tiếng trẻ con êm tai, nhưng cũng giống âm thanh từ nơi cửu u địa ngục.

Lúc đầu tôi nghĩ con búp bê chỉ là một trò đùa của người thường, nhưng bây giờ xem ra con búp bê này không hề đơn giản!

Trần Gia Linh thực sự đưa tay ra nắm lấy con búp bê vu cổ, khi những ngón tay mỏng manh của cô chạm vào con búp bê bằng lụa tre, trong nháy mặt liền bị vạch ra một lỗ hổng.

Lúc đầu tôi không thấy manh mối gì cả, sau đó nhìn máu trên tay cô ấy nhỏ xuống con búp bê, ngay lập tức bị con búp bê hấp thụ mà không để lại dấu vết.

Những chiếc gai tre và tơ tre trên con búp bê được thiết kế cố ý để khiến người ta chảy máu. Cuối cùng, để con búp bê hấp thụ nó. Phải biết rằng rất nhiều tà thuật thời cổ của Trung Quốc đều lấy máu làm vật dẫn.

Sau đó tôi mới cảm thấy không ổn, lập tức hét lên: "Vứt thứ đó đi!"

Nhưng đã quá muộn, Trần Gia Linh thực sự không may mắn để về đến nhà. Sau gáy cô ấy như bị hàng chục mũi kim thép đâm vào, đâm thành mấy lỗ máu, vị trí giống hệt như vị trí của kim trên đầu búp bê vu cổ.

Nhưng sau ót Trần Gia Linh không thể nhìn thấy kim thép ở đâu, chỉ có máu huyết và não hỗn loạn từ vết thương trào ra như núi lửa phun!

Vừa rồi vẫn còn một người lớn sống tốt, cầm lấy con búp bê vu cổ trong tay lại liền ngã xuống nền đất.

Nhìn cảnh này, dù là kẻ ngốc cũng sẽ hiểu.

Vì giọt máu của Trần Gia Linh rơi xuống con búp bê vu cổ kia cho nên lời nguyền trên con búp bê rơi vào người cô ấy, con búp bê này rõ ràng đang chờ tôi chạm vào, cuối cùng bị một cây kim thép đâm vào đầu.

Trong không khí có mùi máu tanh khiến thần kinh người ta mỏng manh và căng thẳng.

Bàn tay nhỏ bé của Tống Tâm đang nắm lấy tôi đã lạnh ngắt, lúc này lại không ngừng run rẩy: "Tô Mộng, phải làm sao bây giờ... Có nên gọi xe cấp cứu không?"

"Đầu cũng trở thành tổ ong vò vẽ rồi, chắc chắn không kịp nữa. Chúng ta đi nhanh thôi, lát nữa sẽ không thể rời đi." Tôi biết bây giờ nhiệm vụ chính của tôi và Tống Tâm là xử lý thi yêu kia.

Khi những người trong ký túc xá bị bởi mùi máu tanh của Trần Gia Linh dẫn dụ đến, thì việc này sẽ không thực hiện được nữa.

Tống Tâm và tôi lấy chiếc gương trang điểm nhỏ thường dùng trên bàn, mở đèn pin trên điện thoại, rón rén đi qua hành lang dài của tòa nhà ký túc xá, xuống cầu thang, dì quản lí dựa vào ghế ngủ gật, chúng tôi liền lén ra ngoài.

Ánh trăng bên ngoài sáng rõ chiếu rọi xuống nền đất.

Trong đêm tối, phạm vi mà đèn pin có thể chiếu sáng rất ngắn, nhưng mắt tôi có thể nhìn xa, khắp nơi đều là sinh hồn bay lơ lửng không mục đích.

Những sinh hồn này như bóng cây chập chờn vào ban đêm, một số đang phát ra ánh sáng trắng, lang thang bốn phía.

Khi tôi và Tống Tâm đến bên giếng, mới nhận ra đêm lạnh đến mức nào, cả người đều rùng mình, lỗ mũi còn chảy nước mũi. Nước giếng thuần khí lạnh thoát càng nặng hơn.

Dùng dây thừng mục nát kéo hơn nửa ngày mới múc được nửa thùng nước, giếng này có lẽ đã sử dụng quá nhiều năm, đã trở thành giếng chết, bên trong có mùi hôi thối rất kỳ lạ.

Nước cũng không trong, có màu đỏ sẫm như rỉ sét.

Không hiểu sao mặt trăng như bị hấp dẫn vậy, chiếu rọi thẳng vào nước giếng đỏ sẫm, tôi định ném chiếc gương vào thùng gỗ, nhưng Tống Tâm đã gạt cánh tay đang cầm gương ra.

Cô ấy liếc nhìn tôi và ra hiệu bằng mắt, như thể muốn nói với tôi rằng đừng vội.

Tôi không nhúc nhích, cũng không biết cô ấy lấy đâu ra nửa nén hương, cắm trên viên gạch bên cạnh giếng, dùng bật lửa đốt lên, gió lạnh thổi bay làn khói lam trên hương như gợn sóng bay đi khắp nơi.

Cô ấy nói: "Trước đây tớ không để ý cái giếng này, vậy mà được xây bằng gạch màu xanh. Cậu phải biết là quỷ có thể đi xuyên qua những viên gạch sẫm màu như gạch xanh, có âm khí lớn. Hầu hết gạch trong các ngôi mộ cổ cũng sử dụng gạch màu xanh lam. Tớ thấy có gì đó rất kỳ lạ. Đốt một nén hương để có gió thổi cỏ lay gì chúng ta đều biết..."

Tôi vậy mà không biết nguyên lý của việc thắp hương, tôi nghĩ nó giống như thắp một ngọn nến mà thôi.

Nhưng nến không bao giờ được dùng ngoài trời mà dùng trong nhà, người ta nói quỷ không có đầu óc, nói chung là hành động theo bản năng, khi thấy nến trong nhà thì thích thổi, nếu tắt thì có nghĩa là trong căn phòng có quỷ.

Đây là bên ngoài, có gió tự nhiên ở bốn phương, thắp một ngọn nến không có tác dụng.

Nhưng tôi không lãng phí thời gian để hỏi nhiều, tôi đặt chiếc gương trong tay vào thùng gỗ, thấy nó từ từ chìm vào đáy thùng gỗ, cũng không nhận thấy điều gì kỳ lạ xảy ra.

Lúc chúng tôi đang sốt ruột chờ đợi, đột nhiên có chút ngây người.

Trong nháy mắt, ánh trăng hội tụ thẳng vào gương giống như đèn neon, tấm gương chưa bao giờ trở nên sáng như vậy, nước giếng phía trên dường như bị ánh trăng thanh tẩy qua một tầng, trở nên phi thường sạch sẽ.

Tôi thấy chiếc gương từ từ nhô lên mặt nước, bên trong xuất hiện một vệt màu đen như vực sâu.

Trông hơi kỳ quái, nhưng có lẽ đó là thế giới khác mà ông nội Tống Tâm nói, được mở ra bằng một chiếc gương. Tôi chịu đựng cơn buồn nôn và ném xác của thi yêu vào trong quả nhiên nó thực sự biến mất không dấu vết.

Cảnh tượng này thật không thể tin được, gương ngâm trong nước giếng, có thể ảo diệu như vậy.

Mà thực hiện cũng không có khó khăn!

Trong đầu tôi hơi khiếp sợ, vừa đổ những mảnh xác của thi yêu vào, nhưng vì đường kính của thùng gỗ quá nhỏ nên thao tác không thể nhanh.

Tống Tâm kéo góc quần áo của tôi, kinh hãi nhìn về một hướng, thúc giục tôi: "Tô Mộng, làm nhanh lên, nhanh lên! Hương sắp cháy hết rồi!"

Có chuyện gì gấp vậy?

Thực sự có thứ gì đó ô uế thoát ra từ cái giếng này sao?

Đột nhiên một bên mắt của tôi nhìn thấy hai cái toàn thân ướt sũng quỳ rạp trên mặt đất, trên người đều sắp bị ngâm đến nát, từ từ bò trên đất, dùng cái mũi tàn tạ hư thối tham lam hít nén hương dính cắm trên miệng giếng.

Hai thứ này, nhìn thoáng qua, chính là quỷ chết đuối rơi xuống giếng!

- ---------------------------