Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 122: Những thi thể gặp nạn



: Những thi thể gặp nạn

Khó trách Tống Tâm đột nhiên mạnh như thể, có thể nhanh nhẹn đá Chu Hà ngã lên tường, hóa ra là bị Tư Mã Thanh nhập thân.

Kì thật tôi rất tức giận khi Tư Mã Thanh tự tiện nhập thân Tống Tâm, đối với người bình thường mà nói, bị người khác nhập thân sẽ làm tổn hại đến cơ thể. Tống Tâm bị nhập thân như vậy, Tư Mã Thanh đương nhiên không có gì tổn thương, nhưng dương thọ của Tống Tâm tất sẽ bị tổn hại.

Vốn tôi muốn lí luận với Tư Mã Thanh, bên tai lại truyền đến giọng nói đau đớn kịch liệt của người dẫn bản tin trong TV, nơi mềm mại nhất trong lòng tôi chợt nên đau đớn.

Trong tin tức, số người tử vong trong sự cố lật thuyền... Vậy mà là hơn tám trăm người! Con số này có thể so với một trận thiên tai lớn, tại sao có thể chết nhiều người như vậy.

Thành phố Ngọc Lan vốn được mệnh danh là thành phố Ngọc Lan, nguyên nhân chính là một con sông lớn đi qua giải đất trung tâm của thành phố Ngọc Lan đổ ra biển lớn. Từ xưa đến nay, con sông này đã trở thành con sông lớn nuôi dưỡng biết bao người dân của thành phố Ngọc Lan.

Trong tin tức nói là trên con sông đột nhiên đã xảy ra gió lốc, làm một cái du thuyền định kì đi từ biển vào bị lật nghiêng, bởi vì lúc lật thuyền, cửa bên trong khoang thuyền đã bị khóa trái, cho nên người bên trong không thể rời khỏi kịp lúc. Cuối cùng nước tràn vào trong khoang thuyền, phần lớn người trong khoang thuyền đều bị chết đuối.

Hơn nữa càng thêm ác liệt chính là, thuyền trưởng không chết.

Trong khoảnh khắc lật thuyền, ông ta đã lựa chọn chạy trốn, mà không ở lại cứu trợ đám du khách. Nhóm du khách này phần lớn là người cao tuổi, cũng có rất nhiều trẻ con, đương nhiên ít có năng lực tự cứu bản thân.

Tôi nhìn tin tức này mà có chút ngẩn ngơ, nhìn thật lâu vào du thuyền cỡ trung đang nằm chênh vênh trên mặt biển yên tĩnh kia, nghĩ rằng mình cũng đã từng ngồi trên du thuyền này.

Bình thường con tàu này có thể chở hai ngàn người, nhận các đoàn du lịch ở khắp nơi. Nhưng mà ban đêm dừng ở trên biển, nên thường xuyên lọt vào tầm ngắm của đám cướp biển ven bờ. Cho nên, tới buổi tối thường sẽ khóa trái cửa, các van mở cửa bên trong khoang có dạng đĩa nên phải dùng lực rất lớn của người trưởng thành để xoay cái van mới có thể mở cửa lớn của khoang thuyền ra. Bằng không, cửa khoang thuyền rất dày, có phá như thế nào cũng không ra.

Tôi lâm vào kí ức chuyện cũ, trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, nghĩ tới gì đó: "Cô nói... Cô nói đây là quà của Ác Nguyệt? Sự cố lật thuyền chẳng lẽ... Là Ác Nguyệt làm?"

Tống Tâm đang bị nhập thân nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên, đặt lên bên môi tái nhợt, khóe miệng giương lên để lộ nụ cười lạnh như băng: "Hiện tại, cô và Tống Tâm quay về trường học nhận phần quà này đi. Để yên mọi chuyện, cô cũng đừng có xen vào, lấy thân phận của hiện tại cô cũng không có tư cách quản chuyện này."

Nghe thấy lời khiêu khích này, tôi vô cùng tức giận, không thể tưởng được mạng người trong mắt của Tư Mã Thanh xem ra cũng đê tiện như một con kiến.

Ác Nguyệt là quỷ vật, tầm nhìn của anh ta khác với con người, chuyện này xem như có thể chấp nhận được. Nhưng Tư Mã Thanh rõ ràng là một con người, sao có thể máu lạnh vô tình đến thế.

Khóe mắt của tôi bất tri bất giác đã ươn ướt, chất lỏng lành lạnh không chịu nổi mà đã chảy xuống.

Tôi đưa tay lau khóe mắt, không nghĩ rằng hai mắt đều đã ướt nhòe. Cảm xúc cũng không chịu được sự khống chế của tôi, tâm loạn như ma, là bởi vì chỉ một lần chọc giận Ác Nguyệt, Ác Nguyệt vì trả thù, mà tạo thành sự cố lúc này đây sao?

Sự cố lần này, cũng có một phần nguyên nhân từ tôi đúng không?

Người còn sống sờ sờ mà cứ lặng lẽ chết như vậy, một hai người hy sinh, có lẽ có thể giảm bớt được sự đau thương và áy náy trong lòng. Nhưng chỉ chốc lát mà mất đi nhiều mạng người như thế, thì cho dù là bất cứ ai cũng sẽ thấy đau lòng thôi. Huống chi, chuyện này là Ác Nguyệt làm, tôi cũng không thể thoát khỏi liên quan.

"Tô nha đầu, sao... sao cậu lại khóc?" Tống Tâm bên cạnh dường như khôi phục ý thức, cô ấy nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai của tôi rồi hỏi.

Tôi theo bản năng che dấu sự khó chịu trong lòng mình, dùng tay lau nước mắt lung tung trên mặt mình: “Không có gì, Tiểu Tâm, chúng ta gọi điện thoại báo công an đi. Trước cứ để cảnh sát dẫn Chu Hà đi, cô ta đã dùng vu thuật, nếu cứ ở bên ngoài lại gây nguy hiểm cho người khác."

Chuyện đã xảy ra vừa rồi, tôi cũng không muốn lừa gạt Tống Tâm. Đối với cô ấy... Tôi nhất thời bế tắc, lại không biết dùng từ thế nào để kể hết mọi chuyện cho Tống Tâm nghe.

"Ôi, đau chết mất, tay của tớ đau quá!" Tống Tâm bị Tư Mã Thanh nhập thân nên không còn nhớ chuyện xảy ra, khi nhìn vết thương nơi tay mình thì nhe răng trợn mắt. Cô ấy liếc mắt nhìn Chu Hà đã té xỉu bên cạnh, còn có con dao dính máu, dường như cô ấy đã hiểu được gì đó nên không đặt câu hỏi.

Tôi cẩn thận xem xét miệng vết thương cho Tống Tâm, cũng không sâu, chỉ cần xử lý chút là tốt rồi.

Tôi và Tống Tâm phải ở đây để trông coi Chu Hà, sợ cô ta tỉnh lại sẽ bỏ chạy, nên đã nhờ phục vụ khách sạn chạy sang hiệu thuốc bên cạnh rồi mua thuốc và băng gạc lên đây.

Tôi băng bó miệng vết thương cho Tống Tâm, lại gọi hai cuộc điện thoại, một gọi xe cấp cứu, một là gọi cho cảnh sát. Một lát sau, xe cứu thương và xe cảnh sát đến dường như là cùng lúc. Bác sĩ và y tá làm công tác cấp cứu cho Chu Hà, cô gái này liền tỉnh lại. Cô ta vừa tỉnh lại thì thấy cảnh sát đang bên cạnh, ngay lập tức khóc lóc khổ sở, có vẻ như rất sợ hãi khi phải đến đồn cảnh sát. Cảm thấy mình bị vào đồn cảnh sát, sẽ làm người trong nhà mất mặt, mà chính cô ta cũng sẽ thật mất mặt. Nhưng cô ta cũng không hề ngụy biện cho mình, người ta hỏi búp bê có bùa chú có phải do cô ta làm không, cô ta vẫn gật đầu thừa nhận. Hỏi có phải cô ta đã bỏ thứ đó vào ngăn kéo của tôi không, cô ta cũng gật đầu thừa nhận.

Thoạt nhìn là yếu ớt và nhát gan như vậy, căn bản không giống như một tội phạm giết người nhẫn tâm. Tới chú cảnh sát và bác sĩ y tá đều tiếc hận chỉ biết lắc lắc đầu, mang cô ta lên xe.

Trước khi đi, Chu Hà quay đầu nhìn chúng tôi một cái, vẫn mang theo oán hận: "Cô... Các cô cũng thật ngoan độc, rõ ràng các cô biết tôi không hề có động cơ như vậy! Tại sao vẫn còn báo cảnh sát?"

"Cô không có động cơ? Búp bê kia không phải là do cô làm? Cô không có động cơ, nên chưa từng làm? Cô vốn đã muốn hại chết Tô Mộng, kết quả hại người khác, cô muốn trốn khỏi vòng lao lý đúng không?" Tống Tâm hung tợn đáp trả Chu Hà.

Chu Hà sửng sốt một chút, rõ ràng là bị nói đến á khẩu không trả lời được, cuối cùng lại cười lạnh: "Các người không đi tìm đầu sỏ gây nên là Tư Mã Thanh, lại để tôi thay cô ta gánh tội, các người sớm hay muộn... Sớm hay muộn sẽ vì quyết định sai lầm của mình mà trả giá đắt thôi."

Nhìn theo bóng lưng của Chu Hà, lòng tôi không rõ tư vị gì, trong đầu còn đang suy nghĩ những lời vừa rồi mà Tư Mã Thanh nói với tôi. Tư Mã Thanh đích xác rất cổ quái, nói cái gì mà tôi hãy đi trường học để nhận lấy món quà của Ác Nguyệt tặng. Phần quà làm lật thuyền này, tôi còn cần phải đến trường thì mới có thể nhận sao?

Trong đầu tôi cảm thấy khó hiểu về động cơ Tư Mã Thanh ra tay giết tôi. Cô ta là người của Lăng Vũ Dương, không có khả năng muốn giết tôi. Huống hồ lần này tôi vào cục cảnh sát, cô ta còn ra mặt giúp tôi làm chứng, chỉ cần cô ta nói buổi tối ngày hôm đó chưa từng gặp tôi, vậy thì tôi phải ngồi trong cục cảnh sát từ mười ngày đến nửa tháng.

Tôi và Tống Tâm ăn cơm trưa, buổi chiều phải đi học.

Trong trường học, sinh viên biết đến chuyện búp bê có bùa chú nguyền rủa hại người cũng không nhiều, lúc đến tiết giải phẫu, cơ hồ không ai đề cập đến chuyện này. Còn có nữ sinh chủ động hỏi tôi và cậu hai nhà họ Liên - Liên Quân Dương bên nhau có hạnh phúc không, có phải sắp gả vào nhà giàu hay không. Tuy rằng tôi không muốn trả lời, nhưng là vì quan hệ bạn bè trong trường, chỉ có thể hàm hồ nói vài câu cho qua chuyện.

Hôm nay người mổ vốn là Tống Tâm, nhưng tay phải của cô ấy bị thương, nên đành phải gọi tôi đến mổ chính. Không biết là vì cái gì, hôm nay trạng thái của tôi luôn không được tốt, mỗi khi hạ dao xuống, cổ tay luôn run rẩy. Trước kia tôi cũng không hề như vậy, ngay cả xác chết thi yêu cũng có thể giải phẫu, loại giải phẫu này với tôi mà nói hẳn là chuyện đơn giản mới đúng.

Trên trán tôi toát mồ hôi, Tống Tâm làm phó ca mổ này, một mực giúp tôi lau mồ hôi: "Tô nha đầu, rốt cuộc cậu lại làm sao vậy, từ nãy giờ cứ thấy cậu tâm tình không yên."

"Tớ... Tớ... Tiểu Tâm, nãy tay cậu bị thương cậu có nhớ gì không?" Tôi đè thấp giọng hỏi cô ấy.

Cô ấy nhíu nhíu mày, dường như đang nhớ lại gì đó: "Lúc mới vừa tỉnh lại thì đúng là có chút ngẩn ngơ, rất nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ, nhưng mà bây giờ thì đã nhớ rõ. Cái mụ Tư Mã Thanh kia, mượn cơ thể của tớ, còn nói Ác Nguyệt tặng chúng ta lễ gì đó."

Nếu Tống Tâm đã nhớ lại chuyện bị nhập thân, tôi cũng sẽ không giải thích nhiều nữa: "Cô ta nói tớ nhận lấy lễ của Ác Nguyệt tặng, tớ nghĩ là có phải... là thi thể của những người bị gặp nạn, sẽ đưa đến trường học chúng ta không?"

Phải biết rằng, Lăng Vũ Dương cần vừa đúng một ngàn cái Thiên Hồn.

Ác Nguyệt lại tri kỷ như vậy, làm lật một con du thuyền, tạo thành lượng thương vong vô cùng lớn. Đặc biệt tặng Thiên Hồn cho Lăng Vũ Dương, mục đích thật sự của chuyện này thật sự làm người ta đoán không ra. Cuối cùng tôi cảm thấy rằng, chuyện này có cất giấu một âm mưu thật lớn.

Tôi mới vừa nói kết luận của mình ra, thì giáo sư giải phẫu mang vẻ mặt đau thương từ cửa bước vào.

Vốn khóa giải phẫu và mấy tiết ngoại khóa khác, đều là do mấy giáo sư có thâm niên, và có chút tiếng tăm đến dạy. Đáng tiếc, trải qua một lần thi yêu đó, hại chết không ít người trong phòng học mà nó tiếp xúc. Hiện tại, có rất nhiều giáo sư mới đến.

Giảng viên mới tới này, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà ấy. Tóc tai bà ấy bù xù, mặc một chiếc áo dài màu trắng, hình tượng rất dịu dàng nhu nhược, trông có vẻ như không phù hợp với ngành này của chúng tôi.

Nghe Tống Tâm nói, giảng viên này họ Kim. Về phần tên là gì, lần đầu tiên đến lớp giảng viên Kim có nói sơ qua, nên cô ấy cũng đã quên.

"Tôi... tôi muốn nói với mọi người một chuyện..." Giảng viên Kim mới vừa mới mở miệng nói, đôi mắt liền đỏ lên, giọng nói bà ấy nghẹn ngào, nói chuyện có chút mơ mơ hồ hồ: "Sự cố lần này, không biết tất cả mọi người đã biết chưa, có rất nhiều thi thể cần thông qua DNA để điều tra thân phận, cũng có một ít cần... Cần giải phẫu để tìm hiểu nguyên nhân cái chết. Số lượng nhiều lắm, bệnh viện và bên phía tang lễ đều rất bận rộn, cần một số lượng lớn sinh viên phối hợp..."

Nghe thấy giảng viên Kim mới tới nói như vậy, trong nháy mắt tôi như bừng tỉnh. Nhiều thi thể như vậy, bệnh viện và bên phía nhà tang lễ chắc chắn không thể xử lí xong nổi, cuối cùng chỉ có thể chia ra một ít đến trường của chúng tôi. Cái gọi là nhận lấy lễ, chẳng qua là gần quan được ban lộc, tôi thu lấy Thiên Hồn ở trong trường học lại càng thêm dễ dàng.

Rõ ràng Ác Nguyệt và Lăng Vũ Dương đối đầu với nhau, tại sao anh ta phải làm ra chuyện như vậy để giúp Lăng Vũ Dương?

Tôi cảm thấy khó hiểu, hơn nữa càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Lòng bàn tay ra mồ hôi lạnh, dao giải phẫu nằm trong tay mất khống chế, rơi xuống cắm lên thi thể có tuổi đã cao mà tôi mổ chính kia.

Làn da của thi thể cao tuổi vốn cực kỳ nhăn nheo, hơn nữa tóc hoa râm, gương mặt đang nhắm mắt kia làm người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm. Trong nháy mắt, cũng không biết có phải tôi hoa mắt hay không. Vậy mà cái xác kia lại mở to mắt, dùng ánh mắt không có tiêu cự, quỷ dị liếc nhìn tôi một cái, lại đột nhiên nhắm lại.

- ---------------------------