Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 129: Tủ bát



: Tủ bát

Tôi phản ứng ngay, lập tức tới mở cửa, nhìn thấy Trương Hiểu Đào đứng ở cửa.

"Tiểu Đào đã trở lại rồi à." Tôi cười tủm tỉm hoan nghênh cô ấy.

Vẻ mặt cô ấy rất hốt hoảng, cũng rất co quắp bất an, miễn cưỡng cười một cái nhưng trong không cười: "Tô Mộng... Tớ quay về để lấy chút đồ, lấy xong rồi tớ lại đi."

Tôi không nói lời nào, chỉ nhìn hành động của cô ấy.

Trương Hiểu Đào mở ngăn kéo của mình ra, nhìn thấy lá bùa màu vàng, nhẹ nhàng cầm lấy rồi đưa tay gấp nhỏ lại, nhét vào túi rồi muốn quay đầu bỏ đi.

Hóa ra cô ấy đã gặp thứ gì đó không sạch sẽ, lấy bùa hộ mệnh.

Sao tôi có thể để Trương Hiểu Đào đi dễ dàng như vậy được, một tay bị bó thạch cao, tay kia thì kéo cánh tay của cô ấy: "Tiểu Đào, cậu đừng vội đi. Tớ hỏi cậu một vấn đề, cậu... không phải là cậu nuôi tiểu quỷ đấy chứ?"

"Tiểu quỷ? Tớ... Tớ không có!" Trương Hiểu Đào thề thốt phủ nhận, cô ấy hiện đang rất yếu, lại quá khẩn trương. Nghĩ muốn đẩy tôi ra để bỏ chạy, nhưng lại mất trọng tâm rồi ngã xuống đất. Cô ấy cố sức đứng lên, nhưng cả người yếu ớt ỉu xìu.

Với lại Trương Hiểu Đào trước kia mà tôi quen như hai người khác biệt, Trương Hiểu Đào trước kia tuy rằng dáng người gầy yếu. Nhưng trong cơ thể nhỏ bé ấy, lại ẩn dấu sức mạnh, không chỉ có khí lực lớn hơn so với tôi, mà tinh lực cũng tràn đầy.

Làm sao giống như bây giờ, tứ chi mệt mỏi. Tôi cười lạnh uy hiếp cô ấy: "Còn dám nói không có, hôm nay ông cụ kia trên lớp đã gọi cậu là cháu gái, chỉ sợ là ông nội của tiểu quỷ mà cậu đang nuôi? Cậu không sợ bị con ma già kia quấn lấy à?"

Trương Hiểu Đào bị dọa đến nỗi mặt tái xanh, nhưng vẫn cứng đầu: "Tớ không nhìn thấy con ma già nào hết, Tô Mộng, cậu... cậu đừng nói bậy."

Cô ấy muốn đuổi tôi ra để bỏ chạy, lại tiếp tục tự mình ngã trên đất, mất hơn nửa ngày mới có thể đứng lên, giống như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cô ấy. Cô ấy đứng tại chỗ không ngừng thở hổn hển, cơ thể suy yếu đến cực độ không thể khống chế.

Nhìn có vẻ như Tiểu Đào sẽ té xỉu bất cứ lúc nào, nhưng cô ấy vẫn còn muốn chạy đi ra ngoài.

Tống Tâm cầm lấy cổ tay của Trương Hiểu Đào, lạnh lùng nói: "Cậu bị âm khí quấn thân, dương thọ đã chẳng còn bao nhiêu, không đến hai ngày nữa sẽ chết. Cậu còn muốn rũ bỏ trách nhiệm mà chạy ra ngoài à? Nói cho tôi và Tô Mộng biết, cậu đã mang tiểu quỷ đi nuôi ở đâu?"

Trương Hiểu Đào bị dọa chết khiếp, vai rũ xuống, cả người run rẩy. Trên cổ tay cô ấy lại chấn động, dáng vẻ chấn động vô cùng đáng sợ, giống như người có chứng động kinh. Trong trường hợp khi cổ tay tôi quá sức, cơ thể cũng sinh ra sự run rẩy tự nhiên như vậy.

Vào lúc người bình thường yếu ớt nhất, cơ thể có đôi khi mất khống chế của đại não, sinh ra run rẩy.

Nhất là làm những người trong ngành này như chúng tôi, những bộ phận khác của cơ thể dù bị ảnh hưởng không lớn, nhưng nếu ở vào lúc giải phẫu đột nhiên xuất hiện loại tình huống này, thật dễ tạo ra sự cố lớn.

Hơn nữa, chứng bệnh này không thể dùng ý chí để vượt qua, cơ thể thần kinh lúc này đã không nghe sự điều khiển của đại não nữa.

Cho dù có yếu đến nỗi ngất xỉu đi, Trương Hiểu Đào vẫn là quật cường lẩm bẩm nói: "Tớ... Tớ không nuôi tiểu quỷ, tớ, tớ chỉ giữ lại một em gái nhỏ, cô bé không có nhà để về, còn bị người xấu đuổi theo."

Tôi và Tống Tâm vội vàng đỡ lấy cô ấy, cấm lấy cổ tay không ngừng run rẩy của cô. Cổ tay cô ấy lạnh như băng, trên đó đã ướt sũng, hình như do đổ mồ hôi lạnh. Tôi cũng có chút hiểu về sự cố chấp của Trương Hiểu Đào, cô ấy không hề có ý định nuôi tiểu quỷ.

Cô ấy nhận con quỷ kia, đại khái coi như con mèo hay con chó đi lạc rồi giữ bên người mà thôi, cũng không nghĩ tới sẽ có nguy hiểm gì.

"Cậu đã giấu cô bé kia ở đâu? Tớ tin rằng cậu sẽ không bắt nó để ở trong phòng ngủ. Thứ nhất cậu nghĩ rằng đặt trong phòng ngủ không an toàn, thứ hai, cậu cũng sợ làm chúng tớ sợ đúng không?" Tôi nói nhỏ lại, thật cẩn thận giảng giải cho Trương Hiểu Đào.

Trương Hiểu Đào có vẻ rất khẩn trương, cô ấy nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tớ... tớ thuê một căn phòng...''

Hóa ra là thuê phòng ở bên ngoài, chuyên môn nuôi tiểu quỷ. Hoàn cảnh của Trương Hiểu Đào thế nào tất cả mọi người rõ ràng, ngay cả sinh hoạt phí một tháng cũng không đủ, vì bảo vệ một con quỷ có thể phản phệ cô ấy bất cứ lúc nào, lại chi tiền ra để thuê phòng bên ngoài.

Lòng tôi có chút động, trao đổi ánh mắt với Tống Tâm, giúp đỡ Trương Hiểu Đào đang suy yếu ngồi ở bên giường. Phỏng chừng muốn để Trương Hiểu Đào mang chúng tôi tới phòng cô ấy thuê, còn cần làm công tác tư tưởng một lúc.

Tôi để tay lên ngực tự nói bản thân không thể nào nhìn thấy dương thọ của Trương Hiểu Đào biến mất trước mặt của tôi được. Mặc kệ là xen vào việc của người khác hay là trượng nghĩa giúp đỡ bạn bè, tôi đều muốn giúp cô ấy.

Tôi nghĩ rằng Tống Tâm có chung suy nghĩ với tôi. Cũng không nghĩ rằng ngay lúc bầu không khí đang im lặng, Trương Hiểu Đào đột nhiên quỳ xuống với tôi và Tống Tâm: "Tớ... Tớ cầu xin các cậu. Tớ cầu xin các cậu đứng tổn thương đến nó, cô bé còn nhỏ như vậy, lại bị chết đuối, cô bé đã đủ đáng thương..."

Trương Hiểu Đào nói đến cô bé này làm tôi nhớ đến Đào Đào đã luân hồi.

Đào Đào xem như may mắn hơn, hồn phách vừa mới rời khỏi thân thể, thì có Tống Tâm đã dạy đỗ nó đi đúng đường.

Chờ đợi Đào Đào chính là một bắt đầu mới, Trương Hiểu Đào thu nhận bé gái này, đại khái giống với Đào Đào, đều là người bị hại trong sự cố lần này, tôi... Tôi nghĩ tôi và Tống Tâm cũng có thể giúp nó.

"Tớ... Chúng tớ không phải không thương nó, Tiểu Đào, tớ và Tống Tâm ở trong mắt cậu là những ác ma giết người không chớp mắt à?" Tôi thật sự là chịu không nổi một người quỳ xuống với tôi, chỉ cảm thấy da đầu run lên, mỗi một tế bào trong người cũng không thoải mái.

Tôi cảm thấy tất cả mọi người là ngang hàng, Trương Hiểu Đào nếu có yêu cầu gì thì cứ nói trực tiếp với tôi là được rồi. Hiện tại quỳ như vậy, tôi chỉ có thể khom người đứng lên đỡ cô ấy lên giường ngồi, Trương Hiểu Đào cúi đầu lầm bầm một tiếng: "Tớ biết các cậu không phải là ma quỷ... nhưng..."

Nhưng cô ấy vẫn chưa đủ tin tôi và Tống Tâm, và cô ấy lại không có năng lực giúp đỡ quỷ hồn tồn tại.

"Có thể mang chúng tớ đi gặp nó không? Tớ và Tống Tâm sẽ giúp đỡ cô bé, cũng không muốn cậu phải chết. Đương nhiên, nếu như cậu đã muốn chết, chúng tớ cũng không có cách nào để ngăn cản." Tôi cau mày nhìn Trương Hiểu Đào, lại như thấy được một tia sợ hãi trong mắt cô ấy lại vỗ vỗ vai cô ấy: "Nếu như cậu đã muốn chết, vậy cậu có từng nghĩ tới người nhà của cậu không? Hửm?"

Tống Tâm cười nhạt: "Cô ấy muốn làm người tốt, chờ chết ở trong trường học. Người trong nhà cho dù bắt vội xe lửa đến đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy một thi thể thôi."

Tôi biết Tống Tâm đã thực sự tức giận, những lời này rất dễ làm tổn thương người khác: "Tiểu Tâm, cậu nói chuyện dễ nghe chút được không?"

"Tớ đang nói chuyện rất dễ nghe đấy, Tô nha đầu, như thế nào? Cậu không thích nghe lời nói thật à?" Tính tình Tống Tâm táo bạo, nói không tới hai câu lại muốn cãi nhau với tôi. Lúc chúng tôi cãi nhau, Trương Hiểu Đào vẫn trầm mặc.

Nghe chúng tôi càng cãi càng hăng, Trương Hiểu Đào đại khái là nghe không nổi nữa, ngẩng mạnh đầu nói: "Đừng cãi nhau nữa, chuyện này là lỗi của tớ... Các cậu nói đúng, tớ mang bọn cậu đi xem con bé. Nhưng mà con bé rất nhát gan, cũng không biết có thể đi ra gặp các cậu hay không..."

Ơ? Trương Hiểu Đào đã quyết định?

Tôi và Tống Tâm một giây trước còn đang tranh chấp không ngớt, một giây sau liền vô cùng ăn ý câm miệng, để cho Trương Hiểu Đào dẫn đường. Sinh hoạt phí của Trương Hiểu Đào có hạn, nên căn phòng cho thuê cũng là ở ngoại ô thành phố. Đi bộ là tuyệt đối không có khả năng, ngồi xe buýt chắc phải mất hai ba tiếng.

Vào giờ này mà ngồi xe buýt, ít nhất phải buổi tối mười một giờ mới có thể đến vùng ngoại thành, đó cũng là chuyến cuối cùng. Tôi và Tống Tâm cuối cùng vẫn quyết định đi, trực tiếp kéo Trương Hiểu Đào đang định lên xe buýt lên taxi.

Ban đêm thành phố Ngọc Lan, vẫn phồn hoa như vậy. Ánh đèn đường lung linh xinh đẹp, dường như đã sớm quên mất vài ngày trước ở trên con sông xảy ra một sự cố thảm thiết. Ở trong xe, radio đang phát một bản tình ca buồn, như một ca khúc mà người thân dành cho những linh hồn vô tội chịu khổ. Dọc theo đường đi nghe làm cho lòng người ta hoảng hốt, tới ngoại ô thành phố thì xe dừng lại.

Ba người chúng tôi cũng không có tâm trạng tốt đẹp gì, đèn đường ở đây ít hơn trong thành phố, còn chúng tôi thì phải đi bộ trên quốc lộ thêm một đoạn nữa. Đi được một lúc thì vào một con đường đá, dọc theo đường đá hơn hai mươi phút, mới đến phòng thuê của Trương Hiểu Đào.

Trương Hiểu Đào có cá tính cũng thật là cứng còi, dám thuê ở một nơi như thế này, đã thế mỗi ngày còn đi đi về về. Có phòng ký túc không ở, lại chạy đến tận đây để sống cùng một con quỷ.

Tiểu khu ở một nơi ngoại ô thế này, ngay cả của cải quý giá đều không có.

Đi đến phía trên, vài tòa nhà không có đèn, dọc theo đường đi dường như là sờ soạng để tới nơi. Càng lên cao, càng cảm thấy âm khí càng nặng, hơn nữa loại âm khí này đã sắp chuyển biến thành oán khí. Loại oán khí này chính là lệ quỷ mới có, không khí đều bị sự ai oán này làm đè nén, giảm xuống vài độ. Nếu để con quỷ này cứ vậy mà lớn dần lên, thì cái căn phòng mà Trương Hiểu Đào thuê chắc chắn sẽ biến thành âm trạch hoặc là nhà có ma, xung quanh đây cũng đừng hòng có sức sống.

Tôi mơ hồ thấy tay Tống Tâm đã sờ vào trong túi, lấy bốn hạt sen quỷ ra.

Tới lầu sau, Trương Hiểu Đào cầm chìa khóa mở cửa, cô ấy vào cửa vô cùng thoải mái. Một chân vừa muốn bước vào, đã bị Tống Tâm kéo đi ra: "Vào lại, bước chân trái trước."

Tôi không biết tại sao lại phải bước chân trái vào trước, bởi vì trước kia cho tới bây giờ tôi có bước vào nhà cũng không hề suy nghĩ nên bước chân nào.

Trương Hiểu Đào cũng giống tôi, không hiểu gì về mấy cái phong thủy này, Tống Tâm nói làm như thế nào, chúng tôi liền làm như ấy. Sau khi vào nhà, trong phòng rất nhỏ có vẻ như rộng tầm năm mươi mét vuông, cũng thực im lặng, không có gì bất thường. Lướt qua xung quanh, không phát hiện cái gì không sạch sẽ cả.

"Tiểu Đào, em gái mà cậu nói, giấu ở chỗ nào?" Tôi vào phòng cô ấy mà cứ tự nhiên như vào nhà mình, tùy tiện tìm tìm một nơi thoải mái để ngồi xuống. Nhưng vẫn duy trì cảnh giác quan sát đến bốn phía, sợ thứ kia đột nhiên nhảy ra.

Tống Tâm cũng là ra vẻ thoải mái, bắt chéo chân tựa lưng vào ghế ngồi, tôi nhìn đống hạt sen quỷ trong tay cô ấy, dường như cô ấy sắp bóp nát hạt sen quỷ. Trương Hiểu Đào ngồi xổm trên mặt đất nấu nước sôi, vừa nghe thấy lời tôi nói, sợ tới mức xanh cả mặt. Ấm trà nắm không chắc, liền đổ trên mặt đất.

Ngón trỏ cô ấy đặt ở bên môi: "Đừng... Đừng nói, hình như cô bé không chào đón hai cậu. Trốn đi..."

"Trốn ai vậy?" Tống Tâm có chút tức giận, nhưng vẫn nhỏ giọng nói chuyện.

Trương Hiểu Đào cắn cắn môi, tay cô ấy chỉ chỉ vào tù bát bằng gỗ bên cạnh chúng tôi. Tủ bát này có tuổi thọ ít nhất hai ba mươi năm rồi, kiểu dáng cũng đã rất xưa, bên ngoài bóng loáng, nhưng lại có dấu vết màu đen.

Tôi nhìn kỹ cái tủ bát kia thật lâu, ở trên đó có khí đen, nhưng mà cửa tủ đã đóng lại nên không nhìn rõ thứ gì trong đó. Tống Tâm nhìn cánh tay đang bó bột kia của tôi, tựa hồ có chút sợ hãi.

Quỷ Hồn này kia, trước tới giờ Tống Tâm sợ muốn chết. Hiện tại trải qua nhiều hơn, phản ứng của cô cũng trấn tĩnh hơn, hiện cảm giác sợ hãi này chắc xuất phát từ bản năng.

Tôi cũng biết, cái cửa tủ này cũng chỉ có tôi có thể mở ra. Tôi chậm rãi bước cửa tủ kia, muốn nhìn bên trong là thứ gì.

Mới vừa mở cửa ra, bên trong vốn là những chiếc đũa nằm yên, bỗng bây giờ tất cả đều dựng đứng lên như mấy ngọn nến.

- ---------------------------