Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 136: Nghiệp sát sinh



Lại là Tư Mã Thanh! Tại sao chuyện nào cũng đều có liên quan tới Tư Mã Thanh chứ?

Cô ta... Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Tôi đè nén tâm tình xuống và nhắm đôi mắt lại, cố gắng không để cho bản thân suy nghĩ đến những chuyện đó nữa. Cố gắng giải thoát bản thân, không để bản thân vì những chuyện lần lượt kéo đến mà trở nên quá gấp gáp.

Qua hai tiếng sau, ngài Thái Bạch mới tỉnh lại, cơ thể mập mạp bắt đầu ngồi dậy từ trên ghế sô pha, nhưng vì mới khôi phục nên còn chao đảo. Thấy mọi người đang đứng kế bên để trông coi ông ấy, thì ông ấy tỏ ra có chút áy náy.

Bầm thanh chim tảng, lúng túng nói: "Mọi người đều ở đây sao?"

“Ngài Thái Bạch, tôi... Tôi không muốn vòng vo với ông, tôi chỉ muốn biết Tư Mã Thanh để tôi đi thu thập thiên hồn, rốt cuộc là có toan tính gì. Tôi... Tôi không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, ông có thể trả lời cho tôi biết được không?" Tôi đang ngồi một cách ngay thẳng, từng câu từng chữ thốt ra với ngài Thái Bạch đều là nghiêm túc.

Ngài Thái Bạch cứ như bị sự nghiêm túc của tôi làm dọa sợ, ông ấy ngẩn người rồi mới chậm rãi nói: "Con bé Tư Mã Thanh à, con bé này không có tật xấu gì to tát, nhưng mà nó lại ham tiền, cũng thích sắc."

“Ham tiền thì tôi biết, còn thích sắc thì là thế nào?" Tôi hỏi ông ấy.

Ngài Thái Bạch lắc đầu một cái: “Cô không phát hiện ra sao? Con bé này rất thích vị kia ở U Đô, lúc nó nhìn vị kia, thì ánh mắt của nó đã lộ ra sự yêu thích."

"Nếu cô ấy đã thích Lăng Vũ Dương, tại sao còn muốn... Còn muốn để tôi thu thập thiên hồn để hãm hại Lăng Vũ Dương chứ?" Tôi khẽ nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha mềm mại, khiến cho Lạc Thần Tuấn và Tống Tâm đang đứng bên cạnh giật cả mình, bọn họ còn nhìn tôi một cách sững sờ.

“Tô Mộng, cô ngốc. Vậy nên tôi mới nói con bé bị dục vọng che mờ lý trí, người con bé muốn hại chết chính là cô đấy. Con bé Tư Mã Thanh ghen ghét khi thấy cô với vị ở U Đô kia đứng cạnh nhau, vì vậy nên con bé mới muốn đoạt mạng cô." Ngài Thái Bạch bất đắc dĩ lắc đầu một cái, còn thở dài như thật: “Bên trong U Đô đang bị tổn thương, hấp thu hồn phách là cách tốt và nhanh nhất, cô thu thập những thứ đó cho cậu ta, thì dĩ nhiên có thể giữ lại được cho người kia ba hồn bảy vía rồi. Nhưng cô có nghĩ tới việc lần đắm thuyền này, người chết vô số, cái nghiệp sát sinh này sẽ đổ lên đầu người nào không?"

Tôi trả lời theo bản năng: “Nghiệp sát sinh là gì?"

“Phật gia hữu vân, nhân quả thiện ác. Hồn phách trong U Đô giết người, tự khắc sâu thẳm bên trong họ vẫn ghi nhớ kỹ từng món nợ mà bọn họ đã từng giết, gọi là tội nghiệp, nghiệp chướng, tội nghiệt, nghiệp sát sinh. Gọi là gì cũng được, dù sao thì nếu đã từng giết người, thì sớm muộn gì cũng phải chịu báo ứng thôi." Ngài Thái Bạch nói rõ ràng mạch lạc, nước miếng văng tung tóe, ông ấy còn tỏ ra bản thân là một người rất uyên thâm: “Nếu không có thiên lý báo ứng, thì cái thế giới này đã sớm trở nên hỗn loạn. Hồn phách trong U Đô cũng có thể ngang nhiên làm càn."

“Chuyện là do Ác Nguyệt làm, đi nhiên là đổ lên đầu Ác Nguyệt rồi, cũng đâu thể là ở trên đầu tôi?” Tôi nghe lời ngài Thái Bạch nói xong thì có chút chóng mặt, nhưng tôi biết điều mà ông ấy đang nói tới chính là thiện ác hữu báo, không may chịu báo ứng.

Mặc dù yêu ma có thể giết người trả thù mà không hề có chút kiêng kỵ gì, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn có ký ức ràng buộc bọn họ. Lúc mới vừa bắt đầu thì chẳng thấy gì cả, đến khi báo ứng tới thì lại khóc.

"Sai rồi, cô lấy bình thu hồn mà Tư Mã Thanh đã đưa cô đi thu thập thiên hồn, tất cả nghiệp chướng xem như là đã đổ lên trên đầu cô rồi. Cô suy nghĩ một chút xem, một mình cô gánh nổi nhiều mạng người như vậy sao?" Ngài Thái Bạch đứng gần cái bàn uống trà nhỏ ở trong phòng, đôi mắt chim màu đỏ kia chất chứa đầu sự thâm thúy và phức tạp.

Cả người tôi được một phen chấn động, theo phản xạ có điều kiện, tôi lập tức nhớ đến bên trong phòng phẫu thuật, từng bàn và từng bàn được phủ lên mảnh vải trắng. Mỗi một người vốn dĩ đều là sinh mạng sống, đến cuối cùng thì lại trở nên lạnh lẽo như băng và bị đưa tới đây.

Sau khi đã lấy DNA chứng minh sự tồn tại, thì sẽ bị đưa đi hỏa táng. Sinh mạng thì không có phân chia cao thấp, cũng không có chênh lệch giàu nghèo, sau này chết thì cũng đều sẽ trở thành một đống tro cốt màu trắng mà thôi. Với tư cách là người tiếp xúc với thi thể hằng năm như tôi đây, đại khái là tôi có thể nhìn thấu sinh tử hơn là so với người thường. Bảo tôi phải gánh nhiều mạng người như vậy, tôi làm sao có thể gánh nổi được?

Tôi hỏi ngài Thái Bạch: “Tôi còn cách nào sao? Chẳng lẽ ông muốn tôi vì cứu bản thân mà giải... Giải thoát hết tất cả thiên hồn mà tôi đã thu thập được sao? Vậy... Vậy Lăng Vũ Dương ở U Đô thì thế nào?"

Tôi muốn có một biện pháp giải quyết trọn vẹn đôi đường, mà ngài Thái Bạch lại thần thông quảng đại như vậy. Tôi nghĩ có ông ấy ở đây thì nhất định ông ấy sẽ có biện pháp.

Ngài Thái Bạch cầm điếu thuốc thơm từ trên mặt bàn lên và ngậm vào trong cái miệng mỏ chim, Lạc Thần Tuấn cũng vô cùng phối hợp, lấy tàn lửa từ trên điếu thuốc trong miệng bản thân để chạm vào đầu thuốc mà ngài Thái Bạch đang ngậm trong miệng.

Điếu thuốc của ngài Thái Bạch được đốt lên, sau đó ông ấy dùng ngón tay kẹp lấy: “Tô Mộng, chuyện này không đơn giản. Cái bình thu hồn đã bị con nhóc Tư Mã Thanh động tay vào rồi, tôi làm lại cho cô một cái bình khác là được. Cô đem cái bình mà con nhóc Tư Mã Thanh đã đưa cho cô lại đây, để ông già đây nhìn thử một chút."

Phải nói chim hút thuốc, có thể bày ra cái dáng vẻ chim này thật đúng là hiếm thấy.

Tôi gật đầu một cái, sau đó tôi đặt cái bình thu hồn mà Tư Mã Thanh đã đưa cho tôi lên trên bàn, nó có kích thước không khác gì với cái bình thu hồn nhỏ bình thường, và để ngài Thái Bạch nhìn qua.

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng cảm kích ngài Thái Bạch, nếu như không phải nhờ gặp được ngài Thái Bạch. Để cho tôi gánh thay cho Ác Nguyệt - cái tên biến thái nam không ra nam, nữ không nữ kia gần một ngàn mạng người, không để cập tới ác báo là gì, suy nghĩ một chút thì vẫn cảm thấy không cam lòng.

Ngài Thái Bạch nhìn cái bình thu hồn mà Tư Mã Thanh đã đưa cho tôi, ông ấy càng nhìn càng lộ vẻ khinh thường, sau đó ông ấy trực tiếp nói cho tôi nghe.

Một lát sau, tôi ra bên ngoài tiệm thuốc, mua hai cái lọ thủy tinh kiểu phiến nhỏ rồi đổ hết thuốc từ bên trong lọ ra, ông ấy đích thân đổi hồn phách trong hai cái bình thuốc này qua cái bình mới, tôi thì không có gì phản đối.

Cách mà Tư Mã Thanh hãm hại tôi rất đơn giản, chính là đặt lời nguyền vào trong bình thu hồn của tôi, để sau khi tôi thu thập những thiên hồn xong thì còn phải gánh trên lưng món nợ sinh tử của những hồn phách đã chết đi này đem lại.

Những món nợ này vốn dĩ phải là do Ác Nguyệt gánh lấy, hơn nữa bình thường khi đi thu thập thiên hồn, đối với người thu thập mà nói, nó sẽ không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào, người đó cũng sẽ không phải gánh tội nghiệt gì trên lưng, điểm mấu chốt là bình thu thập của tôi có vấn đề.

Tư Mã Thanh - cái người làm đại diện âm dương này, đúng thật là gió thổi chiều nào là cuốn theo chiều nấy. Một bên là thành tâm cống hiến cho Lăng Vũ Dương, một bên là lấy lòng Ác Nguyệt, giúp nghiệp chướng ở trên người Ác Nguyệt chuyển hết qua cho tôi.

Suýt chút nữa là tôi đã bị Tư Mã Thanh làm hại không thể quay đầu lại được, chả trách Tư Mã Thanh không tự mình đi thu thập thiên hồn, lại muốn tôi - cái người ngoài nghề đi làm công việc thu thập hồn phách. Còn việc ngài Thái Bạch nói Tư Mã Thanh thích Lăng Vũ Dương, cái này thì phải hỏi chính Tư Mã Thanh rồi, người ngoài cuộc không có tư cách nhận xét về chuyện nhi nữ tình trường.

Lạc Thần Tuấn vừa đứng hút thuốc ở một bên, vừa chơi three fighting landlords ở trên điện thoại di động. Khi đó anh ta nghe thấy bên trong điện thoại di động phát ra âm thanh vô cùng kích động: "Joker."

Đột nhiên Lạc Thần Tuấn rút một nửa điếu thuốc từ trong miệng ra và nhấn vào trong cái gạt tàn thuốc, hai tròng mắt màu nâu sậm cứ như vậy mà nhìn tôi, biểu tình của anh ta có vẻ hơi nặng nề: "Chuyện không hề đơn giản như vậy đâu cô Tô, Tư Mã Thanh... Chắc không phải là đơn thuần muốn hại cô.''

"Vậy cô ta muốn làm gì?” Nghe vậy thì tôi cảm thấy hứng thú.

Từ sau khi Lạc Thần Tuần vào căn phòng, ngoại trừ việc chơi với Đào Đào, thì anh ta vẫn luôn kiệm lời. Đào Đào nằm ở trên đầu gối tôi và chơi với bé cưng, thì anh ta nhanh chóng đứng một bên chơi đánh bài một mình, tôi không ngờ là lúc này anh ta lại đáp lời chúng tôi.

Anh ta cười một tiếng, sau đó nhấp một ngụm rượu Chivas ở trên bàn rồi nói: “Trước khi đi, vị nhân vật lớn kia ở U Đô không có nói với cô là anh ta tới U Đô làm gì à?"

Tôi nhíu mày lại, cũng nói thật với anh ta: “Anh ấy đi gấp nên chẳng nói gì với tôi cả.''

"Cô có nghĩ tại sao anh ta lại gấp gáp như vậy chưa?" Lạc Thần Tuần tựa lưng vào lưng ghế sô pha, bày ra tư thế rất thấp, cứ như cả người anh ta vùi lấp vào trên ghế sô pha vậy. Anh ta vừa nói rồi lại tự hỏi tự trả lời: “Dù thế nào đi nữa thì Ác Nguyệt cũng là em trai ruột của Lăng Vũ Dương. Không có người anh ruột nào sẽ bỏ mặc cho đứa em trai ruột bị kéo xuống cả. Cứ cách mấy năm là Ác Nguyệt sẽ đưa vị đại nhân kia một món quà lễ lớn, lần này giết nhiều người như vậy, sợ rằng là phải gặp báo ứng. Ác Nguyệt là đang dùng chính sinh mạng của bản thân để trả thù Lăng Vũ Dương."

Tôi mơ hồ cảm thấy có chút bất an, nhưng trí óc của tôi lại không thông suốt nhiều như vậy, không nghĩ ra được là chuyện gì đang xảy ra. Tôi thử thăm dò Lạc Thần Tuấn: “Anh ấy đi cứu Ác Nguyệt?"

"Nói đúng hơn là anh ta đi giúp Ác Nguyệt gánh lấy cái nghiệp chướng này." Lạc Thần Tuấn che mặt đi một cách nặng nề, và đặt ly rượu Chivas Regal lên trên bàn trà nhỏ, nó làm phát ra một tiếng động rất nhỏ.

Nhưng nghe cứ như là tiếng rầm lớn của động đất vậy, khiến cho cả thế giới của tôi sụp đổ.

Chuyện này đến cả Lạc Thần Tuấn cũng biết nguyên nhân kết quả, ngài Thái Bạch cũng chưa chắc là không biết, mà tôi lại trở thành người không biết gì cả. Lúc này tôi nhìn lướt qua ngài Thái Bạch, cái đầu chim của ngài Thái Bạch đang nhìn về phía nơi khác, điều này cho thấy rõ là ông ấy có gì đó mờ ám.

Xem ra vừa nãy ông ta cố tình nói oan cho Tư Mã Thanh, Tư Mã Thanh không sai, cô ta chỉ muốn cứu Lăng Vũ Dương. Chẳng qua là trong khi cô ta cứu Lăng Vũ Dương thì lừa gạt tôi mà thôi.

Tôi cảm thấy có chút choáng váng, tôi vận tay lên cái bàn uống trà nhỏ, trước mắt một trận đen một trận bạch.

Bây giờ hồn phách của Lăng Vũ Dương vẫn chưa được ổn định, gắng gượng bám vào thể xác của người sống thì mới có thể bảo toàn được. Giờ anh lại muốn vì Ác Nguyệt mà đi gánh gần một ngàn mạng người, anh có nghĩ tới bản thân không? Có nghĩ tới tôi không? Có nghĩ tới cục cưng chưa ra đời của chúng tôi không?

“Chị, chị không sao chứ?" Đào Đào dùng bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt giống như đá vuốt ve gò má cứng ngắc của tôi, tôi phát hiện ra là đối với những ngón tay lạnh lẽo của Đào Đào, cảm xúc của tôi đã chảy chậm đi rất nhiều.

Trên trán tôi cũng đã đổ từng giọt mồ hôi, cả người tôi giống như bị trói lại trong một cây bông vải vậy, cả người tôi cũng không giữ được thăng bằng, hệt như bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bất chợt ngã quỵ xuống.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì mà vỗ một cái lên bả vai của Đào Đào: “Chị không sao, chỉ là cảm thấy có hơi mệt mỏi. Đào Đào em có thể quay lại vào trong ngọc bội không? Chị còn một chút chuyện phải làm.”

Đào Đào nhìn tôi với vẻ có hơi lo lắng, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được ánh mắt kiên định của tôi, cái đầu nhỏ cúi xuống, nhanh chóng chui vào trong ngọc bội phượng hoàng mà tôi đang đeo ở trước ngực.

Trong lòng tôi hiểu rất rõ, Lăng Vũ Dương đi U Đô là để giúp Ác Nguyệt gánh lấy tội nghiệt, đối với anh mà nói, nó nhất định sẽ gây tổn thương rất lớn. Tư Mã Thanh đã đưa cho tôi hai cái bình thu hồn là để tôi giúp Lăng Vũ Dương chia sẻ bớt tội nghiệt.

Lúc này, tôi nhất định không thể tiêu tán những tội nghiệt đang đè lên trên người tôi, nếu không thì nó sẽ trở lại trên người Lăng Vũ Dương. Một thiên hồn ở trong cái bình thu hồn này cũng không thể thiếu, ngày mai tôi còn muốn đi nhà tang lễ một chuyến để cái bình hoàn toàn được chất đầy.

Trong khi đó, Tống Tâm vẫn luôn trầm mặc, bởi vì những chuyện này không có liên quan nhiều tới cô ấy, nên cô ấy chỉ lẳng lặng đứng nghe. Lúc này, cô ấy đột nhiên đưa tay ra, cầm lấy cái bình thu hồn ở trên bàn trà.

Cũng may là tôi vẫn luôn chú ý đến hai cái lọ, tôi đưa tay ra đoạt lấy và nhét nó vào trong túi còn nhanh hơn so với cô ấy, sau đó tôi nói với ngài Thái Bạch: “Ngài Thái Bạch, tôi đổi ý rồi, tôi không định để ông giúp tôi đổi cái bình thu hồn mới nữa, tôi xin lỗi."

Ngài Thái Bạch cũng không lên tiếng, ông ấy im lặng hút điếu thuốc lá, giống như có rất nhiều phiền não khiến ông ấy không thể không lâm vào trầm tư.

Nhưng lúc này đây, Tống Tâm nổi đóa lên, cô ấy vỗ lên bàn một cái rồi quát lớn: "Đạo sĩ họ Mã kia, tôi cảm thấy ông chính là đồng bọn của Tư Mã Thanh. Ông đang suy nghĩ gì ở trong lòng, ông muốn giết chết Tô Mộng sao? Lời ông nói không hề có logic, cũng chẳng có đạo lý! Ác Nguyệt giết người như ma là vì trả thù Lăng Vũ Dương? Liệu anh ta có nghĩ tới việc Lăng Vũ Dương có thể sẽ không cứu anh ta không. Vậy thì anh ta phải làm thế nào? Này cũng quá là bí quá hóa liều ư?"

- ---------------------------