Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 141: Phân bón



Tuy rằng thắt lưng của Tư Mã Thanh rất nhỏ, một tay tôi có thể ôm trọn thắt lưng của Tư Mã Thanh cũng cần tốn sức. Chúng tôi lao xuống giữa không trung, đáp trên đất rồi lảo đảo một cái, tôi có cảm giác mắt cá chân có chút đau.

Nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng, đại khái là hơi nhức một chút.

Trên đường âm phủ khói bụi mờ mịt, nhất là những đám mây xám xịt phía chân trời, giống như cái lồng chụp úp lại khiến người ta cảm thấy khó thở.

Vừa rồi khi cửa kính xe của xe buýt cao tốc hạ xuống, tôi hung hăng hít vào một ngụm âm khí. Hiện tại cảm giác cả thất khiếu rất chua xót, thật giống như bị người ta tưới nước giếng âm lạnh vào lỗ mũi của mình.

Tôi cúi thắt lưng, khó chịu ho khan, trên mặt bởi vì ho khan kịch liệt mà đỏ bừng lên.

Đào Đào bay phía sau lưng tôi, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi, tôi mới cảm thấy thư thái một ít.

Tư Mã Thanh hiện tại là linh hồn không có xác thịt nên không có phiền não này, cô ta căn bản là mặc kệ tất cả, cầm lấy cổ tay của tôi định kéo đi. Lần này tôi cũng thật có chút ăn không tiêu, cơ thể mất trọng tâm, ngã xuống, đầu gối chạm phải nền xi măng lạnh như băng trên quốc lộ.

Mặt đất này thật đúng là lạnh, tôi thấy nó còn lạnh hơn so với cả tủ lạnh.

"Sớm biết rằng như vậy thì tôi đã rút luôn linh hồn của cô khỏi cơ thể, mang theo một người sống đến âm phủ làm việc, thật đúng là không tiện." Giọng nói Tư Mã Thanh lạnh như oán giận, vẫn đứng ở tại chỗ chờ tôi đứng lên.

Lòng tôi nghĩ cô ta vẫn coi như có lương tâm, không hề tha tôi như chó chết tiếp tục đi lên phía trước, rốt cuộc vẫn dừng lại chờ tôi.

Tôi cố sức chống đỡ để mình đứng lên, Đào Đào cũng đáp xuống đất giúp tôi.

Tôi vừa thử đứng lên, vừa nói: "Hồn phách của người sống muốn rời khỏi cơ thể hẳn là không đơn giản như vậy, hồn phách của Giản Dương đi U Đô, cũng chỉ có thể dừng lại trong thời gian một nén nhang. Một lúc sau, nếu không quay lại thì cũng chỉ có thể mãi mãi ở lại U Đô."

"Tôi chẳng qua là thuận miệng oán giận, không ngờ rằng cô biết nhiều đến thế." Tư Mã Thanh phát hiện tôi đã đứng lên, cũng không quan tâm đầu gối của tôi có bị thương hay không, tiếp tục kéo cổ tay tôi đi về phía trước. Tư Mã Thanh dường như rất gấp gáp, một khắc cũng không chờ được.

May mà tôi đã chuẩn bị tốt trong lòng, biết Tư Mã Thanh căn bản sẽ không thông cảm thể lực và năng lực của tôi. Lần này không có ngã trên đất nữa, cả người như một con rối gỗ bị giật dây, bị Tư Mã Thanh lôi kéo chạy đi. Trong đầu cũng không thể suy nghĩ điều gì khác, tất cả tinh lực đều dùng để duy trì cân bằng của cơ thể.

Cô ta là người của âm dương, hồn phách rời khỏi cơ thể thì không phải gặp hạn chế gì, ở trong âm phủ thì như cá gặp nước. Nếu đổi lại là một người sống bất kì nào đó, sao có thể chống lại sức ép này.

Trên đường hoang vắng vô cùng, ngoài chiếc xe buýt lúc nãy chúng tôi vừa xuống, thì không có chiếc xe khác xuất hiện. Hơn nữa ngoài những Quỷ Hồn vật vờ như bị vứt bỏ ở đây, thì không thấy sự tồn tại của những vong hồn khác. Không có xe buýt, cũng chỉ có thể đi bộ.

Một đường này làm tôi thất điên bát đảo, suýt chút nữa sẽ là nôn mọi thứ từ trong dạ dày ra. Tư Mã Thanh lại đột nhiên dừng bước, chậm rãi lấy một chiếc đèn lồng màu trắng nhỏ như cái chén ra.

Bên trong chiếc đèn lồng trắng này lại không có nến, thoạt nhìn dường như không thể sử dụng.

Tư Mã Thanh lại làm ra một hành động ngoài dự đoán của tôi, cô ta đưa bàn tay trắng nõn của mình luồn vào vai, sau đó lấy một ngọn lửa màu xanh lam ra. Ngọn lửa vẫn cháy trong lòng bàn tay trắng nõn của cô ta, làm người xem thấy mà hoảng hốt.

Rõ ràng là ngọn lửa, nhưng lại không phỏng tay, bị gió âm thổi cũng không lay động.

Ngọn lửa này bị Tư Mã Thanh bỏ vào đèn lồng, đèn lồng lúc này mới có cảm giác sáng sủa, mở ra một con đường nhỏ trong sương mù khắp nơi. Dường như phía trước là một cánh rừng sâu, đường vào cánh rừng sâu vừa tối vừa hẹp.

"Đến U Đô rồi sao?" Tôi hỏi Tư Mã Thanh.

Tư Mã Thanh nhướng mi: "Tô Mộng, không phải cô đã từng tới đây rồi à? U Đô không có ánh sáng, chỉ có chút ánh sáng ở đèn lồng này thôi, cô theo sát tôi, chớ để bị lạc."

Lúc trước tôi bị trúng kế đã tới U Đô một lần, nơi nơi đều là sương trắng tràn ngập, nếu không phải lần đó ngoài ý muốn phát hiện tôi niệm tụng kinh Phật có thể sinh ra nguồn sáng, đại khái, là tôi đã không có đường sống.

Cùng Tư Mã Thanh tiến vào đường nhỏ trong rừng, mới biết được cái gì gọi là màn đêm đen tuyệt đối.

Xung quanh ngoại trừ ánh sáng từ đèn lồng trong tay của Tư Mã Thanh đang phục vụ ra, thì ngoài trời đen đến nỗi tôi giơ bàn tay lên không thấy năm ngón luôn. Gió âm thổi tới từ các bên làm đèn lồng trong tay của Tư Mã Thanh không ngừng xoay tròn, nhưng bên trong ánh nến vẫn bất động như trước.

Bốn phương tám hướng đều có gió phong thổi tới, hơn nữa đều là từng trận từng trận một. Gió âm va vào nhau, phát ra động tĩnh cổ quái, thật giống có một người phụ nữ nào đó đang khóc trong đêm tối. Hai luồng gió xoáy cùng lúc đụng vào nhau, mang theo khả năng tạo thành một trận gió lốc lớn, xẹt qua bên chân hai người chúng tôi.

Đi vài bước, tôi có thể cảm giác được rằng thổ nhưỡng dưới chân tôi rất xốp, giống như vừa mới có một trận mưa rất to. Đi vài bước, còn có thể lún xuống mấy phần, tôi đi giày thể thao, nên chân tôi không phải chạm vào đất.

"A!" Chân của tôi lạnh đến nỗi như muốn đông cứng lại, miệng nhịn không được rên rỉ một tiếng.

Dưới đất đều nhiễm hàn khí, vô cùng lạnh, cho dù cách một tảng đế vải của giày thể thao, vẫn kích thích làm người ta chịu không nổi. Tôi đang cúi đầu nhìn mặt đất màu đen theo ánh đèn lồng, phát hiện thổ nhưỡng ở âm phủ này cũng không khác biệt với dương gian là bao, chỉ là âm khí nhiều hơn rất nhiều.

Tư Mã Thanh nắm thật chặt tay của tôi, dường như khẩn trương hơn rất nhiều: "Là ai? Ai ở phía trước? Tôi là người âm dương Tư Mã Thanh, xâm phạm bảo địa, mong ngài thứ lỗi, để tôi bây giờ được đi qua."

Nghe giọng điệu này của Tư Mã Thanh, địa bàn này của U Đô, còn có chủ nhân?

Tôi vẫn nghĩ địa giới của U Đô đều là nơi vô chủ, tưởng tượng vùng đất dưới chân của mình là nơi có chủ, trong lòng tôi có chút luống cuống khó hiểu.

Không biết vì sao... Tôi bỗng cảm thấy rằng con đường phía trước đang có cái gì đó chờ chúng tôi, chúng tôi sẽ không thể rời khỏi nơi này mà ra ngoài một cách dễ dàng được.

Hơi hơi ngẩng đầu nhìn ra xa phía trước, phía trước quả nhiên là có một bóng đen cổ quái đang đứng, cái bóng đen kia căn bản là không thèm nghe lời của Tư Mã Thanh, vẫn đứng không nhúc nhích. Tư Mã Thanh càng thêm khẩn trương, dường như cả người đều đang run rẩy.

Cho tới nay tôi vẫn chưa bao giờ thấy Tư Mã Thanh sợ hãi cái gì, vậy mà bây giờ Tư Mã Thanh thường xuyên ra vào âm phủ lại cảm thấy khẩn trương. Lòng tôi lại không yên mà cảm thấy bất an, cảm thấy có phải lại gặp nhân vật lợi hại gì không, có phải định ăn hai chúng tôi hay không?!

Nín thở đi thêm một đoạn đường, đến gần xem, mới cảm thấy mình lo hão rồi. Hóa ra là một con bù nhìn làm bằng bộ xương khô của người chết, con bù nhìn kia vẫn không nhúc nhích, xa xa giống như một người đang đứng ở nơi đó.

Tôi hỏi Tư Mã Thanh: "Tại sao bù nhìn này lại xuất hiện ở U Đô thế? Đất dưới chân chúng ta không giống như là... là đất ở nông thôn mới được cày xới. Nhiều ruộng đất đều có những bù nhìn như thế này, chỉ dùng để đuổi mấy chim chóc phá hoại mùa màng."

"Tô Mộng, cô nói cái gì?" Tư Mã Thanh vốn là nhìn chằm chằm này bộ xương này không nói lời nào, nghe tôi nói như vậy, bỗng nhiên hung hăng nhìn tôi.

Tôi tưởng là mình nói sai gì đó, lập tức che miệng lại. Cô ấy lấy tay tôi đang che miệng ra: "Tôi kêu cô lặp lại lần nữa."

"Tôi nói là nơi này giống ruộng." Tôi kỳ thật cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo cảm giác của mình mà thuận miệng nói ra.

Tư Mã Thanh giống như bị sét đánh trúng, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau từng bước: "Gặp, chúng ta... Chúng ta mau quay đầu lại, mới vừa rồi nhất định là đi lầm đường. Có người tính kế chúng ta... Đi mau..."

Lúc chúng tôi quay đầu lại chạy, tôi và Tư Mã Thanh mới nhìn kỹ chúng tôi đã không còn đi trên con đường hẹp quanh co nữa, xung quanh là vô đất đen vùng nông thôn vô hạn, xung quanh tôi tối đen, mà chúng tôi cũng không nhớ phương hướng.

Nếu muốn quay lại đường cũ, quả thực chính là người si nói mộng.

Tư Mã Thanh lần này trong lòng còn không bình tĩnh bằng tôi, sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức như sắp tiểu ra quần.

Người càng biết nhiều chuyện, thì chắc chắn càng cảm thấy sợ hãi. Tôi không biết cái gì hết, ngược lại là không hiểu ra sao, nên cũng không cảm thấy sợ hãi gì hết.

Đi theo Tư Mã Thanh chạy như điên trong màn đêm đen, nhưng mảnh đất này dường như không có điểm dừng, đất dưới chân đều rất tơi xốp.

Tôi chạy đến sắp tắt thở, khí quản như bị bóp chặt. Linh hồn Tư Mã Thanh chạy trốn, căn bản không cần thể lực, tốc độ vẫn như trước. Nhưng mới lại chạy trong chốc lát, cô ta đã bị thứ gì đó dưới chân ngăn cản, trực tiếp ngã thẳng xuống bùn.

Tôi bị cô ấy kéo, cũng ngã rất thảm, nhưng mà hình như lần này tôi ngã trúng cái gì đó. Căn bản không làm tôi đau, nhưng đồ dưới người tôi thật sự rất cứng và lạnh lẽo, có chút giống như người giả trong phòng thí nghiệm.

Tư Mã Thanh cầm đèn lồng trong tay, soi xung quanh tôi.

Tôi hơi chút nhấc đầu, đã bị cái đồ dưới người tôi dọa ra làm đổ cả mồ hôi lạnh, có thể cũng bởi vì sợ hãi trở nên cứng ngắc. Dưới thân tôi là một nữ thi mặc Hán phục, Hán phục đỏ tươi ướt át, giống như có thể vắt ra máu vậy.

Sắc mặt của nữ thi tái nhợt, sợi tóc đen bóng như vẩy mực thi nhau rơi xuống nền đất đen.

Ánh mắt mở to, tròng mắt có màu lam rất kì dị, dường như còn có một tia ánh huỳnh quang. Trên môi hình như có một tầng rêu màu xanh biếc. Hai hàm răng có cả rêu xanh lộ ở bên ngoài, từ trong miệng mọc ra một cây hoa lan theo dọc cằm trắng bệch của nữ thi mọc chồi dọc xuống, dưới cằm có một đóa hoa năm cánh màu phấn trắng nhỏ đang nở rộ.

Hoa không có gì đặc biệt, nhụy hoa màu vàng nhạt, cực kỳ mềm mại non mịn. Nhưng mà trong âm khí dày đặc thế này, lại có một bông hoa bình thường đến không thể bình thường hơn mọc từ miệng của một mỹ nữ nở ra. Nó lại nở rộ theo một cách quỷ dị như thế, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

"Đây là linh thi, cô xem bụng của nó đi, đang có bầu." Tư Mã Thanh lôi kéo tôi đang như một đứa ngốc đứng lên, giọng nói lạnh như băng thêm một chút run rẩy.

Tôi cúi đầu vừa thấy, lại cảm thấy đáng sợ gần chết, trên bụng của nữ thi hơi hơi hở ra.

"Đây là làm sao... A." Tôi cảm giác răng của tôi đang va vào nhau cầm cập, cảm xúc đã trở nên không khác gì với Tư Mã Thanh, cảm thấy nơi này vô cùng khủng bố, hận không thể lập tức rời đi. Nhưng mà với tình huống hiện tại, chúng tôi vẫn đang loay hoay không tìm nổi đường ra.

Tư Mã Thanh nuốt một ngụm nước miếng, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Tư Mã Thanh hoang mang lo sợ như vậy: "Chúng ta sợ là không kịp đi gặp ông chủ rồi, anh ấy không chờ lâu được như vậy. Làm sao bây giờ... Tô Mộng... Nơi này... Phải..."

"Vườn Mạn Châu Sa Hoa này của tôi nhiều năm không có người âm dương tiến vào, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này. Ôi, còn có cả người sống."

Tư Mã Thanh còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói lạnh như băng của một người đàn ông đánh gãy: "Nếu đã đến đây rồi thì đừng đi nữa, vừa vặn có thể cho tôi làm phân bón cho hoa."

- ---------------------------