Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 145: Cám ơn sự tin tưởng của em



Thực ra rất lâu trước đây tôi đã đọc qua một tác phẩm văn học, nói là hoa Mạn Châu Sa của U Minh chỉ trồng trên cơ thể người mới sống được, có điều đó chỉ là truyền thuyết do con người tưởng tượng ra thôi, không phải sự thật.

Lần này đến Âm phủ, nhìn thấy Tử Anh dùng thi thể của thai phụ trồng hoa Mạn Châu Sa, tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.

Ở dương gian, thực vật mọc trên thân người chết mới có thể sống được, trước đây tôi đã từng gặp qua một loại khác, gọi là cỏ Bàn Long. Chỉ là không trồng biến thái như hoa Mạn Châu Sa, nhất định phải trồng trên tử thi của thai phụ.

Trước đây người chết chôn dưới đất, an táng người ta trong quan tài, cuối cùng chôn vào huyệt sâu. Rất nhiều năm sau này có nhiều ngôi mộ cổ cần được tu sửa, hoặc di dời, lúc này người Âm Dương phải “nhặt xương” cho thi thể trong quan tài. Nếu những thi thể này được bảo quản tốt, phần xương sống sẽ mọc ra nhánh thân rễ màu xanh, thân rễ không cần tác dụng quang hợp, được thi thể nuôi dưỡng vẫn có màu xanh bóng.

Thứ này, nếu được thầy Âm Dương có kinh nghiệm phát hiện trong lúc nhặt xương, sẽ rất đáng tiền. Nghe nói có thể chữa khỏi rất nhiều căn bệnh hiểm nghèo trong y học, còn về trị được bệnh nào, tôi chỉ từng nhìn thấy ông nội của Tống Tâm chữa khỏi vết bầm trên chân thôi. Rất giống quỷ áp giường lần trước tôi gặp phải, loại vết thương mang theo âm khí do Ác Nguyệt gây ra.

Dùng góc độ người sống như tôi để xem xét, xung quanh đều là tàn chi của quỷ anh, dùng nữ thi đã chết làm hoa viên Mạn Châu Sa, một mồi lửa là cách thoải mái nhất. Nhất là trong không khí, mùi thối rữa gay mũi kia, càng khiến người ta ghê tởm. Có thể thấy sự phẫn nộ trong mắt Tử Anh giống như ngọn lửa màu xanh cô ban đang bốc cháy, tràn ngập oán độc, dường như mảnh vườn hoa Mạn Châu Sa này với bọn họ mà nói, là cực kỳ quan trọng.

“Đốt đi." Sau khi Lăng Vũ Dương nghe thấy lời nói uy hiếp của Tử Anh, ánh mắt vẫn uy nghiêm như cũ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tử Anh.

Bàn tay thô to của quỷ không đầu cắm vào vai của mình, moi ra ngọn lửa màu xanh trong vai, đầu ngón tay khẩy nhẹ lên ngọn lửa. Một tia lửa rơi xuống đất, vốn tưởng sẽ bị gió âm thổi tắt, chớp mắt lại trở thành thảo nguyên rực cháy.

Ánh lửa xanh biếc, thắp sáng bầu trời U Đô u ám. Bất kể là tàn thi của quỷ anh, hay là nữ thi dưới đất, cùng với hoa Mạn Châu Sa đẹp đẽ. Chỉ cần tiếp xúc với ngọn lửa như ma quỷ này, chớp mắt sẽ tan biến, ngay cả một hạt bụi cũng không để lại. Tia lửa bay trên bầu trời, giống như vô số con đom đóm xanh đang nhảy múa. Nhưng gió ở âm phủ vẫn lạnh như vậy, không có bất kỳ cảm giác nóng bỏng nào, chỉ thấy lửa càng lúc càng lạnh.

Đây chính là U Đô sao? Ngay cả lửa cũng lạnh lẽo.

Mặt nạ trên mặt của Tử Anh lập tức vỡ nát, gương mặt âm dương của anh ta vẫn quái dị khủng khiếp như vậy, gương mặt thuộc về phụ nữ kia hét lên bén nhọn: “Đừng đừng đốt, hoa Mạn Châu Sa của tôi! Huhuhu... tôi muốn tách ra khỏi anh mình, tôi không muốn sống những ngày tháng liên lụy đến anh nữa. Anh, giết em đi, anh ơi."

Cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, Tử Anh thế mà lại vươn tay xoa ót của gương mặt thuộc về phụ nữ kia, an ủi nói: "Em gái đừng sợ, anh ở đây. Lăng Vũ Dương, tôi nguyền rủa anh, nếu anh yêu người phụ nữ này như vậy, rồi sẽ có ngày tôi sẽ khiến cô ta rời khỏi anh, để anh nếm thử nỗi đau hôm nay của tôi."

Mình tự an ủi mình, thật sự rất dễ khiến người xem toàn thân nổi da gà. Nếu gặp trong cuộc sống hiện thực, nhất định sẽ bị người ta coi là bệnh tâm thần.

"Tùy cậu.” Lăng Vũ Dương chuyển ánh mắt từ ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội đến nửa gương mặt đẫm nước mắt, nửa bên còn lại phẫn nộ oán độc của Tử Anh, khóe môi chậm rãi gợi lên nụ cười xấu xa: “Cậu có thể thử xem, từ nay về sau, tôi sẽ luôn ở cạnh bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu dù chỉ nửa phần tổn thương."

“Anh có bản lĩnh thì đời đời kiếp kiếp bảo vệ cô ta đi, chỉ cần anh hơi buông lỏng, tôi sẽ khiến cô ta vạn kiếp bất phục." Tử Anh phẫn nộ gầm lên với Lăng Vũ Dương, anh ta thương tiếc xoa nửa gương mặt nữ tính của mình, run rẩy an ủi: "Em gái đừng sợ, anh sẽ thay em báo thù, anh sẽ thay em báo thù.”

"Sớm biết như vậy lúc đầu cần gì làm thế, ai bảo cậu trêu chọc vợ con tôi." Lăng Vũ Dương lạnh lùng liếc nhìn Tử Anh, trong ánh mắt lạnh lẽo không có nửa phần tình cảm, khiến người ta cảm thấy sắc bén không rét mà run: “Nếu cậu còn dám động đến vợ con tôi, tôi chỉ đành trả lại toàn bộ lên người em gái cậu. Sau này, trước khi làm việc cậu phải suy nghĩ thật kỹ, đừng trêu chọc không màng hậu quả như hôm nay."

Lăng Vũ Dương vốn dĩ là người nửa chính nửa tà, trước giờ tôi chưa từng thấy Lăng Vũ Dương đáng sợ như vậy, hoàn toàn không lưu tình.

Ngọn lửa màu xanh lam không ngừng nhảy nhót, in sâu vào mắt anh, càng thêm lạnh lẽo và giết chóc.

Tôi đan chặt mười ngón tay vào tay Lăng Vũ Dương, trái tim đập rất nhanh, môi hơi khô. Nói đến cùng anh vẫn là nhân vật lớn ở U Đô, là sự tồn tại mà mọi người sợ hãi, việc anh làm vốn là thứ người sống như tôi không thể hiểu được. Nhưng trải nghiệm như vậy, không khỏi có chút căng thẳng sợ hãi, cảm thấy anh cho tôi cảm giác rất xa lạ.

“Cô bé, ôm chặt cổ anh." Lăng Vũ Dương rũ mắt nhìn tôi, trầm giọng ra lệnh.

Tôi khẽ cau mày, trong lòng có chút không tình nguyện, chỉ cảm giác khí thế lạnh lẽo của anh tỏa ra khiến tôi không dám làm trái. Vươn tay ôm cổ anh, thế mà anh lại trực tiếp bế bổng tôi lên, bước trên mảnh đất âm phủ đi về trước.

Sau lưng chúng tôi, ngọn lửa lớn mãnh liệt vẫn đang cuồng loạn trong gió âm, dùng khí thế mãnh liệt nghênh đón phương hướng gió thổi đến, thế như chẻ tre.

Khu vườn hoa Mạn Châu Sa của Tử Anh thật sự quá lớn, lửa vẫn luôn thiêu rụi đến vị trí chân trời.

Nghĩ đến nếu Tử Anh trồng những thứ này, thật sự là để anh em cậu ta có thể tách ra, tuy thủ đoạn tàn nhẫn một chút, nhưng thật sự không dễ dàng. Một mồi lửa thiêu rụi, e rằng nhất thời cũng không thể trồng được nữa.

Chẳng trách cậu ta luôn dùng ánh mắt oán hận như rắn độc nhìn chúng tôi, cũng không biết tương lai lúc nào không đề phòng sẽ bị báo thù.

“Thế nào? Bây giờ cảm thấy anh xa lạ sao?" Bước chân anh đi rất nhanh, khiến cảnh vật xung quanh xẹt qua trong chớp mắt, ánh mắt lại thâm tình cúi xuống nhìn tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu có chút hỗn loạn.

Tôi hỏi có chút không mạch lạc: "Em chỉ cảm thấy, người đeo mặt nạ có cái tên rất quen tai, luôn nghĩ đến chuyện này. Em... em không cảm thấy anh xa lạ. Tử Anh...hình như em đã nghe qua ở đâu rồi. Cậu ta, cậu ta là Tử Anh kia sao?"

Tâm sự của tôi, bị Lăng Vũ Dương nhìn thấu, lại không dám thừa nhận.

Hoảng loạn tìm cớ, ánh mắt lập lòe bị anh nhìn đến mức, cảm giác dường như cả người bị lột trần, bị anh dùng tròng mắt sâu thẳm nhìn thấu triệt để.

“Phải, cậu ta chính là Tử Anh trong lịch sử, Tử Anh đã chết ở nhà Tần đời thứ ba." Lăng Vũ Dương dịu dàng trả lời tôi.

Tôi cảm thấy mình sẽ say chết trong vòng tay anh, ánh mắt anh vốn uy nghiêm, nhưng giờ phút này lại dịu dàng như ánh trăng. Vốn cảm thấy cái tên Tử Anh này có chút giống với đời thứ ba nhà Tần trong lịch sử, liền muốn hỏi đến cùng là tình huống gì. Nhưng trong lòng tôi rất loạn, không biết nên hỏi thế nào.

Không ngờ Lăng Vũ Dương lại nghe hiểu, dịu dàng trả lời tôi một tiếng phải, chỉ một lúc đã đoán trúng những gì tôi đang nghĩ trong lòng.

Tôi ngơ ngác, chôn mặt vào lồng ngực anh: “Em... em cảm thấy chồng... không phải người đuổi tận giết tuyệt, anh nhất quyết đốt vườn hoa của Tử Anh, nhất định có lý do của anh."

"Sao anh lại không phải người đuổi tận giết tuyệt chứ? Ai dám động đến em, anh sẽ khiến kẻ đó trả giá, bao gồm cả Tư Mã Thanh." Lăng Vũ Dương khẽ hôn lên mái tóc trên trán tôi, cơ thể tôi run rẩy, siết chặt tay áo của Lăng Vũ Dương.

Trong lòng tôi có nỗi kinh hoảng không nói nên lời: “Đừng mà."

“Em muốn cầu tình cho Tư Mã Thanh?" Lăng Vũ Dương tập trung nhìn tôi, khóe môi gợi lên nụ cười hứng thú.

Tôi gật đầu như giã tỏi: "Tư Mã Thanh yêu thầm anh, một cô gái yêu thầm anh, sao anh nỡ làm hại cô ấy. Cô ấy... cô ấy làm tất cả đều vì anh, hơn nữa... em cũng không giận cô ấy."

“Cô bé, anh phát hiện đầu óc em hỏng rồi." Ngón tay lạnh lẽo của anh xoa huyệt thái dương của tôi, giọng điệu bất đắc dĩ: “Cô ta hãm hại em như vậy, em lại không giận cô ta."

Tôi nói thật, tôi thật sự rất giận Tư Mã Thanh.

Trong đầu thậm chí còn tưởng tượng, tát từng cái lên mặt Tư Mã Thanh để phát tiết, dường như chỉ như vậy mới giúp tôi xả giận. Như vậy cho thấy rõ tôi không phải là người hiền lành rộng lượng gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy Tư Mã Thanh không nên bị Lăng Vũ Dương trách phạt.

Cô ấy làm tất cả mọi chuyện, đều là vì Lăng Vũ Dương.

Nghĩ đến Tư Mã Thanh tôi lại tức giận, lại rối rắm, nhưng không thể nói xấu cô ấy, khiến Lăng Vũ Dương ghét cô ấy.

Tôi chỉ đành chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Tử Anh thế mà... thế mà lại là Tử Anh trong lịch sử, sao lại dùng chung một linh thể với em gái vậy? Em nhớ... trong sách nói, anh ta bị Hạng Vũ giết mà." Tôi cảm thấy mình đang nói lời ngu ngốc, thế mà lại kéo lịch sử mình đã học ra.

Sách lịch sử ghi chép không đúng hoàn toàn, với Lăng Vũ Dương mà nói lịch sử có lẽ chỉ là một đoạn hồi ức.

“Lúc chết, hai người ôm nhau cùng chịu hỏa hình. Có lẽ chấp niệm quá sâu, hồn phách hai người dung hợp với nhau." Lăng Vũ Dương cau mày, giữa mi tâm dường như xẹt qua chút u uất.

Lòng tôi kinh ngạc: “Thì ra cậu ta cũng là kẻ đáng thương."

“Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ngàn năm trước cậu ta đã ở U Đô, vẫn luôn không tranh đấu với đời, coi như là người ngoài giới. Không ngờ lần này, vậy mà dám động tâm tư lên người em." Bước chân Lăng Vũ Dương đột nhiên dừng lại, xung quanh tối đen, tôi chỉ nhìn thấy mỗi anh. Anh cúi đầu nhìn tôi một lúc, mới nói: “Nhắm mắt."

“Vâng.” Tôi biết mỗi lần Lăng Vũ Dương kêu tôi nhắm mắt đều là vì tốt cho tôi, để tôi tránh phải nhìn thấy những cảnh tượng không chịu nổi. Lần này lại là cái gì tôi không thể đoán được, chỉ đành lặng lẽ nhắm mắt.

Chỉ cảm thấy cả người rơi xuống, dọa cho tôi phải mở mắt ra.

Nhưng vào lúc mở mắt ra cơ thể đã rơi xuống tấm nệm êm ái, cơ thể tôi nảy lên mấy cái trên nệm, ngẩng đầu nhìn trần nhà có đèn pha lê kiểu cổ, trong lòng không khỏi vui vẻ.

“Em đến nhà rồi?" Tôi lập tức ôm chặt cổ Lăng Vũ Dương, hôn lên mặt anh một cái.

Tôi thật sự quá nhớ nhà, trừ việc cái giường ở phòng ngủ quá cứng ra, còn có một khoảng thời gian ở khách sạn, thật sự khiến tôi không thể quên được, tôi rất muốn có những ngày tháng được sống đơn độc cùng Lăng Vũ Dương.

Cái tên Lăng Vũ Dương này trong mắt dường như đang nhẫn nhịn thứ gì đó, trở tay đè tôi xuống, cơ thể lạnh lẽo phủ lên người tôi, mà vết sẹo bị lửa bỏng của anh, không che giấu nổi vẻ đẹp trai trời sinh.

Mặt tôi xấu hổ nóng bừng, không nhịn được ôm cổ anh, vùi mặt vào bả vai anh: "Chồng, em... đã lâu em chưa được ngủ ngon, em muốn ngủ một giấc."

“Đừng cử động!” Lăng Vũ Dương vùi mặt vào tóc tôi, ôm chặt lấy tôi.

Tôi cảm thấy bản thân mình rất giống tượng điêu khắc, được anh ôm cảm thấy rất thoải mái, cơn buồn ngủ kéo đến, mắt cũng chậm rãi híp lại, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Trong lúc mơ màng, dường như cảm giác được có ngón tay đang cởi quần áo của mình ra, cả người tôi tê dại khó nhịn như có dòng điện chạy qua. Liền nhìn thấy lớp thạch cao trên cánh tay mình, bị anh gõ nhẹ, rơi ra hết.

Lúc này, con sâu ngủ cũng bị đuổi chạy mất.

Tôi chậm rãi mở mắt, trùng hợp chạm trúng ánh mắt anh. Ánh mắt bất kham của anh liếc nhìn trên dưới người tôi một lúc lâu, biểu tình trên gương mặt như cười như không: "Không ngủ nữa?"

"Anh... sao anh lại cởi đồ của em.” Tôi có chút xấu hổ kéo chăn, tay lại bị anh đè lại.

Khoé môi anh cong lên: “Anh muốn ngắm em, đã lâu không nhìn, lẽ nào không muốn để anh nhìn sao?"

“Lăng Vũ Dương, anh, anh khốn kiếp!" Tôi cắn môi, cố gắng vùng vẫy, lại bị anh ôm vào lòng. Ngực tôi dán sát vào lồng ngực anh, anh không có trái tim, chỉ có một cái động trống rỗng khiến người ta đau lòng.

Tôi vòng tay ôm lưng anh, nước mắt rơi xuống, trong lòng khóc thầm.

Lăng Vũ Dương, rốt cuộc đến khi nào em mới có thể đến gần trái tim anh?

Anh cứ luôn cậy mạnh như vậy, trước giờ đều không nói với em anh gặp phải khó khăn gì, em luôn cảm thấy cách anh rất xa.

Anh nói: “Đừng cử động, để anh ôm em như vậy, hôm nay suýt nữa anh đã mất em rồi."

“Vâng." Tôi tựa vào vai anh, nhắm mắt lại, khoảnh khắc đó dường như là ảo giác có thể cảm nhận được vĩnh hằng. Tốt nhất thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, dừng ở khoảnh khắc chúng tôi không cần giao lưu ngôn ngữ, chỉ ôm chặt lấy nhau. Thật muốn cứ mãi ôm nhau như vậy, không dừng lại.

Anh ôm tôi rất lâu, có lẽ tôi khóc mệt rồi, cơ thể mềm nhũn. Anh bèn nằm nghiêng ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Mau ngủ đi, chẳng phải em nói buồn ngủ sao?"

“Vâng." Tôi có chút mơ màng, lúc nửa mê nửa tỉnh liền hỏi: “Trồng hoa Mạn Châu Sa, phải giết nhiều thai phụ như vậy, hắn cũng coi là tội nghiệp. Những tội nghiệp này, tính lên đầu Tử Anh, ngay cả khi cậu ta tách khỏi em gái mình... cũng sẽ không tránh thoát, đúng chứ?"

“Cô bé, em cũng không ngốc." Lúc thì anh nói tôi ngốc, lúc lại nói tôi thông minh.

Tôi thật không biết trong mắt anh rốt cuộc tôi ngốc hay thông minh nữa, lại nghe anh nói tiếp: “Đốt cháy khu vườn đó, cũng coi như chấm hết cho những tội nghiệp khi trước. Cái tên Tử Anh này, đến cuối cùng vẫn phải cảm ơn anh."

Trong lòng tôi khẽ động, xoay người lại, ôm eo anh: “Chồng, em biết anh sẽ không ác độc như những gì thể hiện ra bên ngoài mà."

Nói xong câu này, tôi thật sự thấy cả người nhẹ nhõm, đã không thể khắc chế được trạng thái tiến vào giấc ngủ.

Lúc mơ hồ dường như nghe thấy anh nói một câu: “Cô bé, cảm ơn sự tin tưởng của em."

Giấc ngủ này hơi lâu, tôi vừa mở mắt đầu óc liền tỉnh táo, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào. Tầm mắt tôi khẽ run, liền nhìn thấy Lăng Vũ Dương ngồi ở đầu giường đọc báo. Tờ báo toàn là tiếng Đức, khiến tôi thấy đau đầu.

Anh xem rất nghiêm túc, nhất thời tôi lại không nỡ làm phiền anh. Ngoài cửa lại vang lên tiếng đàn ông quen thuộc: “Quân Dương, có phải định cả đời này cũng không về nhà không."

Cánh cửa lập tức bị người ta đẩy ra, mà tôi đang nằm trên giường không mặc gì cả, ngay cả chăn cũng không biết đã bị đá đi đâu rồi.

- ---------------------------