Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 152: Bé con, anh thích em làm nũng với anh



Nhìn thấy Liên Quân Thành đối xử với Giản Tâm như vậy, tôi hơi kinh hãi, miệng há to đến nỗi có thể nuốt hẳn một quả trứng gà. Trong ấn tượng của tôi, dù Liên Quân Thành không phải là loại quân tử khiêm nhường gì nhưng cũng sẽ không ra tay với phụ nữ.

Giản Tâm bị Liên Quân Thành bóp cổ, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Những giọt nước mắt làm mascara bôi ra nham nhở, chất lỏng lăn xuống cũng có vẻ bẩn thỉu: “Em không hiểu! Liên Quân Thành, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Em đã kết hôn với anh nhiều năm như vậy. Còn nó chẳng qua chỉ là một đứa con riêng của bố, ngay cả đứa con trong bụng vợ nó cũng là thứ không rõ lai lịch."

Những lời này khiến người nghe cảm thấy lạnh lòng, nó như một con dao vô hình đâm người ta đến thương tích đầy người.

Trong lòng tôi thật sự có xúc động muốn dùng băng dính bịt miệng người phụ nữ này lại, Lăng Vũ Dương lại an ủi ngược lại tôi, hôn nhẹ nước bưởi trên trán tôi: "Không sao đâu cô bé, cô ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi."

"Nhưng... Cô ta…" Tôi đang tức giận, không kìm được tức giận. Lại cảm thấy sườn mặt của Lăng Vũ Dương áp nhẹ vào mặt tôi, anh dịu dàng vuốt ve vành tai tôi, hạ thấp giọng mập mờ nói: "Bé con, em nói xem người khi trước không quản được lưỡi mình, sau khi chết đến U Đô sẽ biến thành thế nào?"

Tôi nghe Lăng Vũ Dương nói vậy thì cũng đã biết tại sao anh không tức giận với người phụ nữ kia rồi.

So đo miệng lưỡi với Giản Tâm thì có ích gì, có bản lĩnh thì cô ta thử không sinh lão bệnh tử đi, có bản lĩnh thì sau khi chết đừng bước vào địa bàn của chồng tôi. Nếu không cô ta sẽ chẳng thoải mái nổi.

Tôi hỏi anh: “Thành một con ma lưỡi dài?"

"Còn thú vị hơn cái đó một chút." Anh cười xấu xa.

Tôi càng tò mò hơn: "Cái gì thế?" Nói cho em biết đi! "

"Dương thọ của con người có hạn, vợ vội cái gì? Chờ chút sẽ biết." Lăng Vũ Dương đột nhiên cắn vành tai tôi, làm tôi giật mình, nơi này toàn là người giúp việc nhà họ Liên. Nhiều đôi mắt nhìn vào tôi như vậy, tôi cũng thấy ngượng, thẳng tay đẩy anh ra.

Vẻ mặt Lăng Vũ Dương tổn thương, lại trở tay đè đầu tôi lên ngực anh.

Lại nghe thấy tiếng tát vang lên, dường như Liên Quân Thành đã vô cùng tức giận với Giản Tâm rồi, tát cô ta một cái rồi nói: “Tình yêu của cô là mỗi ngày cầm tiền của tập đoàn đi dạo phố mua sắm à? Bây giờ nhà họ Giản các người có địa vị như vậy ở thành phố Ngọc Lan, là các người tự mình lấy được hả? Tất cả những thứ đó đều là tôi cho! Và còn nữa! Thứ gì ở dưới đất, trên cửa kia? Đồ đàn bà này, cô điên rồi!"

Phải biết rằng lúc ở trong nhà Lăng Vũ Dương, Liên Quân Thành dù có uống cà phê nhuận tràng cũng vẫn thản nhiên. Nhưng vẻ thản nhiên ấy đã bị xé nát khi đụng phải người phụ nữ như Giản Tâm, đến cả phong độ tối thiểu cũng không cần. Giọng nói trầm lạnh cho thấy cơn giận đã ngút trời.

"Em... Em làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho nhà họ Liên thôi!" Giản Tâm vừa nói vừa rơi lệ.

Dường như cơn giận của Liên Quân Thành đã nguôi ngoai phần nào, lạnh nhạt hỏi: “Cô nói thử xem, cô suy nghĩ vì nhà họ Liên thế nào?”

"Dưới ánh lửa, tất cả mọi người đều thấy thi thể bị cháy đen của anh ta được đưa ra ngoài. Nhưng chưa tới hai ngày, anh ta đã sống lại trong nhà tang lễ... Còn cả... Cả, Tô Mộng! Cô ta đi theo em trai em, cô ta là thanh mai trúc mã với em trai em, đứa nhỏ trong bụng đâu phải chỉ có lai lịch không rõ, là chính miệng em trai em nói cho em biết nó còn là một loại thây ma." Mới đầu Giản Tâm hơi sững sờ trước câu hỏi của Liên Quân Thành, nhưng lúc nhắc tới cái thai trong bụng tôi, khí thế cô ta dần trở lại.

Từng câu từng chữ đều tràn đầy tức giận, hô to gọi nhỏ!

Tay tôi không nhịn được nắm thành nắm đấm, lúc trước tôi không chỉ ngây thơ, mà còn không đủ thông minh.

Lúc ở quán cà phê trong Công viên Trường Nhạc, chính tôi đã nói với Giản Dương rằng đứa bé trong bụng tôi là của một thây ma ngàn năm tuổi. Lúc đó chỉ không muốn làm liên lụy Giản Dương, nên mới nói thật, mong anh ta tránh xa tôi ra. Nhưng hôm nay, chuyện tôi mang thai âm lại bị anh ta dễ dàng tiết lộ như vậy, làm nó trở thành nhược điểm trong miệng người khác.

Quan trọng hơn là, nghe Giản Tâm phẫn nộ nói ra những chuyện của Lăng Vũ Dương, tôi mới cảm nhận được sự uất ức và sỉ nhục mà Lăng Vũ Dương từng phải chịu đựng.

Anh đã sống sót ngoan cường trước ngọn lửa, ngọn lửa đã giết chết mẹ ruột anh, buộc anh phải lang bạt nơi đất người. Mà trận hỏa hoạn đó không biết là ai ác ý châm lên, muốn sát hại Lăng Vũ Dương và mẹ anh.

Tôi bị những ân oán hào môn này quấy cho có chút đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi choáng váng.

"Thai âm?" Người phụ nữ này nói nhảm gì vậy? Nhớ cho kỹ, trong bụng Tô Mộng là huyết mạch của Nhà họ Liên, hiểu chưa? Cô nên quản lý em trai mình đi, đừng để anh ta nói năng bừa bãi, khéo cho ngày nào đó cậu ta ngủ dậy thì thấy chẳng còn lưỡi nữa." Trong lời nói của Liên Quân Thành lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng giọng điệu đã khôi phục về trạng thái bình thản như nước.

Giản Tâm dường như bị kinh sợ, thật lâu sau mới hãi hùng kêu lên: “Nếu đứa nhỏ này là con của em hai, vậy... Khi đó, khi cô ta đang yêu em trai em, cô ta đã phản bội em ấy rồi. Loại phụ nữ thế này sao có thể ở lại nhà họ Liên chúng ta?"

"Đừng nhắc tới thằng em trai bao cỏ của cô trước mặt tôi, bây giờ tôi thấy phiền nhất là cô. Giản Tâm, tôi nói cho cô biết, tôi có thể lấy lại những thứ tôi đã cho nhà họ Giản cô bất cứ lúc nào. Tự cô lo liệu cho tốt, đối xử tốt với Tiểu Dương và em dâu." Chuyện đầu tiên Liên Quân Thành làm khi về nhà là răn dạy Giản Tâm một trận, để cho tất cả người giúp việc trong nhà cũng thấy, coi như là lập uy.

Anh răn dạy Giản Tâm xong, quay đầu trấn an chúng tôi: “Em trai, từ nay về sau em chính là chủ nhân của ngôi nhà này, Giản Tâm cùng lắm chỉ là người ngoài. Nếu cô ta dám nói gì điên rồ, cứ sai vệ sĩ kéo ra ngoài là được, từ nay về sau cô ta cũng không cần ở lại đây nữa."

Những lời này thật sự đánh Giản Tâm rơi xuống địa ngục, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Giản Tâm đứng im tại chỗ như một pho tượng. Trên cần cổ trắng nõn của cô ta vẫn còn vết bàn tay đo đỏ, bờ môi run rẩy, nhìn như bị tổn thương.

"Cảm ơn anh." Lăng Vũ Dương bình thản đáp lại một câu, ôm ngang người tôi lên, cúi xuống nhíu mày hỏi tôi: “Lạnh không?"

"Lạnh."

Cả người tôi thật sự đã lạnh đến run rẩy, nếu không phải thân hình Lăng Vũ Dương cao lớn, cản được gió thu lạnh lẽo, thì nhất định bây giờ tôi đã không chịu nổi mà bị cảm lạnh rồi.

Tuy Lăng Vũ Dương đối xử với kẻ địch rất tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng đối với tôi anh luôn có vô tận dịu dàng.

Anh càng cưng chiều nuôi tôi kiêu ngạo như vậy, đôi khi tôi càng cảm thấy mình thật sự quá si mê anh. Cảm giác toàn thân như chìm trong quê hương dịu dàng, không thể thoát ra.

Có phải những thứ như ma quỷ, đều dễ khiến người ta mê say thế này không?”

Đang say sưa trong lòng Lăng Vũ Dương, đã cảm thấy cơ thể ổn định, được anh đặt lên bàn rửa mặt.

Thì ra tôi được anh ôm vào phòng tắm trong nhà họ Liên, anh cúi người xả nước vào bồn tắm, hơi nóng trắng xóa lập tức tràn ngập phòng tắm.

Tôi nhảy xuống từ trên bàn: "Quái lạ, không phải bảo Liên Quân Thành tới kiểm tra rồi sao? Sao hai chúng ta đều không xảy ra chuyện gì?"

"Quá trình kiểm tra đó chỉ làm tổn thương vật tà ác, anh và em đều là người nên chắc chắn không sao cả. Bé con, cởi quần áo đi." Lúc anh ngồi xổm, cơ thể hơi cong lên, bắp đùi anh có một nét đẹp cường tráng.

Tôi còn đang nhìn anh tới chảy nước miếng, nghe phải cởi quần áo lập tức bày ra tư thế hai tay ôm ngực.

Tôi hỏi anh: "Sao em phải cởi quần áo?"

Trong đầu tôi nghĩ đến tư thế mập mờ khi anh ôm tôi lúc tối qua, khuôn mặt đỏ bừng mất kiểm soát. Trái tim trong lồng ngực loạn nhịp, tôi nhìn nước trong bồn tắm, dường như đã hiểu ý anh là muốn tắm cho tôi.

"Anh ra ngoài đi, em có thể tự tắm mà." Tôi đẩy lưng Lăng Vũ Dương, muốn đẩy anh ra khỏi phòng tắm.

Trước mắt đang ở trong nhà Liên Quân Thành, tôi và Lăng Vũ Dương tắm uyên ương thì thật sự có chút xấu hổ. Tôi không có da mặt dày như vậy, lát nữa ra ngoài nhất định sẽ bị người ta bàn tán.

Lăng Vũ Dương đã đứng im bất động thì có chín con trâu kéo cũng không kéo được.

Tôi mệt mỏi đổ mồ hôi mà cơ thể Lăng Vũ Dương vẫn im lìm như pho tượng. Anh xoay người kéo dây áo trên vai tôi xuống, điên cuồng hôn lên môi tôi, tựa như đang trừng phạt.

Tôi hoảng hốt nắm lấy quần áo trên người, lại không chống cự được mấy lần giật của anh.

Tôi phát hiện váy mà nhìn càng đẹp thì lại càng dễ cởi, thế là tôi trần truồng trước mặt Lăng Vũ Dương. Anh sờ sờ đôi môi ướt át của mình, biểu tình trên mặt vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: “Bé con, em là vợ anh, thế mà lại không cho anh chạm vào em! Anh phát hiện ra là em rất thích làm khó anh, không phải là em thấy chuyện này kích thích đấy chứ?"

Tôi tức giận đến mức mạnh bạo đá anh một cước, tôi thương anh nên chỉ đá vào bụng bắp chân: “Đồ thây ma đê tiện vô liêm sỉ thối tha, buông em ra, để em tự tắm. Anh mau đi ra ngoài... A..."

Anh ném tôi vào bồn tắm, nước trong bồn bắn tung tóe khắp nơi: “Bé con, ngay cả chồng em em cũng dám đánh, xem anh có trị em không."

Nghe câu này, tôi nín thở không dám nói nữa.

Lăng Vũ Dương muốn trị tôi chỉ là chuyện phút chốc, loại chuyện như lấy trứng chọi đá tôi chẳng thèm làm đâu.

Tôi dùng vẻ mặt vô tội nhìn Lăng Vũ Dương, mềm mỏng làm nũng: “Chồng à, em chỉ đùa thôi, anh đừng coi là thật, được không?"

"Không gọi anh là thây ma thối tha nữa à? Anh thích giọng điệu này của em đấy." Anh ấy ngồi bên bồn tắm, ngón tay nắm lấy cằm tôi: "Bé con, anh thích em làm nũng với anh."

Trong ánh mắt Lăng Vũ Dương như ẩn chứa những đốm lửa rực rỡ, ngọn lửa ấy cháy rất mạnh, nhưng anh lại không có bất kỳ động tác xâm phạm nào. Chỉ cầm lấy bọt tắm cẩn thận nhẹ nhàng giúp tôi lau mình, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm, đầu ngón tay như cố ý nán quanh chỗ phồng lên ở bụng dưới của tôi. Ánh mắt như chứa đầy tình yêu của người làm cha ấy, khiến cho cả người anh đều bừng lên niềm yêu thương.

Tôi không nhịn nổi thấy hơi choáng váng, nhìn ánh mắt yêu thương của anh dành cho bảo bối trong bụng tôi, lại có cảm giác phấn khích trào dâng. Ánh mắt bất giác đặt lên những vết sẹo do bỏng trên mặt anh, vết sẹo che mất làn da trắng ngần của anh, lại cho anh một cảm giác uy nghiêm khó nói thành lời.

Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, chạm vào những vết sẹo kia từng centimet một. Vết sẹo của anh lồi lõm bất quy tắc, sờ vào chúng khiến tôi có cảm giác đau lòng: “Bị từ khi nào vậy?"