Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 155: Con chó điên



Tôi là người bảo vệ khuyết điểm của người nhà, nghe thấy có người mắng chồng mình là tên quái vật xấu xí, gân xanh trên trán lập tức nổi lên. Ý nghĩ muốn đánh người trong đầu cực kỳ mãnh liệt, đầu óc nóng ran, suýt chút nữa đã vọt ra khỏi bụi cỏ gây ra tiếng động.

Ngón tay lạnh như ngọc của Lăng Vũ Dương nắm lấy cổ tay tôi, kịp thời ngăn chặn hành động bốc đồng của tôi.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Lăng Vũ Dương lắc đầu, ngón trỏ ưu nhã dựng thẳng lên môi. Hành động và biểu hiện này khiến tôi im lặng, không đánh động thứ gì đó đang ẩn nấp gần đó. đam mỹ hài

Ánh trăng chiếu vào bên mặt có sẹo của Lăng Vũ Dương, khiến cho vết sẹo như đã được thuần phục, trở nên thật nhu hòa. Tôi nhìn mà sững sờ, quên luôn cả hai người đang tranh chấp bên kia.

Anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, một tay ôm, một tay khác chỉ vào bóng đen bên cạnh cây. Bóng đen nhìn rất quái dị do bị ánh trăng chiếu dài ra, trông dáng vẻ thì giống một con chó lớn đang nằm phục như để chuẩn bị cho bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên tấn công, vậy nên bây giờ nó vẫn chưa có hành động gì cả. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Nhìn cảnh tượng kỳ quái này, tôi nín thở, dựa vào ngực Lăng Vũ Dương, môi anh lại hôn lên mái tóc tôi. Ngón tay lặng lẽ siết chặt ngón trỏ của tôi, có cảm giác mười ngón tay đan nhau này có tác động tâm lý rất lớn. Mười ngón tay được nối với trái tim, hai tay buộc chặt với nhau, cảm giác như thể hai trái tim cũng được nổi liền với nhau.

Lồng ngực anh chỉ có tĩnh lặng, nhưng trái tim tôi lại đang đập loạn, cảm giác như năm giác quan đều trở nên nhạy bén hơn hẳn. Thậm chỉ tôi còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua lá, phát ra âm thanh "xào xạc".

"Anh còn nói anh không quan tâm cô ta, anh có hối hận vì cưới em không? Liên Quân Dương đúng là đã bị hủy dung, nhưng anh ta là tổng giám đốc công ty New York đã niêm yết, dựa vào đâu mà anh ta không thể ở bên Tô Mộng? Anh vẫn chưa chết lòng với Tô Mộng sao?" Giọng nói lạnh lùng của Tư Mã Thanh vang lên phía sau bụi cây, một tiếng "chát" theo sát sau đó, là cô ta đánh.

Giản Dương lập tức tức giận: “Thanh Thanh, sao em có thể đánh anh?"

"Gâu gâu..." Mấy tiếng chó sủa phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, có lẽ là bóng đen bị tiếng cãi vã của hai người họ đánh động, nó nhào mạnh vào sau bụi cây. Nhìn tư thế của bóng đen, dường như nó đang muốn xông vào xé xác Tư Mã Thanh và Giản Dương, chỉ chốc lát hai người đã lao ra từ sau bụi cây. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Đụng phải tôi và Lăng Vũ Dương, Giản Dương hỏi: "Nơi này là nhà họ Liên, sao lại có chó điên? Liên Quân Dương, có phải ngươi mang vào không vậy, đúng là đồ tiểu nhân hèn hạ, muốn chó cắn tôi và Thanh Thanh chứ gì, thật ngây thơ."

Lúc ấy tôi chỉ muốn giáng cho Giản Dương một đòn thật đau để xả cơn tức, con hàng này lúc nào cũng nghĩ người khác cũng tệ như mình. Thật sự là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, tôi và Lăng Vũ Dương vốn đến để cứu anh ta và Tư Mã Thanh. Anh ta không chỉ không cảm kích chúng tôi, lại còn dám chĩa lời vô căn cứ về phía chúng tôi.

Con chó kia không giống chó bình thường toàn thân nó đen kịt như được hình thành từ bóng tối. Đôi mắt đỏ như đèn lồng, bên trong là sự khát máu và thèm muốn giết chóc làm người ta sợ hãi. Lúc nó chạy tới, không khí còn thoảng theo mùi tanh, hình như nó còn kéo theo một sợi dây thừng dài dưới bụng.

Đầu tiên tôi cứ tưởng đó là dây dắt chó đi dạo, không ngờ khi nó đến gần, nhờ ánh trăng sáng mà tôi mới nhận ra thứ dài ngoằng kia là lòi ra từ trong bụng nó, dưới bụng nó bị rách một vết lớn, nội tạng rơi vãi tứ tung. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy xương sườn đẫm máu, cả khoang bụng đã rỗng không.

Nhưng dù thế nó vẫn chạy nhanh như bay, trong miệng còn có thứ gì màu trắng. Bởi vì nó chạy nhanh quá, nên nhìn nửa ngày cũng không thể thấy rõ là gì, tôi nghĩ đó là một khúc xương hoặc cái gì khác.

Tư Mã Thanh quay đầu nhìn thoáng qua bóng đen đang đuổi theo, nhíu mày: "Thứ này là sát không phải chó thật, anh không phát hiện ra nó đã chết rồi à?" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Sắc mặt Giản Dương tái mét, phát hiện thứ kia đang đuổi theo mình thì vô cùng hoảng sợ. Anh ta không có thời gian tranh luận với Tư Mã Thanh nữa, nắm lấy cổ tay Tư Mã Thanh, cũng kéo tôi chạy thục mạng: "Chạy đi, con chó kia ăn thịt người, trong miệng nó đang ngậm tay người kia."

Tôi nhận ra hình xăm trên cánh tay đó, là vệ sĩ của anh rể.

Tôi cũng giật mình, thì ra thứ màu trắng nó ngậm trong miệng là tay người. Những vệ sĩ của Liên Quân Thành cũng thật khó khăn, thế mà lại bị chó gặm mất một tay.

Nếu sớm biết vậy, đáng lẽ phải ngăn cản lúc anh ta phái vệ sĩ đi tìm người. Bây giờ phái nhiều người đi như vậy, không biết có mấy người có thể sống sót trở về.

Cả người tôi như con rối dây bị Giản Dương cưỡng ép kéo chạy cùng, cho dù tôi đã cố gắng tránh khỏi tay anh ta, nhưng không ăn thua. Chỉ cảm thấy tiếng chó sủa phía sau dần nhỏ hơn, Lăng Vũ Dương hình như không đuổi kịp, trong lòng tôi vô cùng sốt ruột.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện bóng đen to lớn đang cắn vào bắp chân Lăng Vũ Dương.

Trên trán tôi tức thì túa mồ hôi, thế mà Lăng Vũ Dương lại không chạy theo chúng tôi, anh ấy ở lại là có mục đích gì khác sao?

Tôi thấy con chó điên cuồng gặm cắn bắp chân Lăng Vũ Dương, phần trên đùi anh cũng bị cắn, máu dần chậm chảy ra, nhưng anh vẫn đứng im không động đậy. Anh nhìn như pho tượng ngọc lạnh lùng nhìn con chó điên. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Phần ruột trong bụng con chó còn mang theo chất nhầy màu đỏ, bị nó kéo lê một đường, dính rất nhiều đất cát. Ánh trăng chiếu lên cái ruột thật dài dưới đất, có thể nhìn thấy rõ mạch máu đỏ sẫm lộ ra, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Nó đang gặm xác chết trong miệng, chắc chắn sẽ có độc thi, nó cắn Lăng Vũ Dương như vậy không biết sẽ gây ra hậu quả thế nào. Mặc kệ Lăng Vũ Dương có đối phó được với cái gọi là con chó điên này hay không, tôi cũng không thể nào bỏ lại Lăng Vũ Dương được. Tôi muốn lúc nào cũng ở bên cạnh anh.

"Giản Dương, anh buông tôi ra, Quân Dương vẫn chưa đuổi theo." Tôi dùng sức hất tay Giản Dương, nhưng anh ta lại nắm chặt lấy tôi, khiến tôi không thể quay lại giúp Lăng Vũ Dương được.

Tên Giản Dương này còn không bằng chó, làm sao cũng không chịu buông tôi ra, lại còn lớn giọng nói: "Mộng Mộng, chúng ta mau chạy, đừng để ý đến tên quái vật xấu xí kia. Anh ta không có não hay sao mà không đuổi theo."

Tư Mã Thanh nói: "Không phải anh ấy không chạy, anh ấy đang giúp chúng ta đánh lạc hướng thứ đó để chúng ta có thời gian chạy trốn. Cơ thể anh ấy chỉ là của người thường, sẽ bị cắn chết mất."

Nghe Tư Mã Thanh nói, trong lòng tôi đã hạ quyết tâm, nhất định phải quay lại tìm Lăng Vũ Dương.

Bây giờ anh là Liên Quân Dương, chỉ là một người sống bình thường, tôi không thể bỏ mặc anh được.

Nhưng tên Giản Dương này thật quá vướng víu, chúng tôi có lòng tốt đến cứu anh ta và Tư Mã Thanh, mà anh lại dám vứt Lăng Vũ Dương lại cho chó gặm. Bản thân thì lôi kéo tôi với Tư Mã Thanh một hai phải chạy cùng mình, lương tâm tên chết tiệt này vứt cho chó ăn hết rồi à?

Tình huống này tôi không thoát khỏi Giản Dương được, chỉ có thể nói với Tư Mã Thanh: "Tư Mã Thanh, Giản Dương vướng víu quá."

"Tôi cũng cảm thấy vậy." Phản ứng của Tư Mã Thanh vô cùng nhanh nhẹn, giơ con dao trên tay đập chuôi vào cổ Giản Dương, Giản Dương sao chịu nổi hành động ấy của Tư Mã Thanh. Hắn lập tức im bặt mềm nhũn ngã xuống đất, không cử động nữa.

Tôi và Tư Mã Thanh không có thời gian để ý đến anh ta, theo đường cũ quay về tìm Lăng Vũ Dương.

Chỉ thấy thân hình cao lớn của Lăng Vũ Dương chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay sờ đầu con chó, trong mắt vẫn mang vẻ xấu xa lạnh lẽo: “Nhóc con, mày quên đường về nhà nên đến tìm ta à? Đừng trách ta chưa nhắc nhở mày, làm phiền ta sẽ phải trả giá đấy."

Con chó vốn còn đang hung ác cắn Lăng Vũ Dương, cái miệng lớn như chậu máu có thể xé rách thịt người trong một ngụm. Lại nghe lời nói lạnh lùng của Lăng Vũ Dương, dường như nó đã sợ hãi. Con chó rên rỉ một tiếng, chậm rãi thả bắp chân Lăng Vũ Dương ra, nó vươn đầu lưỡi chờ hành động tiếp theo của Lăng Vũ Dương.

Miệng của con chó đen thoạt trông rất kinh người, đầu lưỡi cũng mang màu đen, trên đám răng nanh mọc xen kẽ đều là thịt thối đen sì. Nó cách Tư Mã Thanh xa như vậy mà cô ta vẫn có thể ngửi thấy mùi thịt thối nồng đậm.

Nó ngồi xổm dưới đất, tạm thời không tấn công, nhưng ánh mắt vẫn hung ác như trước.

"Ông chủ, anh không sao chứ?" Tư Mã Thanh hỏi.

Lăng Vũ Dương lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Ngón tay thon dài trắng nõn sờ soạng đám lông chó lộn xộn một hồi, mới lấy từ bên trong ra một cái chuông đồng màu vàng: “Nó đến trộm chuông đồng."

Chuồng đồng to không quá nửa cái bánh bao nhỏ, chất đồng bên trên đã rất cũ, có nhiều vết mòn. Dưới ánh trắng, nó khúc xạ một ánh sáng hỗn độn.

"Con chó này ăn cắp chuông đồng để làm gì?" Nếu thứ con chó điên muốn là chuông đồng, vậy Liên Quân Thành đưa chuông cho nó không phải là xong rồi sao, còn mời hòa thượng đến nhà niệm kinh làm gì? Hơn nữa buổi chiều các nhà sư mới niệm xong, sao nó có thể tiến vào khu biệt thự đã được Phật pháp bảo vệ?"

Tôi thấy cái chuông đồng này rất bắt mắt, luôn cảm thấy đã từng trông thấy nó rồi, nhưng chưa từng nghe có con chó nào trên thế giới muốn đi trộm chuông.

Tôi chỉ từng thấy chuông trên vòng cổ chó nuôi, còn có trên vòng cổ mèo máy trong truyện tranh nữa.

Với cả Liên Quân Thành có tiền như vậy, lại thà bị con chó điên quấy rối còn hơn là giao chuông đồng ra.

Tôi thốt lên: "Chẳng lẽ là cái chuông đồng này rất quý giá, hay là có ý nghĩa đặc biệt gì nên Liên Quân Thành mới không muốn giao ra."

Suy nghĩ trong đầu tôi hỗn loạn, không có bất cứ manh mối nào, Tư Mã Thanh nhìn thoáng qua cái chuông đồng trên tay Lăng Vũ Dương, nói: "Con chó này trộm chuông chắc là muốn phá vỡ phong thủy của nhà họ Liên, nó muốn mạng của Liên Quân Thành."

Thành thật mà nói, muốn tôi hiểu được mối liên hệ giữa việc trộm chuông và lấy mạng Liên Quân Thành là sao, với kiến thức bây giờ của tôi về phong thủy thì vô cùng xa vời. Tôi chỉ cảm thấy cái chuông kia đại khái có công dụng bảo vệ ngôi nhà. Xem ra sau này có cơ hội vẫn phải học hỏi ông nội Tống Tâm và vị sư phụ tiện nghi của tôi.

"Bố cục phong thủy của nhà họ Liên là nhà Nam Cung dựng, trước nay nhà Nam Cung luôn thích lấy chuông đồng làm mắt trận bố cục phong thủy. Chuông đồng bị trộm mất thì bố cục trong nhà sẽ bị phá vỡ. Những thứ không sạch sẽ có thể xông vào, chúng sẽ lấy mạng Liên Quân Thành." Dường như Tư Mã Thanh hiểu rất rõ bố cục phong thủy trong nhà họ Liên, tiếp tục giải thích tác dụng của cái chuông.

Lúc ấy tôi mới đột nhiên nhớ ra, lúc vào biệt thự, cửa nhà họ Liên không giống những ngôi nhà xua đuổi tà ma khác, bên trên không treo gương bát quái mà treo một cái chuông đồng. Chỉ là chuông đồng có màu sắc rất gần với cửa, lúc ấy tôi chỉ nhìn lướt qua chứ không cố tình ghi nhớ.

Lúc này Tư Mã Thanh nhắc đến, tôi mới nhớ ra, hoá ra con chó đến trộm cái chuông đồng trên cửa.

Tư Mã Thanh im lặng rồi hỏi: “Ông chủ, chúng ta có nên giải quyết chuyện này không?"