Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 162: Cao tăng



"Không!" Giản Tâm kinh hãi kêu lên một tiếng, tay nắm chặt tấm chăn đang che trên người, sắc mặt lại vô cùng thống khổ: "Tôi chính là Giản Tâm, tôi không bị khống chế ý thức... Tôi không lừa các em..."

Tôi nhíu mày: "Giản Tâm, tôi cũng không muốn quanh co với chị, bụng của chị... Có một luồng khí màu đen trong bụng chị. Chị giải thích sao về chuyện này?"

"Tôi... Tôi..." Giản Tâm muốn nói lại thôi. Cô ta cúi đầu rồi trầm mặc hồi lâu. Sau đó, giống như là cô ta mới vượt qua rào cản tâm lý, cô ta nói: "Tôi chỉ nhìn thấy một bóng đen chui vào bụng tôi... Không có gì khác vào lúc đó, tôi cũng không biết nó là gì."

"Vậy tại sao chị không nói sớm hơn? Nhất định phải để Thái Bạch đại nhân bức thì chị mới nói." Tôi hỏi cô ta với sự cảnh giác.

Cô ta khóc lóc một cách thảm thiết với một bộ dạng có vẻ đáng thương: "Tôi không dám nói... Tôi sợ cô sẽ khinh thường tôi. Tôi... tôi không biết. Có một cái gì đó trong bụng của tôi, phải không?"

"..."

"Tôi đang mang thai một... Đúng không... Tô Mộng, tôi không nên nói cô mang âm thai, thật sự là... Báo ứng..."

Tôi nhìn vẻ mặt buồn bã của Giản Tâm, nhưng lại không thể tìm thấy bất cứ điều gì để an ủi cô ta.

Tôi nhìn Thái Bạch đại nhân một cái với hy vọng cái miệng chim của nó có thể an ủi Giản Tâm.

Thái Bạch đại nhân cũng có thể coi là một con chim thông minh nhất đời này, nó nhảy đến vai Giản Tâm, nói: "Cô cũng đừng sợ, trong bụng cô vẫn là thai người. Chỉ là, hiện giờ con quỷ khuyển đó trốn vào thai nhi để trốn tránh Phật pháp trong ngôi nhà này mà thôi. Có Thái Bạch đại nhân tôi ở đây, chắc chắn cô sẽ không có việc gì đâu. Nếu nói cho Tiểu Liên biết mình có con trai, khẳng định anh ta sẽ rất vui mừng."

Lời nói thề thốt này, làm cho người ta không muốn cảm thấy an tâm cũng khó. Nhưng sắc mặt Giản Tâm lại càng thêm tái nhợt. Giống như là chỉ trong một cái nháy mắt, sắc mặt của cô ta đã tái đến mức không còn một giọt máu nào: "Không! Không thể để anh ấy biết chuyện tôi đã có thai. Nếu như Quân Thành biết tôi có thai, tôi chắc chắn sẽ chết."

Hả, phải không?

Liên Quân Thành là một tên biến thái sao?

Biết rằng người phụ nữ của mình đang mang thai, nhưng lại muốn giết chết người phụ nữ của mình.

Theo bản năng, tôi đã có suy nghĩ như vậy. Nhưng thật không nghĩ tới, đúng lúc này cửa phòng lại bị người mở ra. Vẻ mặt của Liên Quân Thành vẫn lạnh lùng như cũ mà đứng ở cửa, nhưng trong mắt anh ta thật sự khó che giấu được sự lo lắng đối với Giản Tâm. Người giúp việc vừa đi ra khỏi phòng Giản Tâm thì cúi đầu nói: "Tình trạng hiện nay của mợ chủ là trên mặt mọc lông tơ. Chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, hay cậu chủ thử đi xem một chút đi.”

“Biết rồi!" Anh ta trả lời một cách rất thản nhiên. Sau đó anh ta mời một vị cao nhân lại đầu trọc, mặc một chiếc áo đỏ đã cũ vào rồi nói với giọng điệu đầy sự cung kính nói: "Tối hôm qua, vợ của tôi đã bị con quỷ khuyển vây quanh, cho nên mắc phải một căn bệnh kỳ quái. Bây giờ, tôi đành phải làm phiền phương trượng giúp tôi xem mạch cho cô ấy."

Tôi thấy bộ dạng hiện tại của Liên Quân Thành không giống như đang giả vờ. Tuy rằng anh ta từng tỏ thái độ hung dữ với Giản Tâm trước mặt tôi và Lăng Vũ Dương, nhưng bây giờ lại có vẻ như rất quan tâm đến Giản Tâm.

Đầu tiên, anh ta ngồi xuống bên giường Giản Tâm rồi rót cho Giản Tâm một ly nước và đưa đến tay Giản Tâm: "Buổi sáng, anh không nên tức giận với em. Tâm Tâm, anh đã trách lầm em rồi. Nếu không phải vì anh, em cũng sẽ không bị con chó làm tổn thương."

Giản Tâm nhìn thấy sắc mặt dịu dàng và bình thản trên mặt Liên Quân Thành thì toàn bộ cánh môi đều run rẩy. Cô ta cầm ly nước: "Quân Thành, em... Có phải bộ dạng lúc này của em trông rất xấu xí hay không?"

"Trong mắt anh, em là người đẹp nhất." Liên Quân Thành thản nhiên nói. Nhưng lời nói này của anh lại làm cho người ta cảm giác được sự ngọt ngào và tràn đầy tình cảm.

Điều này khiến tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều về "con rệp" trong miệng của Lăng Vũ Dương. Bề ngoài anh ta cũng không phải là loại người cứng nhắc và thờ ơ, anh ta cũng có sự quan tâm của riêng mình. Anh ta cũng có những người mà anh ta muốn quan tâm, chăm sóc một cách dịu dàng và riêng tư.

Nhìn Giản Tâm và Liên Quân Thành cứ anh anh em em qua lại, tôi cảm thấy có chút không nhìn nổi cho nên đã ngẩng đầu nhìn về phía nơi khác.

Khi tầm mắt của tôi thoáng chuyển động, tôi lập tức nhìn thấy tăng nhân đứng ở cửa. Vị tăng nhân đang đứng ở cửa có vóc người gầy gò, làn da đen nhánh, nếp nhăn trên mặt giống như dao cắt sâu vào thịt.

Trong tay ông ta đang cầm một chuỗi niệm châu màu đỏ thẫm, có vẻ như được tạo ra bằng gỗ đàn hương. Trên đùi không mặc quần, dưới cái áo cà sa rộng lộ ra bụng và bắp chân gầy gò. Mà lúc này, chân của ông ta cũng không mang giày.

Một đôi mắt đã trải qua bao nhiêu gian nan vất vả, còn mang theo sự già nua của năm tháng nhưng lại cực kỳ sáng ngời và sắc bén. Cảm giác như có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời và có trí tuệ để nhận thức mọi thứ.

Người này ngược lại ăn mặc một cách khá khổ hạnh. Hoàn toàn trái ngược với những hòa thượng suốt ngày uống rượu và ăn thịt đến mức mập mạp do không đi ra ngoài vận động trong các ngôi chùa hiện nay. Ông ta vung tay áo một cái, cũng không cần dùng đến cây quyền trượng. Chỉ một chưởng là có thể đứng bên cạnh nói với Giản Tâm đang nằm trên giường một câu: "Mợ chủ, bần tăng xin thất lễ, có thể mời mợ chủ vươn tay ra, để bần tăng chẩn mạch."

Giản Tâm vừa nghe ông ta nói là muốn chẩn mạch, cả khuôn mặt lại thoáng chốc trở nên trắng bệch. Sắc mặt của cô ta có chút ngập ngừng, cơ thể tựa vào đầu giường, cứng ngắc không nói gì.

Vị cao tăng đã đứng bên cạnh Giản Tâm, rồi thu tay về. Ông ta cúi đầu cũng không cưỡng cầu, chỉ nói một tiếng: "A Di Đà Phật."

"Tâm tâm, nghe lời, để đại sư xem cho em đi." Ngay cả lúc Quân Thành ôn nhu đứng lên cũng là một mớ hỗn độn a. Anh ta vén mái tóc đang loạn ở trước trán Giản Tâm lên rồi nhẹ nhàng lấy tay của cô ta ra khỏi chăn: “Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Tay Giản Tâm rõ ràng đã rụt lại một chút. Có thể thấy, cô ta đang rất miễn cưỡng để cho vị cao tăng kia chuẩn mạch.

Tôi đoán là cô ta đang sợ vị cao tăng này sẽ biết cô ta đang mang thai và khiến Liên Quân Thành phát hiện bí mật mang thai của cô ta. Nhưng tôi thấy Liên Quân Thành này có vẻ rất thích trẻ con, anh ta còn đối xử rất dịu dàng với tên tiểu quỷ mà nhà họ Nam Cung nhận nuôi. Hơn nữa, anh ta còn không chút kiêng kỵ máu trên người nó mà ôm nó vào trong ngực với vẻ mặt cưng chiều. Huống hồ vừa rồi anh ta còn đối đãi với Giản Tâm tình thâm như vậy. Nếu ngẫm lại chuyện Giản Tâm có con, nhất định anh ta sẽ rất cao hứng.

Tuy nhiên... Đây là việc nhà của người khác, tôi cũng không muốn bận tâm nhiều việc, cho nên tôi cũng không nói gì. Nhìn cao tăng kia khiêm nhường mà khom cơ thể vô cùng gầy gò của mình xuống và chẩn đoán mạch cho Giản Tâm.

Lúc cao tăng chẩn mạch, sắc mặt có vẻ vô cùng nghiêm túc, trong phòng lúc này cũng chỉ có sự yên tĩnh.

Giản Tâm lại giống như gặp phải chuyện gì đó mà tỏ ra vô cùng sợ hãi, đôi môi của cô ta đều vì tâm tình thay đổi mà trở nên xanh xanh tím tím, tay kia không thể khống chế được mà nắm chặt tấm chăn. Tôi cảm thấy cái chăn này, chắc chắn sẽ bị móng tay của Giản Tâm cào nát.

Liên Quân Thành ở một bên vừa nắm tay cô ta, vừa lấy khăn tay lau trên trán Giản Tâm: "Tâm Tâm, đừng lo lắng, vị cao tăng tinh thông Phật pháp. Với ông ấy, tất cả những khó khăn đều sẽ được giải quyết."

"Chúc mừng ông Liên." Cao tăng không hề che giấu niềm vui trên mặt, đứng thẳng người, nhẹ nhàng cúi đầu: "Mợ chủ đã mang thai, thai nhi trong bụng đã được hơn một tháng..."

Lúc vị cao tăng này nói ra chuyện Giản Tâm có thai, cái tay cầm ly nước của Giản Tâm lập tức run rẩy. Nước trong ly đổ ra lập tức làm cho cái đệm trở nên ẩm ướt. Thấy vậy người giúp việc ở cửa cũng hoảng hốt chạy vào. Trước tiên, bọn họ dùng khăn giấy khô hút thấm nước rồi lại hoảng hốt thu hồi chiếc chăn trên người Giản Tâm.

Có vẻ như Giản Tâm đang vô cùng sợ hãi. Khuôn mặt nhỏ bé của cô ta đã trở nên ngây ngốc, hoàn toàn không chú ý tới phần trên người mình.

"Mang thai sao?" Lúc này, biểu cảm trên mặt Quân Thành thật sự so với lúc ban đầu còn đặc sắc hơn. Trong chốc lát xanh, trong chốc lát trắng bệch. Nhưng rất nhanh, anh ta lại có thể trở về trạng thái bình thường.

Sắc mặt lúc này của anh ta rất lạnh lẽo, anh ta chậm rãi ngồi trở lại bên giường, lông mày lại không tự chủ được mà nhíu lại: "Đại sư, có phải ông đã nhầm rồi hay không?"

"Ách." Vị cao tăng kia rõ ràng là cảm thấy có chút sửng sốt đối với phản ứng này của Liên Quân Thành. Có lẽ, ông ta cũng đang suy nghĩ giống tôi, cũng không hiểu một người sắp được làm ba sao lại cảm thấy không vui như vậy. Ngược lại còn muốn hỏi ông ta, có phải đã có sai lầm gì rồi hay không.

Cao tăng do dự một chút, nói: "Bần tăng chính là loại người tầm thường, cái này... Điều này cũng không thể hoàn toàn bảo đảm với tình huống của mợ chủ. Nếu ngay cả anh cũng nghi ngờ thì có thể đến bệnh viện khám bệnh, dù sao khoa học vẫn sẽ đúng hơn bàng môn tà đạo."

"Bàng môn tà đạo sao? Nếu như đại sư mà cũng được tính là bàng môn tà đạo, như vậy những môn phái Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng không cần mở nữa. Đại sư là cao nhân, lời của Đại sư nói, tôi chắc chắn không nghi ngờ gì.” Liên Quân Thành trực tiếp khẳng định thực lực của cao tăng, lại hỏi: "Đại sư nói cho tôi biết mặt vợ tôi là đã chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện này..." Trong mắt cao tăng hiện lên một tia lo âu. Ông ta ngập ngừng một lát rồi mới nói: "Đêm qua có con quỷ khuyển trộm đi chiếc chuông trấn an của ngôi nhà, phá vỡ phong thủy ngăn sát trong ngôi nhà. Cũng may là người ta đã trả lại chiếc chuông này vào lúc nửa đêm, trong nhà mới có thể khôi phục yên tĩnh. Bần tăng cảm giác được, thai nhi trong bụng phu nhân, dường như... Dường như bị con quỷ khuyển dây dưa. Lúc con quỷ khuyển bị phong thủy trong nhà ép buộc cho nên đã lén lút lẩn trốn vào trong nhà."

Những gì mà vị cao tăng này nói cũng gần giống với Thái Bạch đại nhân. Hai người bọn họ đều nói khi phong thủy của ngôi nhà bị phá thì con quỷ khuyển trong lúc trốn chạy đã lén lút trú vào thai nhi trong bụng. Nghĩ đến tình huống này cũng là tám chín phần là thật.

"Ừ." Liên Quân Thành không nói nhiều, chỉ gật đầu.

Ánh mắt của anh ta làm cho người khác hơi rùng mình, giống như là vô cùng lạnh lẽo mà nhìn Giản Tâm. Cả người Giản Tâm đã sợ hãi đến mức cuộn tròn người mình lại, cô ta cúi đầu cũng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình trên mặt Liên Quân Thành, giống như là cô ta đã phạm phải sai lầm cực lớn cho nên mới có sự hoảng sợ này.

Tôi thấy bộ dạng lẩn trốn Liên Quân Thành của Giản Tâm thì trong đầu đột nhiên có một loại ý nghĩ điên cuồng, chẳng lẽ đứa bé trong bụng Giản Tâm căn bản cũng không phải của Liên Quân Thành chứ?

Nếu như trong khoảng thời gian này, Liên Quân Thành không hề chạm vào cô ta. Vậy, đứa bé này có phải là của anh ta hay không, anh ta cũng chỉ cần liếc mắt một cái là biết được.

Nhưng Giản Tâm hẳn là không có lá gan lớn như vậy mới đúng. Không chỉ có cô ta mà còn tất cả vinh quang của nhà họ Giản đều dựa vào quan hệ hôn nhân với Liên Quân Thành để duy trì. Một khi bị phát hiện mang thai đứa con của người khác, Liên Quân Thành liền phải đội mũ xanh, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, tước đoạt tất cả vinh quang của nhà họ Giản và Giản Tâm.

Không, không, không, không...

Não của tôi suy nghĩ quá nhiều mà cũng quá đáng sợ rồi. Làm sao tôi có thể nghĩ như vậy? Nhất định là chuyện này còn có ẩn tình gì khác, là tôi chưa nghĩ tôi. Tóm lại sự thật tuyệt đối không phải như những gì tôi vừa suy nghĩ, là tôi đã suy nghĩ lung tung. Tôi vội vàng an ủi bản thân mình.

Sau khi bình tĩnh được tâm tình, tôi mới nói chuyện với vị cao tăng kia: "Đại sư có biện pháp để dẫn dụ con quỷ khuyển ra sao? Tôi sợ nếu không kịp thời dẫn ra, âm khí trên người con quỷ khuyển sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng chị ấy."

Có một số lời tôi cũng không tiện nói ra một cách rõ ràng, nhưng nhìn thấy Giản Tâm bởi vì có con quỷ khuyển ở trong bụng mà toàn bộ khuôn mặt giống như bị bệnh đa lông rồi mọc đầy lông. Tôi chỉ sợ nếu con quỷ khuyển ở trong bụng cô ta lâu hơn, tới lúc đứa bé sẽ được sinh ra... Sinh ra, nếu... Nếu cũng giống như Giản Tâm, là một quái vật nhỏ mọc đầy lông dài trên mặt, vậy Liên Quân Thành sẽ còn sụp đổ thảm hại hơn.

Giống như loại bố yêu tinh sẽ sinh ra một đứa yêu quái vậy. Tuy rằng, tôi cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nhưng những câu chuyện tương tự được truyền trong dân gian, tôi cũng đã không ít lần nghe qua, tôi chỉ có lo lắng về phương diện này mà thôi.

"Vị này là..." Có lẽ là vị cao tăng đã thấy tia sáng trong mắt của tôi, vì thế biểu cảm trên mặt có chút mê mang.

Liên Quân Thành giới thiệu: "Đây là em dâu Tô Mộng của tôi, truyền nhân của Âm phái."

"Khó trách trên người sẽ có Bắc Đẩu Huyền Ngư, bần tăng còn tưởng là mình già rồi, mắt hoa nhìn lầm rồi." Ánh mắt của vị cao tăng này thật sự là sắc bén. Ngay cả trong túi tôi có mang theo Bắc Đẩu Huyền Ngư cũng có thể nhìn thấy.

Tôi đưa tay sờ sờ Bắc Đẩu Huyền Ngư lạnh lẽo trong túi, nhịn không được gãi đầu: "Đại sư thật sự rất lợi hại, ngay cả chuyện tôi... Ngay cả chuyện tôi mang theo Bắc Đẩu Huyền Ngư mà ông cũng biết."

Cao tăng có nụ cười tương đối hiền lành và dịu dàng làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết: "Đây cũng chỉ là một chút tài mọn mà thôi. Bắc Đẩu Huyền Ngư có công hiệu hạ thấp hỏa khí, hỏa khí trên người cô đang rất yếu, cho nên bần tăng nhờ đó mà mạnh miệng đoán lung tung. Đêm qua, cô là người đã tìm thấy chuông đồng của ngôi nhà này và trả lại nó về vị trí cũ, phải không?"

"Có..." Tôi rất muốn nói là Lăng Vũ Dương, nhưng sau đó tôi lại nghĩ đến thân phận đặc biệt của Lăng Vũ Dương.

Tôi sợ những vị hòa thượng này sẽ chú ý đến anh. Vì thế, tôi cũng chỉ có thể mặt dày mà không phủ nhận rồi đỏ mặt hạ đầu xuống.

"Chuyện này, nếu không dẫn con quỷ khuyển ra thì đúng là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, nghiêm trọng hơn là dẫn đến việc đứa bé sinh ra sẽ là một con chó. Bần tăng còn chưa nghĩ được cách giải quyết, tôi còn cần cùng mấy vị sư huynh sư đệ anh em khác cùng nhau thảo luận thêm một chút." Cao tăng cũng không tỏ ra hoàn toàn không có biện pháp, trên mặt chỉ là có vẻ không chắc chắn.

Tôi nghĩ, có lẽ ông ấy cũng đã nghĩ ra biện pháp nhưng còn chưa chắc chắn, cho nên ông ấy mới cần phải đi thảo luận với các hòa thương khác.

Dáng vẻ lúc này của Liên Quân Thành và bộ dáng quan tâm Giản Tâm khi anh ta vừa mới vào cửa, quả thực chính là hai người khác nhau. Anh ta vậy mà lại thản nhiên nói: "Nếu như đại sư và mấy vị cao tăng khác có thể nghĩ ra biện pháp thì đây quả là chuyện tốt nhất. Nhưng nếu mọi người không nghĩ ra, cũng không sao. Giản Tâm như vậy... Cũng là do cô ta tự gieo gió gặt bão, cùng lắm là tôi đi cùng cô ta."

Cao tăng này sống lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy có ai lại biến đổi sắc mặt nhanh như vậy. Vừa rồi, anh ta còn làm vẻ rất quan tâm đến Giản Tâm, nhưng lúc này đột nhiên đổi thành bộ dáng không thể cứu được thì thôi vậy.

Ông ta chợt sửng sốt rồi vội vàng đứng lên: "A Di Đà Phật, bần tăng sẽ không quấy rầy mợ chủ nghỉ ngơi."

"Để tôi đưa đại sư xuống tầng." Lúc này, Quân Thành cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Giản Tâm sợ hãi đang nằm trên giường một cái rồi quay người đưa cao tăng ra ngoài. Sau đó, anh ta còn nói một câu khen ngợi: "Đại sư thật sự là thần thông quảng đại. Bây giờ, sự an toàn sau này của gia đình chúng tôi đều phải dựa vào đại sư."

Cao tăng cũng khiêm tốn đáp: "Bản tăng thật là tự cảm thấy hổ thẹn, bệnh của mợ chủ, tôi còn chưa nghĩ ra. Làm sao có thể nhận lời khen ngợi này của anh Liên được chứ?" Thật là hổ thẹn."

Sau khi hai người bọn họ cùng nhau đi xuống, người giúp việc cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc trên mặt đất.

Sắc mặt của bọn họ đã trắng bệch, động tác thì có chút không được lưu loát, có lẽ bọn họ đã bị những lời cao tăng nói về con quỷ khuyển làm cho sợ hãi. Khi mấy người giúp việc đó đang cố gắng dọn dẹp thì Giản Tâm đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên bên giường.

Thấy tôi ngồi xuống, cô ta hoảng hốt nói: "Làm thế nào đây... Làm thế nào đây, Tô Mộng. Tôi phải làm gì đây? Anh ta đã biết chuyện tôi mang thai rồi, chắc chắn anh ta sẽ giết tôi."

"Sẽ không... Đứa bé là cốt nhục của anh ta. Hơn nữa, anh ta cũng sẽ không ra tay với con của mình đâu."

Tôi cũng không biết nên trả lời cái gì, nếu đứa nhỏ này không phải của Liên Quân Thành thì lại càng khó khăn hơn.

"Liên Quân Thành muốn giết cô, tôi thật sự không biết có lập trường gì để ngăn cản hành vi của Liên Quân Thành.” Thái Bạch đại nhân đúng là một con chim thích xem náo nhiệt. Lúc này, nó đã nhảy lên tấm vải ướt sũng, nói: "Không nên... Đứa trẻ đang nằm trong bụng của cô chứ có nằm trong bụng Liên Quân Thành đâu, phải không? Nếu không, người phụ nữ này sợ cái gì chứ?"

Lời này vừa dứt lời, tôi lập tức cảm giác áp suất càng ngày càng lạnh ở phía sau.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Liên Quân Thành vang lên bên tai mình: "Các người đi ra ngoài trước đi. Tôi có vài chuyên muốn, nói riêng với Giản Tâm."

- ---------------------------