Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 179: Thiếu niên trong quan tài



Cái gọi là tò mò thì có thể giết chết người ta, tôi không có bất kỳ sự tò mò về quan tài này.

Theo phản xạ có điều kiện, tôi lùi lại một bước, muốn cách cái quan tài này xa xa, thế nhưng nơi này lại giống như bị một luồng lực lượng vô hình hút vào. Trong bóng tối tôi bị hấp dẫn tại chỗ, tôi cũng không lập tức chạy trốn, thật giống như tôi chỉ có thể ở lại nơi này trong mộng, mà không thể đi nơi khác được nữa.

Loại cảm giác quỷ dị này, làm cho tôi bối rối, tôi cũng không biết là phúc hay là họa, trong đầu càng chờ mong nhanh chóng tỉnh lại.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, nắp quan tài lại tự đứng lên, thẳng tắp dựng trước mặt tôi. Tôi nhìn vật liệu của quan tài đen xì, chỉ thấy một con giòi trắng chui vào trong gỗ mục nát dưới ánh trăng chiếu rực rỡ.

Tôi hoảng sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh, đây không phải là quan tài mới vừa rồi người giấy mang tới sao? Tại sao đột nhiên nó trở nên cũ như vậy?

Trên tấm quan tài còn có một mùi vị thối rữa khiến người ta muốn nôn, tôi bịt chặt lấy mũi, lui về phía bên cạnh vài bước, muốn tránh xa tấm quan tài kia.

Hết lần này tới lần khác thứ kia cứ đến gần, có thể làm cho tôi nhìn thấy hơn một nửa những gì có trong quan tài kia.

Quan tài đã mục nát, phía trên còn mang theo bùn đất, bên trong quan tài còn có nước nổi bọt thối rữa. Nước thi thể đen kịt kia không phủ lên xác mà ngập một phần đồ trang sức bằng vàng bạc.

Bởi vì số lượng quá nhiều, vẫn còn một phần lớn của đồ trang sức vàng bạc châu báu vẫn nằm lộ thiên trên mặt nước đen ấy.

Những đồ trang sức này có ngọc bích vàng nổi tiếng, ngọc bích cực kỳ hiếm, dây chuyền ngọc trai, mã não và san hô đỏ quý giá. Chôn cất sản phẩm phong phú đến mức làm cho người ta phải tặc lưỡi, nghĩ đến người nằm trong đó chắc hẳn là con trai của một nhà quý tộc.

Lòng bàn tay tôi có chút đổ mồ hôi, híp mắt lại, muốn thấy rõ rốt cuộc là người chết như thế nào.

Khi nheo mắt lại, thì chắc hẳn thị lực sẽ tốt hơn một chút, cuối cùng tôi đã nhìn thấy những thứ trong quan tài đó. Bên trong không phải là một đứa trẻ, mà là một con chó mặc đồ màu vàng, quần áo theo phong cách cổ xưa. Nó nằm ngửa mặt lên trên, hiện ra một nửa gương mặt đang đeo mặt nạ bằng vàng. Hoa văn trên mặt nạ được chạm khắc tinh tế, trông giống như những cánh hoa sen.

Loại kỹ thuật vẽ hoa văn này, có chút giống bức bích họa bên trong hang Phật, tinh tế vô cùng. Nhưng điều này không thể liên kết lại với nhau, vì đây là một con chó.

Ở những chỗ mà mặt nạ không được che đậy, lông chó màu vàng cũng được lộ ra.

Đuôi của nó nhô ra từ quần áo, giống như một cây chổi màu vàng, ngâm trong nước thi khiến cho cơ thể nó đều đen như mực. Bên hông này là một chiếc đai ngọc màu xanh, nó còn mang theo một vương miện của hoàng đế.

Cái này...

Mẹ nó thứ này chính là "Cẩu Hoàng Đế" thực sự.

Nhìn thấy một màn này, tôi không khỏi che miệng, vậy mà lại có người chôn cất chó kiểu như vậy. Hơn nữa, họ còn là những người giấy quỷ dị nâng quan tài, tôi càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, lại càng sợ chó nhảy ra khỏi quan tài.

Nâng đầu chạy về phía trước, hướng tôi chạy trốn vừa đúng lúc hướng về phía mặt trăng.

Ánh trăng chiếu rực rỡ những ngọn núi tối đen, càng chạy cảm giác cách xa những ngọn núi càng nhiều, dưới chân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi ngã nhào xuống đất.

Tôi vấp ngã xuống một đống bùn lầy, đầu gối của tôi quỳ trực tiếp trên một tảng đá sắc bén, cảm thấy xương của tôi sắp gãy. Cảm giác lạnh lẽo theo đầu tảng đá chui vào trong da thịt, mồ hôi lạnh bộc phát ra trên toàn thân, trán thiếu chút nữa liền đụng phải một tấm ván gỗ màu đen.

Tấm ván gỗ kia đen như mực, nhìn mực đen bên trên, tôi cảm giác được cả người lạnh như băng.

Tôi hít một hơi khí lạnh, cố ngửa đầu ra thì thấy rõ tất cả trước mắt... trước mắt lại xuất hiện cái quan tài lớn mà vừa rồi người giấy nâng lên.

Tôi tiếp tục chạy về phía trước. Tôi đã chạy xa như vậy, nhưng nó thực sự có thể theo sát phía sau.

Trong lòng tôi đương nhiên rõ ràng, nơi này là trong mộng, tất cả những thứ vô lý, đều có thể xuất hiện. Đầu gối tôi chảy máu, cảm giác quần ở vị trí đầu gối đều bị một thứ chất lỏng lạnh lẽo thấm ướt.

Cắn răng, tôi cứng rắn dùng tay chống đá đứng dậy.

Thật vất vả tôi mới có thể run rẩy nhịn đau đứng lên, tầm mắt vừa thoát khỏi con đường đá lạnh như băng, giương mắt lên, tôi đã nhìn thấy một thiếu niên áo trắng như tuyết đang ngồi trên quan tài. Trong tay thiếu niên đó còn cầm một cây tiêu bằng ngọc, trên mặt anh ta là một đôi lông mày nhỏ như liễu, đang bay bay vài tóc mai, sợi tóc dài mà phiêu dật giống như tơ mỏng buông xuống đến tận vòng eo. Sống mũi cao thẳng tựa như một thanh ngọc như ý, cổ áo trắng cũng được lới lỏng, có hai quả xương quai xanh thật sâu.

Ánh trăng như nước, chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh ta, vừa đúng lúc thể hiện được thần thái phiêu dật như tiên trong tranh, làm cho người ta vừa nhìn đã có chút ngây ngốc.

Tiếng sáo du dương như khóc như kể, dường như muốn hát hết tất cả những tiếng than khóc trên thế gian này.

Tôi thấy bản thân nhìn anh ta đến mức ngu ngốc, ngay cả chạy cũng quên mất.

Trong lòng tôi suy nghĩ đông tây, không có ý nghĩ hoàn chỉnh, chỉ cảm thấy nửa đêm sao lại có một thiếu niên, ngồi trên quan tài "Cẩu Hoàng Đế" này vô cùng quái dị.

Anh ta là ai?

Tại sao anh ta lại ở đây?

Phải chăng một con chó có thể trở thành một chàng trai đẹp đó chứ?

Ngẫm lại hồ ly tinh bên trong Liêu Trai chí dị, rõ ràng là động vật, sau khi thành tinh lại có thể biến thành mỹ nữ, mê hoặc chúng sinh để hấp thụ khí chất, linh hồn trên người đàn ông.

Anh ta thấy tôi ngửa đầu nhìn anh ta, cho nên cũng thu hồi tiêu ngọc nhìn xuống phía tôi. Trên mặt mang theo một biểu hiện sợ hãi đan xen nỗi khổ sở không nói lên lời, dường như muốn khóc, anh ta cất tiếng hỏi tôi trước: "Cô... Cô là con người hay là một con ma, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?"

Đó phải là câu tôi nên nói mới đúng!

Thế nhưng anh ta nói trước, điều này ngược lại khiến tôi có cơ hội mở miệng hỏi anh ta, nếu không với tính cách của tôi, tuyệt đối không có lá gan mở miệng hỏi người khác trước.

“Tôi cũng muốn hỏi anh là người hay là ma. Tại sao nửa đêm anh còn... Còn... Vẫn còn ngồi trên quan tài của Cẩu Hoàng Đế, anh và thứ này có quan hệ gì sao?" Tôi cảnh giác nhìn thiếu niên quái dị này, chỉ cảm thấy không hiểu sao người thiếu niên này lại có quan hệ rất lớn với những điều đang diễn ra ở đây.

Ánh mắt thiếu niên kia trong trẻo, hoàn toàn khác xa với cảm giác kiêu ngạo của Nam Cung Trường Mặc, chỉ cảm thấy ánh mắt anh ta vô cùng thuần khiết không có một chút tạp chất nào. Làm cho người ta dễ dàng sinh ra một loại tín nhiệm đối với anh ta, cảm thấy người này vô hại.

Anh ta nhảy nhẹ nhàng từ quan tài xuống, chiếc áo khoác trắng như tuyết bay trong gió, mái tóc từ trên xuống dưới mềm mại như lụa đen: "Tôi chắc chắn không phải là một con ma, tôi sống gần đây. Chân cô đang bị thương, tôi cõng cô đến nhà tôi, tôi sẽ để mẹ tôi băng bó vết thương cho cô."

Loại quỷ mê hoặc này có thủ đoạn lừa gạt người khác, trong phim truyền hình tôi đều xem đến tám trăm lần.

Chờ tôi đi theo, sẽ bị Lệ Quỷ ăn.

Tuy rằng không biết trong mộng bị ăn thì bên ngoài có như vậy hay không, nhưng nguy hiểm như thế tôi vẫn không muốn mạo hiểm. Đặc biệt, sau khi nghe Lâm Tuấn Kiệt kể rằng anh ta bị buộc phải kết hôn với một con chó trong giấc mơ của mình, thực sự có một con chó cái đã đến bên anh ta, lại còn mang theo một đàn chó con.

Tôi mơ rất nhiều chuyện mà thực tế chưa xảy ra, bản thân tôi cũng có một cảm giác không rõ ràng.

Tôi chắc chắn sẽ không bị xúc động, mặc dù biểu hiện trên khuôn mặt của tôi có một chút cứng nhắc, nhưng vẫn cười mạnh mẽ: "Không sao đâu, tôi vẫn có thể đi, nhà của tôi ở đây tương đối xa, tôi sẽ trở về nhà bây giờ."

Cái này là tôi đang nói dối, bản thân tôi cũng thấy có chút xấu hổ.

Nơi quỷ quái này tôi cũng không biết, vậy mà tôi còn có thể nói nhà mình ở gần nghĩa địa, lá gan của tôi cũng không hề nhỏ chút nào?

Không nghĩ tới thiếu niên phong độ nhẹ nhàng này, đang tươi cười kia lại vươn tay về phía tôi: "Cô gái, đường đêm khó đi, tôi vẫn nên đưa cô về nhà, tôi đi cùng cô thì cũng có thể nhanh chóng về nhà hơn đó. Phải chăng cô nghĩ tôi là người xấu, nên cô không dám đi với tôi sao?"

Anh ta càng nói muốn cõng tôi, sắc mặt tôi lại càng khó coi, khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên tận đỉnh đầu.

Trước đây ở Nam Công chúng tôi cũng biết một câu chuyện rất ly kì, có người đi làm về nhà, gặp một cô gái xinh đẹp nói mình lạc đường muốn người dùng xe đạp đưa cô ta đi một chuyển.

Vào thời điểm đó, Mercedes-Benz và BMW không phổ biến, phổ biến nhất là xe đạp thô sơ.

Vì vậy, các chàng trai tốt như bình thường sẽ đồng ý đưa cô gái một đoạn đường, lúc đầu cảm thấy ghế sau của chiếc xe đạp di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, cảm thấy cô gái rất nhẹ và gầy. Khi đi theo hướng cô gái hướng dẫn, có chút cảm giác được ghế sau xe đạp càng ngày càng nặng, rốt cục phát hiện có điều không ổn, nhất thời xe đã lao xuống sông.

Tôi nghĩ đến câu chuyện này, cả người lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng nghĩ bản thân tuyệt đối không thể đi cùng người thiếu niên không rõ lai lịch này, nếu không chết như thế nào cũng không biết. Cho nên tôi cố ý ở trước mặt thiếu niên này chịu đựng run rẩy chân tay, sau đó nhịn đau nói: "Anh xem tôi không đau, tôi tự mình có thể đi..."

Cũng không biết là như thế nào, đầu gối đau đến mức tôi khó có thể chịu đựng được. Giờ phút này đột nhiên cảm giác hai chân biến thành vô lực, sau đó đã quỳ trên mặt đất, lúc này tôi thấy giống như cảm giác bị bại liệt. Cơ bắp trên chân không có bất kỳ sức mạnh nào, ngay cả não cũng không có cách nào có thể chi phối chuyển động của chân tay.

Tôi nắm lấy một tảng đá trên mặt đất, cau mày thật chặt. Thiếu niên ngồi xổm xuống, nụ cười trên mặt vẫn đẹp như trước: "Cô gái, cô đừng cố sức nữa, đi với tôi đi. Tôi cùng cô về sớm thôi."

“Tôi sẽ không đi.” Tôi bướng bỉnh nói, cắn chặt môi.

Đầu gối rất đau, nhưng tôi lại theo bản năng vuốt ve bụng hơi nhô lên của mình, sau khi vào nhà họ Liên, bởi vì phong thủy nhà họ Liên mà đứa nhỏ không thể ra ngoài giao tiếp với tôi nữa.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào đứa bé cảm thấy khỏe mạnh và phát triển, thì tôi cũng cảm thấy thoải mái và yên tâm hơn.

Thiếu niên nhìn chăm chú tôi trong chốc lát, giọng điệu đột nhiên lạnh lẽo lạnh lẽo: "Chắc chắn cô không thể đi được nữa, nếu cô đã đến nơi này của chúng tôi, thì nhất định cô phải vào thôn làng để xử lý vết thương đi."

Vừa dứt lời, tôi đã cảm giác một luồng gió lạnh dường như xuyên qua thân thể, tôi lạnh người, rùng mình một cái. Cơ thể dường như bị đóng băng, không thể di chuyển được.

Một giọng nói non nớt, tức giận vang lên trong không khí: "Chú xấu xa này, không được phép... bắt nạt mẹ cháu, biết không?"

Đó là con của tôi, đứa nhỏ không thể ra ngoài gặp để nói chuyện với tôi như lúc trước nhưng đã có thể đi vào giấc mơ của tôi.

“Đứa bé nghịch ngợm, tôi là anh trai, anh trai chỉ muốn đưa mẹ về nhà để băng bó vết thương mà không có ác ý." Thiếu niên kia cũng không cảm thấy sợ hãi đối với sự xuất hiện đột ngột của đứa bé, giống như vô tình, đầu ngón tay anh ta xẹt qua bụng tôi.

Em bé dường như đã nhận được tiếp xúc như vậy của người thiếu niên này, giọng nói đột nhiên trở nên mờ nhạt và mệt mỏi, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào giấc ngủ: "Anh trai xấu xa... Anh đang làm gì vậy? Thật buồn ngủ... Thật buồn ngủ... Nếu anh bắt nạt tôi, ba sẽ đến xử lý anh..."

- ---------------------------