Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 184: Tài sản của người chết



“Bà Cao qua đời, tôi không thể an tâm, tôi sẽ đi đến đó vào buổi chiều.” Nam Cung Trường Mặc nhíu mày, trầm thấp trả lời.

Tôi thấy khóe miệng anh ta còn đang tràn đầy máu tươi, vậy mà một lời oán giận cũng không nói, người ta ở trong điện thoại ầm ĩ bảo anh ta đi đến nhà họ Cao, anh ta cũng thành thật đồng ý, ngay cả lời nói biện giải cũng không nói.

Người bên trong điện thoại, dường như cũng không nghe ra Nam Cung Trường Mặc bị thương, không kiên nhẫn nói: “Mau đi, nhà họ Cao hiện tại tình huống không tốt. Đúng rồi, trên đường nên có vài chỗ ngập lụt, tôi sẽ gửi thuyền đến đón anh.”

Tôi ngây ngốc đứng trước giường: “Anh tính làm điều gì vậy, anh sẽ đi đến nhà họ Cao sao?”

“Tôi… anh ta nói điện thoại quá ồn ào cho nên tôi không muốn nói chuyện vớ vẩn với anh ta.” Nam Cung Trường Mặc cúp điện thoại khẽ nhíu mày, trong mắt là một tia chế nhạo: “Cho dù tôi đi, cũng không có tác dụng gì.”

Tôi hơi ngạc nhiên: “ Điều gì sẽ xảy ra với nhà họ Cao?”

Người ta còn nói muốn để thuyền tới đón anh ta, kết quả Nam Cung Trường Mặc căn bản không có ý định muốn đi nhà họ Cao. Chỉ là không muốn cùng người trong điện thoại nói linh tinh quá nhiều, miệng đã đồng ý.

Tôi vẫn luôn cho rằng là chuyện nhà họ Cao đã xử lý xong, Nam Cung Trường Mặc mới tới nhà họ Liên.

Không nghĩ tới Nam Cung Trường Mặc đến nhà họ Liên mấy ngày, thì bà lão Cao đã qua đời, cũng không biết có thể liên lụy đến người của nhà họ Nam Cung hay không.

“Hừ, cô có biết bà lão nhà họ Cao bị đồ vật không sạch sẽ quấn lấy như thế nào không?” Ngay cả mí mắt anh ta cũng không nhấc lên một chút, cúi đầu lật xem một quyển sách cũ trong tay, thần thái nghiêm túc mà chuyên chú.

Tất cả các văn bản trong cuốn sách đều là chữ truyền thống, không có người tiếp xúc lâu dài với chữ truyền thống, thoạt nhìn căn bản không hiểu nội dung viết ở trên. Thế nhưng bìa đọc sách có một số hoa văn, hẳn là một quyển sách liên quan đến thuật số âm dương.

Tôi lắc đầu, tôi cũng không biết người trong nhà họ Cao, thậm chí ngay cả nhà bọn họ cũng chưa từng đi qua. Gần đây cũng không có báo cáo liên quan, làm thế nào để tôi biết nhà họ Cao là gì.

Nam Cung Trường Mặc rốt cục buông quyển sách trong tay xuống, cùng tôi nhìn nhau một cái, anh ta đem chuyện mà bà lão Cao gặp phải kể cho tôi.

Thời gian trước đây đã xảy ra một vụ đắm tàu, giết chết nhiều người. Một số gia đình của người quá cố thích rải tiền xu ở những nơi mà âm hồn đi qua, và một số người thì thích rắc tiền giấy. Nếu là rắc tiền thật, phần lớn mọi người đều vô cùng rộng lượng, chỉ nhìn liền làm cho người ta cảm thấy lãng phí. Thế nhưng, trong thành phố Ngọc Lan ngay cả người ăn xin cũng biết tuân thủ quy củ, sẽ không muốn lấy tiền của người chết, sợ gặp phải xui xẻo.

Bà lão Cao dù sao cũng là người của thời đại đó, mặc dù con cái làm chức lớn, vẫn không thay đổi được tâm tình thích tham tiền của người khác. Tiền lớn cứ thế bay đầy ngoài đường, vẫn không có ai nhặt về, ngược lại cảm thấy bà ta nhặt được lại là tiện nghi lớn.

Trên đường đến nhà tang lễ, nghe nói nhặt được hơn chín mươi triệu. Số tiền này nhặt càng nhiều, người càng tham lam, dứt khoát gọi điện thoại cho người giúp việc trong biệt thự, bảo người giúp việc tìm một thùng carton để đem trên đường, ven đường, các góc tiền rơi xuống đều nhặt lấy, cất lên mang về nhà.

Phải biết rằng khu vực này, mỗi ngày đều có người dọn dẹp đường, hết lần này tới lần khác không ai dám chạm vào số tiền này. Bao nhiêu ngày, tiền giấy trên mặt đất vẫn theo gió thổi xuống các góc khác nhau, cũng không được thu thập để xử lý.

Điều này bắt đầu từ vài ngày đầu tiên của vụ đắm tàu cho đến khi bảy ngày sau khi ném tiền giấy cho vong hồn, tất cả đều để cho bà lão Cao một mình chiếm đóng. Điều này làm cho bao nhiêu âm hồn uổng công chết không thoải mái, đoạt tiền tài của người khác, chẳng khác nào muốn tính mạng họ. Huống chi là ném cho quỷ hồn nhân tài, vậy chẳng khác nào cướp tiền người chết.

“Tiền âm này thật đúng là một thứ gây họa, nhà họ Cao kỳ thật không thiếu chút tiền này chứ.” Tôi thuận miệng cảm thán, nhưng trong lòng lại hiểu.

Kỳ thật hiện tại rất nhiều lão nhân đều là như vậy, rõ ràng trong nhà đã rất có tiền, lại hết lần này tới lần khác muốn đi chiếm tiện nghi nhỏ. Tôi nhớ rõ có bà mẹ ruột của ông chủ cũng không sai biệt lắm với bà lão nhà họ Cao, gia tài vạn lần, còn muốn đi chợ rau xếp hàng lấy bắp cải miễn phí.

Kết quả đứng lâu não cung cấp máu không đủ, cho nên đầu đập vào mặt đất mà xuất huyết não, con trai bà ta tốn năm mươi vạn tệ cứu mẹ, cứu ba ngày ba đêm vẫn phải buông tay.

Loại tình huống này, thật sự là không bù đắp được cái mất. Vì vài phần tiền bắp cải, bồi thường năm mươi vạn, còn chưa bảo trụ được mạng của mẹ mình.

Nam Cung Trường Mặc là thiếu niên mười mấy tuổi này, thật giống như nhìn hết thế gian tang thương rồi, có vẻ cũng không vô cùng để ý: “Đây vốn là do bà ta tự mình trêu chọc, chính bà ta đã sửa số mệnh của mình, nhất định muốn chết. Tôi không cần phải làm điều này nhiều hơn nữa, đi đến nhà họ Cao để cứu bà ta. Khụ khụ khụ…”

Anh ta nói xong, đột nhiên kịch liệt cho khan, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng, cả người cuộn tròn như một con tôm. Âm thanh tiếng ho ngày càng lớn hơn.

Ngay sau đó, Nam Cung Trường Mặc liền phun một ngụm máu lên chăn màu lam, cả người không kiềm chế được thở dốc mãnh liệt. Thật giống như trong thân thể cực độ thiếu oxy, khó thở, liều mạng hướng trong thân thể kỳ quái. Nhưng ánh mắt anh ta quật cường như vậy, liền dễ dàng bình tĩnh lại, nhưng ngay cả một tiếng oán giận cũng không nói.

Đêm qua phản phệ, sợ là bị tổn thương tới nội tạng.

“Anh bị thương nặng đến nông nỗi này sao anh không đi gặp bác sĩ?” Tôi rót một ly nước từ bình lọc cho anh ta, bàn tay kia đã lấy điện thoại ra để gọi xe cứu thương đến.

Sau khi ho khan, cả người trở nên uể oải, giọng điệu có chút lạnh lùng nói: “Gặp bác sĩ cũng vô dụng, tôi triệu hồi thủ vệ của U Đô, huyết mạch của tôi kết nối với nó, ngũ tạng lục phủ đều bởi vậy mà bị tổn hại, sống không được mấy ngày.”

Sống… Không thể sống được bao nhiêu ngày?

Một thiếu niên chính trực như vậy, dùng giọng điệu bình thản này nói với tôi, mình không sống được mấy ngày. Loại cảm giác này quá quái dị, tim tôi giống như bị hẫng mất nửa nhịp mà ngây ngốc đứng tại chỗ.

Là một người ngoài nhưng tôi quan tâm muốn chết, mà chính anh ta lại lạnh nhạt coi thường chuyện này như vậy.

Ngón tay tôi không tự giác nắm chặt thành nắm đấm, trong đầu tôi hiện lên tình hình tối hôm qua, anh ta triệu hồi ra Thủ vệ của U Đô, bị thủ vệ trừng phạt lấy đi hai mươi năm dương thọ. Cho dù anh ta không ngờ thủ vệ mà anh ta triệu hồi ra bị chết, mà bị phản phệ, cũng đã sớm chuẩn bị không sống được bao lâu.

“Anh… anh là đại sư, đến nhà họ Liên thế nhưng chỉ là cầu tài mà thôi, cần gì liều mạng như vậy? Anh cũng nhìn thấy bà lão nhà họ Cao rồi đó, so với sinh mệnh mà nói, nhiều tiền cũng chỉ là một con số mà thôi. Anh không cần phải trả giá quá nhiều cho nó!” Tôi run rẩy chất vấn anh ta, điện thoại di động bị tôi nắm chặt, điện thoại này tôi chắc chắn sẽ gọi ra ngoài.

Anh ta đã bị tổn thương bởi các cơ quan nội tạng bị cắn mà bệnh viện hẳn là có ít nhất một phương tiện để cứu sống anh ta. Ngồi ở đây chờ chết thì có nghĩa là gì?

Tôi… tôi không biết!

Tôi sốt ruột, mới có thể mắng anh ta, nếu anh ta mặc kệ chúng tôi, anh ta cũng không có tổn thất gì, nhiều lắm chính là kiếm ít tiền đi mà thôi.

Nhưng sẽ không có cuộc sống thoải mái …

Tôi không muốn nhìn Nam Cung Trường Mặc chết!

Nam Cung Trường Mặc vẫn cúi đầu thở dốc, chỉ là bộ dạng ngay từ đầu đang ho kịch liệt có chút chật vật, mà bây giờ lại biến thành bộ dáng thong dong.

Giờ phút này suy yếu ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn quật cường nhìn tôi một cái: “Tô Mộng, cô quản nhiều như vậy làm gì. Huống hồ, cô không phải cũng bị con quỷ khuyển ấy quấn vào mộng cảnh, nếu tôi thành công, cô cũng sẽ không sao. Bây giờ… Chỉ là thất bại thôi!”

“Tôi cùng Liên Quân Thành mỗi người đều có số mạng, anh không cần phải hy sinh lớn như vậy, không phải sao? Anh mặc kệ chúng tôi, cũng sẽ không có tổn thất gì…” Cảm xúc của tôi có chút kích động, mặt bắt đầu nóng lên.

Anh ta sắp chết, tôi có thể không vội vàng sao?

Nam Cung Trường Mặc cũng tức giận nhìn tôi một hồi, cúi đầu đem máu bẩn dính trên chăn ném sang một bên, trong miệng dường như là lẩm bà lẩm bẩm: “Bởi vì tôi muốn cứu cô, cô không hiểu sao?”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Tôi nghe không rõ ràng, cảm thấy như thể tôi đang ở trên mây vậy, nên tôi hỏi lại.

Tôi cùng Nam Cung Trường Mặc nhiều lắm cũng chỉ coi như là bạn bè bình thường, số lần gặp mặt cũng không nhiều, quan hệ hẳn là không tốt đến mức anh ta phải lãng phí tuổi thọ mà không phải là cần tiền, mắt cũng không chớp một cái liền lấy mười năm dương thọ của bản thân chỉ để loại bỏ thủ lĩnh quỷ khuyển.

Anh ta có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ta say rượu không?

Không…

Không, không…

Trên mặt tôi hơi có chút đỏ, tên nhóc này uống say, cả người đều thay đổi, trở nên không bình thường. Kết quả là thằng nhóc này thực sự nói: “Tôi nói tôi muốn, cô có thể quản sao?”

Tô bị lời nói này của anh ta làm cho tức giận muốn phát cuồng, thiếu chút nữa liền bộc phát ra.

Thế nhưng tôi vẫn là cố gắng điều hoà bản thân, nhịn xuống!

Gọi 115, để cho nhân viên y tế trực tiếp đến nhà nhà họ Liên đưa cậu thiếu niên bị thương bên trong mang đi.

Cúp máy, tôi hỏi anh ta: “Lấy số điện thoại của nhà họ Nam Cung của anh cho tôi đi, tôi yêu cầu họ đến bệnh viện để chăm sóc anh, một mình anh đến bệnh viện tôi không yên tâm.”

“Xe cứu thương mà cô gọi, đương nhiên là cô đi cùng tôi, đám người nhà họ Nam Cung quá phiền phức, tôi không muốn gặp họ.” Nam Cung Trường Mặc không từ chối ý tốt của tôi, chỉ là muốn tôi đi chăm sóc anh ta.

“Đến bệnh viện chăm sóc anh không phải là không được, thế nhưng…” Tôi do dự một chút, nói ra sự thật: “Tôi bị quỷ khuyển quấn lấy, rời khỏi nhà họ Liên sẽ trở nên rất nguy hiểm, cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ có thể… Chỉ có thể ở trong nhà, hy vọng anh có thể hiểu được.”

“Vậy thì tôi sẽ không đến bệnh viện.” Hai tay anh ta ôm đầu gối ngồi trên giường, rũ mắt nhìn đầu ngón chân của mình: “Tô Mộng, dù sao tôi cũng phải chết, cô ở cùng tôi vài ngày đi.”

“Tôi… Với anh? Còn gia đình anh thì sao? Anh bị bệnh, lại còn bị thương, hãy để gia đình chăm sóc như vậy mới tốt, phải không? Sau tất cả, tôi… Dù sao cũng chỉ là bạn bè bình thường của anh, tôi lại chăm sóc anh như vậy, cũng không phải người nhà thân thiết.” Tôi chỉ vào bản thân mình đầy bối rối và ngạc nhiên.

Khi nói đến những người bạn bình thường, trái tim tôi cảm thấy ngứa ran.

Nghĩ đến anh ta vì cứu tôi cùng Liên Quân Thành, không tiếc dùng hai mươi năm tuổi thọ làm cái giá triệu tập Thủ vệ U Đô, hiện tại lại bởi vì phản phệ đánh tới lục phủ ngũ tạng tổn thương, rất có thể sẽ chết. Nhưng đối mặt với cái chết, khuôn mặt anh ta lại không thay đổi sắc mặt.

Tôi tự hỏi mình, Nam Cung Trường Mặc, anh ta vẫn là bạn bình thường của tôi à?

Không, không!

Không, đối với tôi, anh ta và tôi đã là bạn bè định mệnh!

Nam Cung Trường Mặc ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại cúi đầu, khí chất cả người anh ta có vẻ vô cùng lãnh đạm cô độc: “ Tô Mộng, tôi không thích người nhà, cũng không thích bệnh viện.”