Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 186: Sự sống và cái chết



“Cô bé, thân thể tôi vốn không kiên trì được bao lâu, thay vì kiên trì đến cực hạn, không bằng chủ động buông tay.” Ánh mắt Lăng Vũ Dương dịu dàng như ánh trăng, lại giấu một loại uy nghiêm vô cùng kiên định.

Tôi cắn môi và không nói gì.

Thân thể anh không chống đỡ nổi, tất cả đều là bởi vì, anh đưa trái tim cho tôi, đưa cơ hội duy nhất có thể sống sót cũng cho tôi.

Bây giờ, tôi muốn trả lại trái tim cho anh, muốn anh sống như người bình thường.

Anh ta vuốt mái tóc rối loạn của tôi nằm rải rác trước ngực trêu chọc vén đến tai, nghiêm túc thật sự nhìn khuôn mặt tôi: “Cho dù như thế nào cũng không nên rời khỏi nhà họ Liên. Thái Bạch từng ở Quỷ Vực, cũng là một vật tồn tại trong truyền thuyết, nó đồng ý muốn che chở em, sẽ không để cho em xảy ra chuyện.”

Điều này có nhất thiết phải xảy ra không? Anh có cần chia tay như thế này?

Tôi rất muốn giữ lại anh, trong lòng lại biết tâm ý của anh ta đã quyết định, tôi mà giữ anh lại nhiều hơn, chỉ làm cho anh càng thêm khó xử. Cũng được, thay vì như vậy không bằng chủ động buông tay.

Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Em… Sẽ không rời khỏi nhà họ Liên, anh yên tâm đi. Cho dù Liên Quân Thành cầm chồi đuổi em đi, em cũng sẽ không rời đi. Anh… anh sẽ làm gì? Khi nào anh có thể quay lại?”

“Lấy chổi đánh em à? Anh ta dám!” Lông mày Lăng Vũ Dương nhăn nhó, dường như đối với Liên Quân Thành vẫn khinh thường như cũ. Ngón tay lạnh lẽo của anh vuốt ve khuôn mặt của tôi và mỉm cười: “Cô bé, anh không muốn lừa dối em, anh không biết khi nào anh có thể trở lại. Nếu anh không quay lại, em hãy tái hôn, anh sẽ không cấm em.”

Tôi muốn được mạnh mẽ, nhưng sự thật luôn luôn là trái ngược với mong muốn, bất kể tất cả các thử nghiệm bên trong của tôi.

Lăng Vũ Dương lại có thể không chút kiêng dè nói mình đi Quỷ Vực lần này, có lẽ không về được, ngay cả một câu an ủi tôi cũng sẽ không nói.

Tôi ẩn nhẫn rơi lệ hồi lâu, rốt cục giống như suối nước nóng từ trong hốc mắt trượt xuống, gật đầu tỏ vẻ tức giận: “Được, em tái giá, nếu anh không trở về em nhất định tái giá. Vì vậy, anh … Nếu anh không muốn con trai em gọi người khác bên cạnh là ba, tốt hơn là anh nên quay lại với em.”

“Cô bé ngốc, chuyện này cũng không thể đùa được.” Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng xẹt qua nơi những giọt nước mắt của tôi rơi xuống, khuôn mặt của anh vẫn mỉm cười nhàn nhạt: “Chỉ bằng một nơi như Quỷ Vực, cũng không thể giữ anh ở lại bên trong.”

Tôi nắm lấy bàn tay của anh đang vuốt ve khuôn mặt của tôi, nhưng bàn tay khác của anh ôm tôi vững chắc trong vòng tay mình: “Anh muốn nghe em gọi anh một lần nữa.”

“Chồng à.” Tôi nói giọng thấp thấp.

Đột nhiên cảm thấy cằm Lăng Vũ Dương tựa vào vai tôi trở nên nặng nề hơn rất nhiều, hơi thở chậm rãi phập phồng trên người anh đã sớm biến mất.

Tôi giống như một khúc gỗ, ngu ngốc ngây ra tại chỗ.

Tôi đột nhiên rất hối hận mình vì đã nhanh chóng như vậy đã gọi ra hai chữ “chồng à”, nếu tôi chậm chạp hô ra cho dù là một giây, cũng có thể ở trong lòng anh thêm một giây.

Muốn ôm lấy thân thể không có linh hồn của anh, lại hoàn toàn không có dũng khí tiếp nhận sự thật anh đã rời đi, tôi dường như đã quen rồi, anh là Liên Quân Dương bảo vệ bên cạnh tôi, đột nhiên lại rời bỏ tôi, tôi cảm thấy có loại đau đớn mà không biết diễn tả như thế nào.

Linh hồn hiện tại của anh có đang lén lút nhìn tôi và con ở đâu đó không?

Tôi vội vàng lấy từ trong túi ra Bắc Đẩu Huyền Ngư, đặt Bắc Đẩu Huyền Ngư che ở vị trí trên trán, nhưng chung quanh trống rỗng cơ bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì như loại linh thể nào tồn tại.

Lúc này tôi mới tê dại nhớ tới, mình đang mời pháp sư kiểm tra nhà, trong căn nhà này không chịu nổi bất kỳ linh thể nào tồn tại.

Hồn của Lăng Vũ Dương sẽ không ở lại đây nhiều hơn, anh nhất định đã sớm rời khỏi căn nhà này.

Ngay cả một người bình thường nhất cũng biết đạo lý của con người quy thủ đường, đạo lý này tôi cũng rõ ràng. Tôi không biết vì sao, trong lòng đặc biệt tự trách mình khiến Lăng Vũ Dương vất vả có được thân thể, vậy mà lại dễ dàng đánh về nguyên hình thành thành một con quỷ.

Anh có thể cần nhiệt độ cơ thể và nhịp tim nhiều hơn tôi, nhưng anh lại để cơ hội cho tôi dùng nó.

Nước mắt chảy xuống không có dấu hiệu ngưng lại, lạnh lẽo lướt qua da thịt gò má trên mặt.

Trong lòng chưa từng có bị ma ám, cổ họng khô khốc, thật giống như có đoàn lửa đang cháy vậy.

Bóng tối trước mắt giống như màn đêm chậm rãi buông xuống, tôi chỉ cảm thấy cổ họng có một thứ mang theo mùi tanh tuôn ra, làm cho cả người bỗng trở nên mệt mỏi, tư duy cũng dần dần biến mất.

Thời điểm một lần nữa tỉnh lại, đã là nửa đêm rồi.

Khi mở mắt ra và nhìn lên trần nhà, trần nhà cũng ma mị vô cùng, nhưng trái tim tôi giống như nước ngập. Cổ họng cũng sắp bốc khói, hô hấp trở nên khó khăn.

Tôi đang cảm thấy kỳ quái, vì sao lần này hôn mê, lại có thể không có tiến vào trong mộng cảnh U Đô.

“Cuối cùng cô cũng thức dậy, Tô Mộng.” Bên tại truyền đến giọng nói lạnh lẽo mà quật cường của một thiếu niên, cậu ta nhíu mày, gương mặt thanh tú, tất cả đều là vẻ lo lắng.

Mái tóc trắng giống như lụa, dài mượt trên đầu, cậu ta đã giúp tôi uống nước trong khi trách móc tôi: “Cô có một đứa trẻ trong bụng đó, không phải là cô muốn một xác chết và hai mạng chứ? Lớn như vậy còn chưa biết phải kiểm soát cảm xúc của mình.”

“Tôi xin lỗi…”

Tôi chắc chắn biết làm thế là vô trách nhiệm, tôi không thể kiểm soát nổi nỗi buồn bên trong lòng mình, để cho nó bùng nổ và ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất của tôi. Lăng Vũ Dương cũng không phải thật sự không thể quay lại được nữa. Anh chỉ là không có thân thể mà thôi.

Tuy rằng an ủi mình như vậy, nhưng vẫn không kiềm chế được run rẩy. Không ai biết rằng linh hồn của người thân sẽ ở lại với chính mình sau khi người thân của họ chết, mà không đau buồn. Mặc dù biết như vậy, vẫn không có cách nào khắc chế nỗi đau trong lòng, loại đau đớn này nói ra cũng không rõ ràng. Chỉ làm cho tôi cắn răng nhẫn nại, đồng thời, ngón tay nắm chặt vào trong chăn dưới giường.

Đầu ngón tay ấm áp của Nam Cung Trường Mặc nhẹ nhàng chạm vào cái trán nóng bỏng của tôi, lau đi một phần mồ hôi trên trán, cậu ta cau mày nâng cơ thể tôi lên, lại đưa nước đến môi tôi: “Trán còn có chút nóng, cổ họng đều khàn khàn, đừng nói chuyện, uống nước trước đi. Nhà bếp cho đã nấu một nồi cháo, tôi yêu cầu mọi người giữ ấm cho cô rồi.”

Cảm xúc trong lòng tôi thật sự đang sụp đổ, nhưng nhìn ly nước dưới mi mắt, trong đầu lại bất trị không tự giác bình tĩnh lại.

Tiếp nhận cốc nước, tôi chỉ nhấp một ngụm nhỏ, đầu tiên làm ấm cổ họng. Càng khát nước, tôi uống càng chậm, như vậy nước mới được có thể hấp thu càng tốt.

Tôi thấy khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Trường Mặc, ngược lại càng lo lắng cho cậu ta: “Chính thân thể của anh cũng không tốt, sao không đi nghỉ ngơi? Tuy người giúp việc cho nhà họ Liên cũng đã rời đi một nửa, nhưng anh là khách được mời đến, nhà họ Liên hiện tại còn chưa thiếu người đến mức để anh đi chăm sóc người khác chứ?”

“Là tôi phải tự mình chăm sóc cô, vốn những hòa thượng còn phải tụng kinh siêu độ nên tôi sợ ầm ĩ đến cô nghỉ ngơi, không để cho bọn họ ồn ào.” Nam Cung Trường Mặc kia nói chuyện vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng còn giúp tôi đắp chăn.

Tôi gật đầu và đề nghị: “Tôi hơi đói.”

Tôi dùng bàn tay bất lực nắm cốc nước, tất cả đều có một cảm giác gần như không ổn định, cơ thể như vậy thực sự có thể ảnh hưởng đến em bé của tôi.

Mặc dù trong tình huống này căn bản không ăn được bất cứ thứ gì, nhưng chỉ có ăn nhiều mới có thể duy trì thể lực và khả năng miễn dịch. Người mẹ khỏe mạnh, em bé trong bụng tôi sẽ phát triển khỏe mạnh.

Sau khi trở thành một người mẹ, tôi đột nhiên hiểu ra nhiều thứ. Bản thân người mẹ dù có vấn đề hay bao nhiêu đau đớn phải chịu đựng, nhưng sẽ không bao giờ để cho con cái của mình phải thiệt thòi cho dù là ép buộc bản thân, cũng phải nhịn xuống nỗi đau trong lòng, để cho mình duy trì tâm trọng tốt nhất, thân thể khỏe mạnh.

“Tôi sẽ giúp cô lấy một bát cháo.” Nam Cung Trường Mặc làm việc coi như dứt khoát lưu loát, nghe tôi nói đói bụng, cậu ta đã đứng dậy muốn đi ra ngoài. Bước chân trầm ổn, thân thể nhìn dường như không có gì đáng ngại.

Tôi không thể không hỏi: “Anh đã đến bệnh viện ngày hôm đó để kiểm tra chưa, bác sĩ đã nói gì?”

“Nội tạng suy yếu, tôi nên để cho tâm trạng ổn định, sống thật vui vẻ, họ nói rằng tôi có lẽ có thể sống thêm vài ngày nữa.” Nam Cung Trường Mặc cười cười, cũng không giống như trước đây luôn có biểu tình nghiêm túc.

Trước kia cậu ta giống như là trên người mang rất nhiều gánh nặng, cả ngày đều cau mày không thay đổi. Lúc nhìn thấy cậu ta, không phải đang nghiên cứu phong thủy dịch thuật, thì cũng chính là đang nghiên cứu làm thế nào để hoàn thiện trận pháp phá tà cho nhà họ Liên.

Tóm lại làm việc nghiêm túc và nghiêm túc, thậm chí rất nhiều người lớn cũng không thể so sánh được.

Tôi lắng nghe cậu ta, cảm thấy cậu ta giống một bệnh nhân hơn tôi, có lẽ đang đi vào một giai đoạn tiến triển của bệnh nan y.

Bây giờ là cậu ta lại đang chăm sóc tôi, khiến tôi có chút dở khóc dở cười: “Tôi tự mình đi xuống ăn, anh… Hãy trở lại phòng để nghỉ ngơi. Anh… anh đã làm gì? Anh cứ như vậy sao, chẳng lẽ cũng không muốn đến nhà họ Nam Cung nhìn người thân của mình sao? Nhà anh là gia đình pháp sư, người trong nhà anh có lẽ có biện pháp cứu anh đó.”

Nam Cung Trường Mặc nhíu mày một chút, chậm rãi nói: “Tôi… Tôi không có người thân thực sự, tôi chỉ muốn làm một vài điều tôi thích khi tôi sắp chết. Như vậy… Cô cũng muốn ngăn chặn chuyện đó sao?”

Cậu ta nói xong liền đẩy cửa ra ngoài, đại khái là đi xuống phòng bếp lấy cháo.

Tôi tựa vào gối đầu giường, cả người vẫn có chút uể oải, đầu cũng bắt đầu nặng nề hơn, chậm rãi nheo mắt lại. Nam Cung Trường Mặc nói muốn trước khi chết làm mấy chuyện cậu ta thích, nhưng lại hết lần này tới lần khác canh giữ trước giường tôi, rốt cuộc là cậu ta muốn làm chuyện gì?

Và… Bệnh tật của cậu ta là nội tạng suy kiệt, bệnh viện trị không nổi, những cậu ta có liên quan đến Âm Dương có thể có biện pháp hay không?

Lăng Vũ Dương có lẽ có biện pháp…

Đột nhiên nghĩ đến đây, trên trán tôi nhất thời lại bị một tầng mồ hôi nhỏ bao trùm, đột nhiên mở mắt ra. Lúc ấy tôi lại có thể không nghĩ tới muốn giúp Nam Cung Trường Mặc mà hỏi Lăng Vũ Dương một câu, nên làm sao có thể chữa khỏi vết thương trên người Nam Cung Trường Mặc. Bây giờ Lăng Vũ Dương không còn ở đây nữa, tôi nên làm gì bây giờ?

Chẳng lẽ Nam Cung Trường Mặc là thiếu niên tóc trắng dịu dàng kiêu ngạo, địa vị trong lòng tôi lại không quan trọng sao?

Tôi bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, lúc này mới phát hiện ra một sự thật, cho tới bây giờ tôi đều cùng Nam Cung Trường Mặc chỉ là quan hệ xã giao. Ngoại trừ lần đó cậu ta say rượu, cậu ta đã sử dụng hết mạng sống của mình để bảo vệ tôi, nhưng cậu ta cũng đã quên điều đó.

Chỉ bây giờ, cậu ta không say rượu.

Tôi cũng không biết vì sao cậu ta lại lấy tim móc phổi ra để cứu tôi như vậy, trên người mình ôm bệnh, còn canh giữ bên giường chăm sóc tôi, như vậy khiến trong lòng tôi có cảm giác vô cùng náy cùng khó hiểu.

“Ăn cháo đi, nếu không nó sẽ nguội mất. Vừa rồi thấy cô ngủ say nên tôi không đánh thức cô dậy.” Nam Cung Trường Mặc lại trở lại bên giường tôi, đưa tay chạm vào mép bát sứ một chút. Sau đó múc một muỗng cháo đến môi tôi.

- ---------------------------