Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 190: Nếu như đã có hôn ước với tôi trước, thì chính là người phụ nữ của tôi



Trong lòng tôi oán giận một câu, Giản Dương thật sự không có ý tốt, hết lần này tới lần khác đều đến đúng lúc, còn mang thời gian chúng tôi quen biết nói ra. Vừa rồi bị Liên Quân Thành gọi lên, anh ta lại cầu xin Liên Quân Thành, nhất định là lấy thân thế của tôi nói ra để đổi lấy lợi ích.

Tôi đến nhà họ Liên mà không nhớ được thân phận, Liên Quân Thành lại ở nơi này, đại khái là tôi không giấu được.

Bản thân tôi thiếu nước nghiêm trọng, trong lòng lo lắng bảo bối trong bụng bị tôi ảnh hưởng, ngón tay nắm lấy quần áo trên cánh tay anh ta, căn bản không có tâm tư trả lời vấn đề của anh ta, cũng không có bất kỳ ký ức gì đối với thân thế trước đây của tôi, cho nên nói không nên lời.

Câu hỏi ấy sau này có thể từ từ trò chuyện, bây giờ tôi chỉ muốn bổ sung thêm nước kịp thời.

Tôi dùng sức mở miệng, giọng nói khàn khàn mà nhỏ giọng, mỗi khi nói một chữ, trong họng đều có cảm giác như bị xé rách: “Nước, anh hai, tôi muốn uống nước…”

Cũng không biết anh ta nghe được lời tôi nói không mà đặt tôi trên một chiếc sô pha mềm mại, lúc tôi ngồi lên cảm giác cả người đều thoải mái lọt thỏm vào bên trong đó.

Anh ta nhẹ nhàng vén sợi tóc có chút lộn xộn của tôi, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán tôi, trong lúc tôi bừng tỉnh đã cầm một cái cốc đặt ở bên miệng tôi.

Hai mắt tôi mê ly nhìn anh ta, chỉ cảm thấy đường nét của Liên Quân Thành vô cùng mơ hồ. Làm cho tôi có một loại cảm giác luôn muốn ảo tưởng anh ta thành Lăng Vũ Dương, tìm kiếm một sự an ủi trong lòng, nhưng tôi lại vô cùng rõ ràng, anh ta không phải Lăng Vũ Dương.

Tư duy chậm chạp của tôi nhìn lên, đôi mắt đen của anh ta và Lăng Vũ Dương vô cùng giống nhau, lại có thể nửa ngày cũng không biểu hiện ra một trạng thái khác.

“Nếu cô không thể tự mình uống nước, tôi cũng không ngại cho cô uống, thậm chí dùng miệng đó! Cô bé, cô lừa tôi thật khổ sở.” Trong ánh mắt đạm mạc của anh ta hiện lên một tia bất đắc dĩ, một đầu gối tì trên mặt đất, ngón tay theo sợi tóc của tôi chậm rãi chải xuống.

Trong lòng tôi nhất thời nghẹn một luồng khí tức, mặc dù trên người không có khí lực, vẫn cắn răng nắm lấy cốc: “Tôi… tôi tự mình có thể uống, anh trai, hài cốt Quân Dương chưa lạnh, mời anh… Làm ơn bỏ tay ra.”

Tôi thở hồn hển, bắt đầu tự uống.

Bởi vì tay run rẩy vô cùng, nên lần này khó tránh khỏi uống gấp khiến tôi bị sặc nước.

Cảm thấy trên mu bàn tay có một bàn tay rộng lớn nắm lấy tay tôi, giúp tôi nắm lấy cái cốc có chút nặng nề trong tay, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

Một ngụm này tôi thiếu chút nữa sặc đến trong phổi, anh ta vỗ nhẹ vài cái tôi mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Thân thể tựa vào sô pha, dần dần, dần cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, tôi không tự chủ được đã ngủ trên sô pha. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc tỉnh lại xung quanh còn tương đối tối, trên bàn bên cạnh sô pha thắp một ngọn đèn ngủ nhỏ.

Đầu tôi khi ngất xỉu cũng không khó chịu, chỉ làm cho bản thân tôi suy nghĩ có chút hỗn độn.

Chỉ là cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng sau khi bị cẩu khuyển quần lấy, liên tiếp hai đêm đều ở trong mộng tiến vào Quỷ Vực. Nhưng từ sau khi Lăng Vũ Dương rời đi, cũng không còn mơ thấy qua loại mộng cảnh đáng sợ này nữa.

“Thức dậy rồi sao?” Một giọng đàn ông nhẹ nhàng tiến vào trong tai, giọng nói tà dị càng giống như Lăng Vũ Dương, nghe được làm cho xương cốt người ta lẫn trong lòng trở nên day dứt.

Tôi còn mơ mơ màng màng không nghĩ tới là ai, theo ánh đèn mờ tối tăm mới thấy được khuôn mặt người đàn ông đó. Khuỷu tay của người đàn ông đặt vào tay vịn trên ghế sofa, vị trí của thái dương nhẹ nhàng dựa vào bàn tay nắm tay.

Đôi mắt phượng đen nhánh của anh ta thâm thúy nhìn chằm chằm tôi, ánh đèn đêm nhỏ chiếu sáng khuôn mặt nghiêng của anh ta, phác họa ra một đường nét đẹp như dao gọt. Đôi tại đeo một đôi đinh nhọn, tỏa sáng lấp lánh.

Cái đinh tai này khảm kim cương, nhìn chói mắt giống như ngọc thạch. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông trước mắt này đeo đỉnh như vậy, từ trước đến nay anh ta luôn sùng bái chủ nghĩa tối giản. Trên người ngay cả những phụ kiện như đồng hồ cũng không có, tay áo kim cương duy nhất có thể thể hiện thân phận, cũng làm vô cùng khiêm tốn đơn giản.

Trong lúc mơ hồ, trong đầu tôi vỡ vụn thành từng mảnh ký ức về thời thơ ấu đột nhiên từ sâu trong đầu tuôn ra, hình ảnh vẫn mơ hồ không rõ ràng, chỉ cảm thấy viên kim cương trên tai kia lại rất quen mắt.

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, lại muốn dụi mắt: “Ưm, tôi làm sao ngủ ở đây, tôi không phải đang để tang cho Quân Dương sao?”

“Tay bẩn đã cầm tiền giấy thì không được xoa mắt.” Anh ta nắm lấy cổ tay của tôi và quỳ một gối của mình trên chiếc ghế dài bên cạnh, nhìn tôi với đôi mắt mơ hồ. Sau đó, lấy khăn tay ra lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt của tôi: “Cô gái, tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Xuất hiện bên cạnh tôi… cố gắng đau khổ giấu giếm tôi, tại sao cô không nói cho tôi biết, cô không có ký ức trước lúc bảy tuổi?”

“Tôi…” Tôi im lặng một thời gian và không biết làm thế nào để trả lời.

Có lẽ, đôi khi mọi người trong trường hợp khẩn cấp có thể vội vàng nhờ vào trí thông minh mà dễ dàng xử lý, tôi nhỏ giọng nói: “Anh hai, anh cũng đã không hỏi tôi. Tôi nghĩ… Tôi nghĩ rằng nó không quan trọng đối với anh …”

Anh ta đột nhiên ôm tôi vào lòng, ôm ấm cơ thể lạnh lẽo của tôi, ngón tay rõ ràng ấn đầu tôi vào ngực: “Ai nói không quan trọng, với tôi, điều này rất quan trọng, rất quan trọng đối với tôi.”

Chỉ nghe trong lồng ngực đều là nhịp tim mạnh mẽ, kết cấu cơ bắp phía trên rõ ràng, cách một chiếc áo sơ mi vẫn có thể cảm nhận được.

Toàn bộ cơ thể của tôi cứng lại, cổ họng của tôi có một cảm giác nghẹt thở: “ Anh hai, tôi là người phụ nữ của Quân Dương, xin anh hãy tự trọng. Tôi cũng muốn… tôi còn phải đi xuống báo để tang cho anh ấy!”

“Vô nghĩa! Cô là người phụ nữ của tôi, cô và tôi có một hôn ước! Cô chỉ là bị anh ta bắt cóc.” Anh ta ôm tôi mạnh mẽ mà không cho tôi bất kỳ không gian để đấu tranh, tôi chỉ biết thở hổn hển.

Tôi thật giống như bị nhốt vào trong tù, cả người mất đi khí lực, chỉ có thể bị Liên Quân Thành gắt gao ôm như vậy. Bây giờ mệt mỏi và yếu đuối vô cùng, hận không thể ngủ đến chết một lần nữa.

Nhưng bị anh ta ôm, cả người tôi vô cùng khó chịu, chỉ có thể mạnh mẽ khiến tinh thần duy trì sự thanh tỉnh.

Tôi đẩy anh ta ra một cách vô lực và nói: “Hôn ước? Anh hai, anh hồ đồ rồi, khi nào chúng ta lại có một hôn ước? Anh… anh đã làm gì? Anh có phải bởi vì Quân Dương qua đời hay không, cho nên bị đả kích quá lớn.”

Đại khái là thân thể quá yếu, tôi không đẩy được anh ta, cả người nhất thời lại đổ mồ hôi.

Sau khi gió lạnh bên ngoài từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, thân thể tôi nhất thời run rẩy giống như cầy sấy. Co thắt xảy ra trong dạ dày vì thiếu thức ăn, làm cho cơ thể trở nên yếu hơn. Gió thổi vào mắt, tuyến nước mắt bị kích thích lại càng rơi nhiều nước mắt.

“Tôi không hồ đồ!” Anh ta gầm lên giận dữ, dường như nhận thấy rằng áo sơ mi của anh ta đã bị ướt bởi nước mắt của tôi. Anh ta đẩy tôi ra, ánh mắt phức tạp nhìn nước mắt trên mặt tôi, lại có thể hôn lên chất lỏng trên khóe mắt tôi. Cả người tôi nhất thời run rẩy, da gà nổi lên đẩy người, theo bản năng dùng tay đẩy mặt nghiêng của anh ta ra. Nhưng anh ta lại đặt bàn tay của tôi trên khuôn mặt của mình, từng từ một ngưng trọng nói: “Trong nhiều năm, tôi nghĩ rằng cô đã chết, cô gái, hóa ra cô đang ở bên cạnh tôi. Tôi không nghĩ tới chính là, cô sẽ giấu giếm thân phận đến nhà họ Tô, trước kia… Trước kia hai nhà chúng ta vẫn có quan hệ tốt. Khi cô sáu tuổi, chúng ta đã có một ước định về hôn ước…”

Nghe được chuyện tôi sáu tuổi cùng Liên Quân Thành có hôn ước, tôi hơi sửng sốt, ánh mắt ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh ta. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Biểu tình kia của anh ta vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cúi xuống nhìn tôi, dịu dàng như vậy. Nhất là dưới ánh đèn đêm đen được làm từ đèn cầm tay kiểu châu Âu, càng trở nên ấm áp hơn.

Vì sao lại có hôn ước với Liên Quân Thành? Người có khế ước minh hôn với tôi, là Lăng Vũ Dương mà.

Tôi cũng không thể cùng một lúc, mà cùng hai người có hôn ước như thế này, chuyện như vậy tôi không thể chịu trách nhiệm nổi.

Tôi cúi mi mắt, trốn tránh ánh mắt của Liên Quân Thành: “Anh hai, tôi chính xác không có ký ức trước bảy tuổi, cho nên không biết anh nói cái gì. Bây giờ anh… anh từng cưới chị Giản Tâm rồi, tôi cũng có Quân Dương, như vậy hôn ước lâu năm hãy bỏ đi.”

“Làm thế nào chúng ta có thể làm điều đó? Mấy năm nay, tôi vận dụng vô số lực lượng để tìm cô, Giản Tâm… người phụ nữ đó tôi đã không chạm vào.” Anh ta nói một câu về sự thật của cuộc hôn nhân của mình với Giản Tâm, sau đó ôm tôi đến chết.

Tôi chua từng có thắc mắc về chuyện Giản Tâm sẽ … Sẽ chọn cách hồng hạnh vượt tường, không ngờ được hôn nhân của cô ta căn bản chỉ là hình thức.

Liên Quân Thành cũng rất thâm tình, nhưng anh ta cũng phụ lòng một người phụ nữ, cũng là một tên khốn nạn phụ tấm lòng chân thật.

Tôi dùng sức đẩy anh ta ra, thể lực tiêu hao quá lớn đã thở hổn hển: “Cho dù có hôn ước thì như thế nào, hiện tại đã không kịp rồi. Anh đã phụ lòng một người phụ nữ, thậm chí chỉ có thể cho cô ta hôn nhân như hình thức, hại cô ta chết thảm một xác hai mạng! Tôi là người phụ nữ của em trai anh. Chẳng lẽ… Anh lại muốn… Anh lại muốn làm ra chuyện kinh động trời đất như thế? Anh vì anh ấy mà có thể một ngày một đêm đứng trước quan tài không ăn không uống, chẳng lẽ không thể vì anh ấy mà buông tha tôi sao?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Những lời này coi như là hy vọng cuối cùng của tôi, với năng lực hiện tại của tôi, ngay cả khí lực lớn tiếng cầu cứu cũng không có. Càng đừng nói là có thể thoát khỏi ma trảo của Liên Quân Thành, chỉ hy vọng anh ta có thể nghe xong những lời này của tôi mà tỉnh ngộ.

“Nhắm mắt lại.” Liên Quân Thành dường như đang ra lệnh cho tôi.

Trong lòng tôi rối rắm một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.

Chỉ cảm thấy vị trí vành tai có chút cảm giác lạnh lẽo, thế nhưng cũng chỉ ba giây mà thôi, sau đó lại nghe Liên Quân Thành nói: “Có thể mở ra rồi, cô bé, tôi sẽ cho cô khôi phục trí nhớ xem cô nên lựa chọn ai. Cô đã cùng tôi có hôn ước trước đó, chính là người phụ nữ của tôi, mặc kệ Liên Quân Dương là vì cái gì mà tìm được cô, lại tốn hết tâm cơ cướp cô đi.”

Dường như anh đối với Lăng Vũ Dương sinh ra một tia oán hận, lạnh lùng nói xong, đã đẩy cửa ra ngoài.

Tôi đói đến mức đầu óc quay cuồng, tay chân mềm nhũn đầu còn đau.

Anh ta còn nói tôi là người phụ nữ của anh ta, anh ta cũng không nghĩ đến việc làm cho tôi chút đồ ăn, nhất định phải hỏi tôi những thứ lộn xộn này. Đang ở trong lòng oán giận, nhưng khi nhìn thấy trên bàn tròn thủy tinh được đặt ở trước ghế sô pha, có một đĩa đồ ăn nhẹ.

Thành thật mà nói, tôi là một chuyên gia giải phẫu, sự thèm ăn trước khi mang thai không phải là đặc biệt tốt.

Đặc biệt là không thích ăn đồ ăn nhẹ, mà lại là hương vị quái lại, tôi sợ tôi sẽ chạm vào “cảnh” buồn nôn.

Nhưng những món ăn nhẹ trên bàn này đều là những món ăn nhẹ mà tôi từng thích trước đây, sữa, còn có kẹo ma quỷ khi còn bé làm cho đầu lưỡi đổi màu, thật ghê tởm “lại làm cho người ta ăn phân mũi mà vẫn thấy ngon miệng”.

Tuy nhiên, những món ăn ngon, chỉ có hợp với tôi của trước đó, còn bây giờ nhu cầu đã khác hơn nhiều.

Liên Quân Thành cũng biết, khi còn bé tôi thích những khẩu vị này.

Tôi cực kỳ đói bụng, coi như là không quan tâm đến những chuyện đó, Liên Quân Thành đi ra ngoài không bao lâu. Tôi đã không biết ngại mà nuốt chửng khoai tây chiên trong miệng, sau đó lại nghe tiếng đẩy cửa truyền đến, tôi cho rằng là Liên Quân Thành trở về, mang những thứ trong miệng dùng sức nuốt vào trong bụng.

Tôi chỉ sợ anh ta nhìn thấy tôi ăn uống như vậy, lại thiếu chút nữa còn nghẹn chết.

Lại thấy người đang đứng ở cửa không phải Liên Quân Thành, mà là một thiếu niên mặt như ngọc tượng. Thiếu niên ở bên môi làm một cử chỉ im lặng, tay kia của cậu ta dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp một tờ giấy vàng, nhìn như bùa chú trên giấy vàng viết, giống như…

Giống như một phù chú có thể nghe lén!

- ---------------------------