Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 213: Dùng bột ớt để đánh thức



Tôi cũng không muốn dùng cách chặt đầu cá vá đầu tôm để trị thương cho Liên Quân Thành, nhân quả tốt đẹp kiếp sau đã bị Ác Nguyệt phá hoại đến như thế, vậy nên mới cản trở việc Ác Nguyệt trị thương cho Liên Quân Thành.

Huống hồ, Liên Quân Thành cũng không phải bị thương ở chỗ hiểm, không đến mức phải chết.

Thông thường, những khi trên lớp học, những lúc Tống Tâm đang nghịch điện thoại thì tôi luôn ngồi chăm chú và nghiêm túc nghe giảng. Tôi cũng không hẳn là dạng sinh viên đặc biệt có ý chí tiến thủ gì, chỉ là tôi hi vọng, trong tương lai mai này, tôi muốn mình có trách nhiệm với các “thi thể” trên con đường giải phẫu, tôi muốn làm một pháp y chuyên nghiệp hơn.

Mà Tống Tâm thì không như vậy, cô ấy có kĩ thuật trung y gia truyền, do tổ tiên truyền lại. Có rất nhiều thứ, không cần học cũng có thể tự hiểu.

Tôi nghĩ lại nội dung tổng quát của buổi học, sau đó hỏi cô ấy: “Cậu có còn nhớ không? Có một lần ở trong lớp, thầy giáo có đề cập đến việc sử dụng Naloxone và Flumazenil làm thuốc đối kháng, để chúng trở thành chất xúc tác, giúp bệnh nhân tỉnh lại sau khi gây mê. Nếu như có một lực kích thích nhất định từ bên ngoài, cộng thêm hai loại thuốc này, vậy có phải là… sẽ không thể khiến người đó giữ được sự tỉnh táo, đúng vậy không?”

Tôi và Tống Tâm đều là những người chữa trị cho người đã chết, vậy nên khi nhắc đến y thuật dành cho người sống, thực sự cảm thấy vô cùng mù mịt.

Trong tiết học “Làm thức tỉnh bệnh nhân đã được gây mê” này, giáo viên chỉ giảng vỏn vẹn trong khoảng hơn mười phút, đại khái là chỉ nhắc đến sương sương, hơn nữa đây còn là một môn học tự chọn cho ngoại khoa phẫu thuật.

Những sinh viên đến lớp phần lớn cũng chỉ là tới cho có mà thôi.

“Hình như là có thể sử dụng đối kháng Naloxone và Flumazenil, nhưng mà nó chỉ có tác dụng xúc tác thôi. Thật ra vẫn còn phải xem xem ý chí thức tỉnh của bệnh nhân đến đâu.” Tống Tâm nghiêng đầu rồi nói một câu như vậy.

Nhìn thấy Liên Quân Thành vừa rồi vẫn còn nằm trên giường, gây mê toàn thân, hiện giờ đã có thể ngồi dậy, đây quả thực là một kì tích trong lịch sử y học. Tôi nghĩ, lúc này Tống Tâm chắc hẳn cũng có suy nghĩ giống với tôi, ý chí của Liên Quân Thành hoàn toàn không có bất kì vấn đề gì.

Cả hai loại thuốc này đều được sử dụng trong chuyên ngành, ở bên ngoài thì không thể nào mua được, dù là bệnh viện, nếu muốn mua thì cũng phải có giấy chứng minh.

Nếu như khi trở về trường, tôi và Tống Tâm năn nỉ thầy hướng dẫn, có lẽ là cũng có thể lấy được thuốc.

Thế nhưng hiện giờ hơi muộn rồi, sẽ không kịp mất, trạng thái của Liên Quân Thành sẽ không cầm cự được bao lâu nữa. Tôi thử gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Liên, bảo ông ta mang theo hai loại thuốc này tới.

Thực ra bác sĩ ấy đã đang trên đường đi tới nhà họ Liên rồi, chỉ còn một đoạn nữa là tới nơi.

Nghe những lời tôi dặn, ông ta chỉ đành bảo trợ lý quay về lấy thuốc, hơn nữa còn đặc biệt hỏi tôi rằng cần hai loại thuốc này để làm gì. Nhưng tôi nào có thời gian giải thích, chỉ nói ngắn gọn là cậu Liên cần dùng.

Sau đó, tôi đặt chiếc lồng chim vốn đang ôm chặt trước ngực xuống, rồi nhỏ giọng gọi tên của Lý Mai Hồng: “Mai Hồng à, trong nhà có đá viên không, hoặc là nước đá cũng được? Cả nước ớt, muối ăn nữa, những thứ có mùi vị càng hăng càng kích thích ấy, mỗi thứ lấy một ít, sau đó mang tới phòng ngủ của cậu Liên.”

Lý Mai Hồng rụt rè đi từ ngoài cửa vào rồi lên tiếng đáp lời: “Dạ vâng… thưa mợ hai.”

Mặc dù cô ấy và hai người giúp việc khác không biết tôi muốn lấy những thứ này để làm gì, thế nhưng vẫn đi kiếm theo lời tôi.

Liên Quân Thành với dáng vẻ yếu ớt đang nằm trên giường trong phòng ngủ, máu ở ngực vẫn chưa ngừng chảy, sắc mặt anh ấy trắng bệch nhợt nhạt giống như đã rơi vào trạng thái sốc choáng váng. Dường như anh ấy vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo, nghe thấy tiếng chân của tôi bước vào phòng, anh ấy chậm rãi từ từ mở mắt.

Vào khoảnh khắc khi ánh mắt hờ hững lạnh nhạt ấy nhìn tôi, dường như vẫn còn đôi chút tình cảm ấm áp dịu dàng.

Tôi vặn loa lên mức to nhất, để anh ấy nghe được tiếng nhạc heavy metal kích thích, khiến cho Liên Quân Thành đang nằm trên giường phải trợn tròn kinh ngạc.

Tôi ngồi xuống cạnh giường, trước tiên dùng đồ trong bộ sơ cứu để giúp Liên Quân Thành cầm máu.

Mặc dù không thể cầm máu hoàn toàn nhưng cũng có tác dụng đáng kể, mặc dù chỉ là muối bỏ biển nhưng cũng coi như là đã cố gắng hết sức. Sau khi xử lý xong cho Liên Quân Thành, tôi dùng băng gạt băng bó mặt cho Tống Tâm.

Tôi bảo cô ấy tới bệnh viện khám nhưng cô ấy cứ nhất quyết nói rằng không yên tâm về tôi, nhất định đòi ở bên cạnh tôi. Thế là tôi bèn để cô ấy giúp chăm sóc Lưu Vũ Năng, người vừa mới hồi phục vết thương ở cổ, đầu óc còn chưa được tỉnh táo.

Tôi bảo Tống Tâm ôm Lưu Vũ Năng tới một phòng ngủ khác, nhân tiện chăm sóc Lưu Vũ Năng đáng thương đó luôn.

Mục đích chủ yếu của Tống Tâm là ở bên cạnh tôi, mặc dù cô ấy có chút xíu xiu không bằng lòng, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn đồng ý. Ban nãy khi Lưu Vũ Năng bị cô ấy gọi tới phụ giúp chúng tôi, biểu hiện vô cùng mạnh mẽ dũng cảm, thậm chí có thể vì chuyện này mà cống hiến cả sinh mệnh quý giá của mình.

Trái tim mỗi người đều làm mặc máu thịt, Tống Tâm đã nhín thấy hết toàn bộ, sao cô ấy có thể không cảm động với Lưu Vũ Năng được chứ?

Cô ấy ôm lấy cơ thể Lưu Vũ Năng rồi vác đi ra ngoài cửa. Nhìn cô ấy gầy như vậy thôi nhưng rất khỏe, cơ thể to lớn vạm vỡ của Lưu Vũ Năng được cô ấy vác trên vai, nhưng trông không hề tốn sức.

Bác sĩ riêng của Liên Quân Thành đến sớm hơn cảnh sát, có lẽ là phía cảnh sát dạo này thường xuyên phải chạy tới nhà họ Liên, vậy nên có chút phát chán, đã mười mấy hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa thấy đến.

Nếu như chỉ trông chờ vào cảnh sát, vậy thì tôi, Liên Quân Thành và cả Tống Tâm nữa, chúng tôi đã sớm bị tên biến thái Phương Nhất Trần này chặt thành nhiều mảnh cho chó ăn rồi.

Lúc bác sĩ đến nơi, phát hiện tôi đang nhét ớt vào miệng Liên Quân Thành, ông ấy chỉ biết dở khóc dở cười.

Ông ta vốn định ngăn hành vi ngớ ngẩn này của tôi lại, thế nhưng lại nghe thấy Liên Quân Thành đang bị cay tới đỏ mặt, anh ấy từ từ mở miệng nói, mặc dùng lúc nói chưa được rõ ràng cho lắm: “Cô ấy đang giúp tôi giữ tỉnh táo, ông đừng lo chuyện bao đồng, giúp tôi cầm máu là được rồi… À phải rồi, cô bé, sao cô không mang máu của Thái Bạch đại nhân tới, có phải nó đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Xem ra cách ăn ớt, chườm đá lạnh dưới lòng bàn chân thực sự có tác dụng, Liên Quân Thành đã có tinh thần hơn lúc ban đầu nhiều rồi.

Vị bác sĩ riêng kia có vẻ rất nghe lời Liên Quân Thành, ông ta lấy dụng cụ y tế rồi yên lặng giúp anh cầm máu cho vết thương ở ngực. Vừa rồi tôi mới chỉ bôi thuốc sơ sơ, vết thương trông có vẻ rất sâu, bác sĩ gỡ lớp băng gạc ra, sau đó lấy một số dụng cụ dùng cho phẫu thuật, dường như sắp làm một cuộc phẫu thuật nhỏ ngay trên giường.

Trong toàn bộ quá trình, Liên Quân Thành luôn giương mắt nhìn tôi, thế nhưng mí mắt lại càng ngày càng không nghe lời, chầm chầm khép lại rồi rơi vào trạng thái mê man.

Nhịp thở của anh ấy ngày càng đều, hơi thở cũng dần trở nên ổn định, có lẽ thuốc an thần bên trong cơ thể đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Khi mí mắt anh ấy hoàn toàn rũ xuống, trái tim tôi bỗng chốc đập loạn, vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Không được ngủ, anh à, anh không được ngủ đâu, nếu anh ngủ rồi thì nhà họ Liên sẽ phải làm thế nào? Tập đoàn Liên thị phải làm thế nào?”

Tôi sợ rằng nếu như anh ấy chìm vào cơn mê rồi thì sẽ không tỉnh lại được nữa, vậy nên mới sốt sắng nói với anh những chuyện vô cùng quan trọng và kích thích trong cuộc sống thường ngày, với hi vọng có thể gọi anh ấy tỉnh lại. Cũng không biết rằng những chuyện này đối với anh ấy mà nói liệu có phải không hề quan trọng như tôi nghĩ.

Sau khi nói xong, Liên Quân Thành vẫn như cũ, không hề có động tĩnh gì, khiến tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Khi đó tôi nghĩ, hay là rắc một ít bột ớt vào mũi anh ấy, để anh ấy có thể hắt xì hơi.

Khi tôi cầm lọ bột ớt lên chuẩn bị mở nắp, vị bác sĩ gia đình của nhà họ Liên nhìn tôi bằng vẻ mặt chán ghét vô cùng.

Cùng là người hành y, thế nhưng ông ta trông ra vẻ đạo mạo hơn tôi nhiều.

Mà cũng chỉ có tôi mới nghĩ đến việc dùng gia vị trong nhà bếp để rắc lên người bệnh nhân, giống như là nướng thịt ấy. Bản nhạc Heavy Metal trong phòng đã phát hết, do tôi không cài đặt chế độ lặp lại nên không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tôi rắc bột ớt vào mũi Liên Quân Thành, hơi thở đều đều bỗng chốc hít vào một lượng bột ớt, nhưng không hề giống người bình thường khi bị cay, anh ấy không hề hắt xì, thậm chí mí mắt cũng không hề động.

Ngay giây phút này đây, tôi thấy lo sợ hơn bao giờ hết, cảm giác dường như cứ từng người từng người bên cạnh đều lần lượt rời xa tôi, Giản Tâm và con cô ấy, Lăng Vũ Dương, Lưu Vũ Năng, và cả Thái Bạch đại nhân nữa.

Tôi thầm hét thật to trong lòng mình, Liên Quân Thành, em sẽ cứu anh, anh đừng ngủ!

Lăng Vũ Dương đã đi rồi….

Thái Bạch đại nhân cũng đi, căn nhà nhà họ Liên trống không một nửa!

Tôi…. Tôi không muốn phải sống một mình trong căn nhà này. Tôi bỗng cảm thấy muốn khóc, sống mũi cay cay.

Đột nhiên, ngón tay của Liên Quân Thành cử động một cách máy móc không linh hoạt, chạm vào đầu ngón tay tôi. “Bé con, em nói những thứ này… vốn không quan trọng đối với anh, em hiểu không? Tập đoàn Liên thị… dù không có anh thì vẫn có thể vận hành tốt…”

Câu nói của anh ấy đứt quãng không liền mạch, tình hình giống như ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả mắt cũng không hề mở.

Tôi hơi sợ, bèn hỏi anh ấy: “Vậy rốt cuộc thì thứ gì mới quan trọng đối với anh đây?”

“Là em đó, bé con.” Anh ấy nói rất nhỏ, âm thanh như tiếng muỗi kêu.

Không biết tại sao, tôi lại nghe thấy rất rõ ràng.

Cổ họng nghẹn lại, bỗng chốc không nói nên lời, tôi không biết nên nói gì để động viên anh ấy tiếp tục kiên trì gắng gượng. Tập đoàn Liên Thị đối với anh ấy không hề quan trọng, thứ quan trọng đối với anh ấy lại là tôi…

Chỉ bởi vì một câu đùa hứa hôn của người lớn năm tôi bảy tuổi sao?

Cuối cùng tôi lấy hết dũng khí nói lớn: “Anh à, anh hãy cố gắng giữ tỉnh táo, đừng… đừng ngủ. Nếu như anh ngủ thì có thể… có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.”

Tôi đoán rằng vị bác sĩ kia cũng cảm thấy cạn lời rồi, ông ta càng không thể hiểu được tại sao Liên Quân Thành lại phải giữ tỉnh táo.

“Anh nhìn thấy thôn Huyền Đăng, và cả đỉnh Phi Lai của họ. Bé con à, anh sắp bị đưa đi rồi, em đừng cố gắng trong vô ích nữa.” Dường như Liên Quân Thành hiểu rất rõ ý nghĩa của những cảnh mà anh ấy nhìn thấy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Thậm chí anh ấy còn biết tên của ngôi làng kỳ lạ dưới ngọn núi có mây mù bao phủ.

Giấc mơ của anh ấy cũng giống như tôi từng mơ thấy…

Quỷ Vực gì đó thì tôi không biết, tôi chỉ biết rằng những người bình thường một khi vào thôn Huyền Đăng thì sẽ không có cơ hội đi ra nữa. Tôi may mắn được Lăng Vũ Dương cứu, nếu không thì cũng đã chết ở trong đó rồi.

Sau khi nói xong những lời này, hơi thở của Liên Quân Thành trở nên vô cùng yếu ớt, cả người anh ấy giống như đã ngất lịm đi.

Chờ hồi lâu cũng không thấy mí mắt của anh ấy có chút gì động đậy.

“Bác sĩ à, trợ lý của ông sao vẫn chưa tới vậy…” Lúc này tôi đã như con kiến ở trên bếp lửa, cả đầu đầm đìa mồ hôi, một lòng muốn nhanh chóng có được hai loại thuốc đó, cho Liên Quân Thành dùng trước, nói không chừng có thể giúp anh ấy tỉnh lại.

Vị bác sĩ gia đình của nhà họ Liên hiển nhiên không hề biết độ nghiêm trọng của sự việc, ông ta nghe chúng tôi nói thôn trang gì đó, đỉnh Phi Lai gì đó, chắc chắn là cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Ông ta bình tĩnh liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Xét theo lộ trình thì giờ này có lẽ đã đến rồi, chắc là… trên đường đi đã xảy ra chuyện gì đó. Cuộc phẫu thuật rất thành công, đợi cô ấy đến nơi, tôi nhất định sẽ khiển trách trợ lý của mình, lần sau cô ấy nhất định không dám chậm trễ nữa đâu.”

Việc khiển trách trợ lý có tác dụng gì sao?

Nếu lúc này Liên Quân Thành thực sự ngủ mất, vậy thì anh ấy…

Anh ấy có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được nữa!

“Vậy sao?” Tôi lạnh nhạt nói một câu, bỗng chốc cảm thấy cạn lời.

Vị bác sĩ nhà họ Liên đó lại nói tiếp: “Tôi từng gặp một trường hợp đánh thức người thực vật, chính là để người mà anh ta thích nhất hôn anh ta một cái, giống như tình tiết trong bộ “Người đẹp ngủ trong rừng” ấy. Tôi thấy cậu Liên cũng khá thích cô, chi bằng cô thử xem sao…”