Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 223: Người đàn ông áo bạc



“A? Không phải!” Tôi lập tức mở to mắt, phát hiện dấu ấn trong lòng bàn tay của Cục trưởng Đinh đã biến mất thì mới nói: “Chắc là không có gì đâu, nếu Cục trưởng còn không yên tâm, có thể sờ đầu đứa bé trên chiếc hộp sắt này. Nếu như vậy, về sau nó sẽ không gây ra bất cứ mối nguy hiểm nào cho ông.”

Kinh Duy Ma Cật dễ sử dụng hơn so với các biện pháp khác nhiều, phương pháp ôn hòa, kinh đến tiêu diệt, dễ dàng tinh lọc sát khí trên tay Cục trưởng Đinh.

Ổ khoá trên hộp sắt chỉ treo ở trên đó chứ không khóa lấy cái hộp sắt. Tôi quá hoảng sợ, nhưng chắc hẳn phải vậy, hoàn toàn không hề nghĩ đến cảm nhận của những người ở đây, tùy tiện mở hộp sắt ra.

Trong hộp kia chỉ có một thai nhi bị đốt thành than, trong chốc lát đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Một luồng khí tanh nồng của vật đốt ập vào mặt, giữa cái tanh tưởi ấy còn có một chút mùi của mỡ người, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Dù sao Cục trưởng Đinh và đội trưởng Lý cũng là người đã trải đời, tuy sắc mặt họ có thay đổi, nhưng ít nhất cũng giữ được bình tĩnh tương đối. Còn người gọi là cảnh sát Trần Vũ thì tái cả mặt, vội lùi ra sau tận vài bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn món đồ trong hộp.

Lúc này tôi mới ý thức được mình có vẻ bộp chộp, nhẹ nhàng đậy nắp hộp lại rồi ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, người tu đạo chúng tôi đã quen nhìn loại đồ vật này rồi, bản thân sớm đã tập mãi thành quen nên mới không suy xét đến cảm nhận của mọi người.”

Lời nói dối này khiến mặt tôi cũng hơi đỏ lên.

Tuy tôi là người tu đạo nửa đường xuất gia, nhưng tôi thật sự chưa thấy loại đồ vật này bao giờ. Nói thật, tôi cũng sợ món bị thiêu rụi trong hộp kia chứ, nhưng từ khi nó kêu tôi là mẹ, chả biết sao tôi lại có một cảm giác thân thiết.

Mỗi khi thấy thân hình bé nhỏ đáng thương của nó, tâm hồn tôi luôn bất giác mà trở nên mềm mại.

Cục trưởng Đinh kia lại trông như mới vừa hoàn hồn từ trong mộng, sắc mặt bình tĩnh ngay trong giây lát: “Ui chao, không cần lo cho cậu ta, cậu ta chỉ là tay mơ mới đến thôi. Vác cậu ta tới làm cảnh sát, tôi còn cảm thấy mất mặt kìa. Không phải cô bảo tôi sờ đầu nó sao, vậy cô mở ra để tôi sờ nào.”

Khuôn mặt Cục trưởng Đinh lộ ra một nụ cười hiền từ, nhìn đồ vật trong hộp đồ vật như đang nhìn một bạn nhỏ bình thường vậy.

Tôi biết, có lẽ ông ta lựa chọn tin tưởng lời tôi nói, chưa chắc lòng ông ta đã hoàn toàn không sợ, trước mắt ông ta chỉ là cố gắng giả vờ bình tĩnh thôi. Nếu đã lựa chọn không tin tôi, thì thứ trong lòng bàn tay ông ta, bệnh viện cũng không chữa được.

Nếu để nó tiếp tục chuyển biến xấu, khuếch tán toàn thân thì sẽ dẫn tới toàn thân tê liệt, hoặc nội tạng suy kiệt.

Lúc tôi mở hộp ra thì đã không lỗ mãng như hồi nãy, chỉ khẽ mở cái khe hở vừa đủ cho cục trưởng Đinh.

Đầu tiên tôi an ủi ông ta, nói thế này: “Cục trưởng Đinh yên tâm, con Kumanthong này đã bị tôi thu phục, nó sẽ không hại người nữa. Ông cứ yên tâm mà sờ đầu nó, sau khi sờ nó, nó còn có thể mang đến may mắn cho ông và người nhà ông kìa.”

Có thể mang đến may mắn hay không thì tôi không rõ, nhưng sờ đầu con quỷ nhỏ này, trấn an oán khí trong cõi lòng nó, thực sự có hiệu quả với ông già họ Đinh. Trên người ông ta cũng có thể sinh ra kháng thể cùng loại, sau này ít có khả năng bị quỷ vật đeo bám hơn người bình thường.

Cục trưởng Đinh tự mình nói là muốn sờ đầu Kumanthong, nhưng vẫn cứ do dự tận mười giây thì mới căng da đầu giơ tay thọc vào. Ông ta khẽ sờ vài cái trên đầu Kumanthong, cũng không dám bất ngờ rút về, mà hành động ung dung ra vẻ hiền từ, còn phải ép ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Ông ta cười đến mức có vẻ có lệ: “Cái… đứa nhỏ này vẫn đáng yêu lắm, đều do kẻ dữ quá tàn nhẫn mới khiến vận mệnh của nó gặp nhiều chông gai, mợ hai Liên, cô… cô cũng cho đội trưởng Lý xem đi. Trần Vũ nữa, cậu cũng giơ tay cho mợ hai Liên xem đi.”

Nghe Cục trưởng Đinh phân phó, tôi đều lần lượt dùng kinh Phật tinh lọc cho chỗ mà hai người còn lại bị sát khí nhiễm vào, lại cho hai người bọn họ sờ đầu Kumanthong theo thứ tự. Vốn tôi cho rằng hai người bọn họ là hai “người bệnh” cuối cùng mà tôi phải chữa.

Sau khi làm xong tôi mới biết, những người khác trong cục cũng có chứng bệnh y như thế.

Tuy thời gian là có hơi gấp gáp với tôi và Liên Quân Thành, đáng lẽ chúng tôi nên nhanh chóng quay về căn phòng kia của Liên gia, nhưng tôi còn đi theo Cục trưởng Đinh để xem những người này.

Đi qua một hành lang trước đình thi, sau tai tôi đột nhiên vang lên một tiếng chó sủa quen thuộc: “Gâu gâu gâu…”

Tiếng sủa kia vang dội, nghe hơi giống chó nghiệp vụ.

Tôi đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn thoáng ra sau thì thấy hai vệt ánh sáng đỏ sâu trong hành lang. Bắc Đẩu Huyền Ngư chui vào lòng bàn tay thì tôi mới thấy rõ, hóa ra ánh sáng đỏ là đôi mắt của một con chó săn, thân hình cường tráng mạnh mẽ của nó ngồi xổm ở nơi tối tăm.

“Sao vậy, mợ hai Liên?” Đội trưởng Lý hỏi tôi.

Tôi mới phát hiện những người khác đã đi qua chỗ ngoặt ở hành lang, thấy tôi đứng lại tại chỗ, đội trưởng Lý và Liên Quân Thành mới đi vòng về đây.

“Không có gì.” Tôi vội vàng che giấu cảm xúc bất an trong lòng mình, tôi luôn cảm thấy bản thân mất đi trận pháp phong thủy bảo vệ của nhà họ Liên, ở bên ngoài quá lâu thì sẽ bị cẩu sát theo dõi.

Tôi nghĩ nơi này là cục cảnh sát, có chó nghiệp vụ là việc rất bình thường, có lẽ con chó kia cũng không phải cẩu sát gì đó cũng nên.

Vì thế tôi hỏi: “Chó nghiệp vụ ở chỗ này của các anh đều nuôi thả như vậy sao?”

“Chắc cô đùa, chỉ có cảnh sát vũ trang mới có chó nghiệp vụ, chỗ chúng tôi không có đâu. Nếu tính con chó mà Cục trưởng Đinh nuôi ở vườn sau, vậy cũng xem như một chú chó nghiệp vụ. Chó mà ngày nào cũng ở cục cảnh sát thì gọi tắt là chó nghiệp vụ.” Đội trưởng Lý nói một chuyện cười chả buồn cười tí nào, tự chọc mình cười ha ha, lại thấy tôi và Liên Quân Thành cũng không cười, anh ta không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.

Đội trưởng Lý không thấy thứ ở cuối hành lang cuối kia, nên thứ đó rất có thể không phải chó.

Mà là…

Mà là Cẩu Sát.

Tôi thấy Liên Quân Thành vẫn đơ mặt, nhìn cuối hành lang, chậm rãi nhét một điếu thuốc vào trong miệng rồi châm lửa. Anh hé miệng, chậm rãi phun ra một vòng khói, khí chất cả người đều là trở nên lạnh lùng.

Lúc này thứ dơ bẩn trên đầu anh ấy còn chưa lau, minh đồ còn mở ra, chắc anh ấy có thể thấy vật ở cuối hành lang.

Chắc con chó kia là loại chó giống như chó săn cỡ lớn, giương hàm răng dày như chiếc lược ra, khóe miệng không ngừng chảy nước dãi. Thời gian trôi đi, tầm mắt vừa tôi dần mơ hồ, giơ tay xoa.

Lúc nhìn lại, thế mà con chó kia biến thành ba cái đầu.

Bắp chân tôi hơi chuột rút, tôi giơ tay chai đựng máu của Thái Bạch đại nhân trong túi. Tôi ném cái chai cho Liên Quân Thành trước rồi nói: “Anh cả, anh dùng trước đi, chắc là có thể ngăn cản được một lúc.”

Miệng Liên Quân Thành ngậm thuốc lá, tiện tay cầm cái chai trong tay.

Anh ấy tiện tay ném bật lửa trên một tay khác xuống đất, dính một chút trên ngón tay. Nhân lúc tôi không chú ý, anh ấy giữ chặt cổ tay của tôi trong giây lát, rồi mạnh mẽ bôi lên chỗ giữa chân mày của tôi như vậy.

Máu kia có chút mùi tanh, lúc bôi lên trán, có một loại cảm giác cực nóng.

“Anh làm gì thế? Tự em bôi được, bên cạnh đều có người kìa! Em là goá phụ mới chết chồng, anh cả không cảm thấy làm như vậy không có thể thống gì sao?” Tôi cũng sắp bị Liên Quân Thành chọc tức chết rồi.

Từ khi vừa niệm kinh Duy Ma Cật, tôi đã cảm giác được một chút lo lắng, thậm chí có một loại linh cảm không hay. Tôi cảm giác ra linh cảm như thế thì tuyệt đối không phải vô căn cứ, hiện giờ cũng là thời gian vừa đúng, cẩu sát cũng nên tới tìm hai người chúng tôi.

Nhưng ngay dưới tình huống như vậy, Liên Quân Thành còn tự tiện đùa giỡn với tôi, thật sự chọc tôi tức chết rồi. Tôi bị anh ấy tóm mạnh lấy cổ tay, nhưng tôi thật sự không ném ra được, chỉ có thể cau mày trơ mắt nhìn.

Tôi chỉ nghe đứa bé trong việc hộp sắt đột nhiên lại phát ra từng tràng tiếng cười: “Khặc khặc khặc…” khiến khớp hàm người ta run lên, không biết nó muốn làm gì.

Tôi chợt nghe đứa bé trong bụng nói với giọng điệu trẻ con non nớt: “Mẹ ơi, em trai đang nhắc nhở mẹ phải cẩn thận kìa.”

Cẩn thận?

Cẩn thận cái gì?

Cẩu Sát à?

Tôi vừa định đến đây thì đã cảm thấy chỗ cổ hơi lạnh buốt. Tôi giơ tay sờ, thế mà sờ vào dịch nhầy lạnh lẽo, theo vị trí dịch nhầy nhỏ giọt xuống, tôi ngước nhìn lên trần nhà.

Mẹ tôi ơi, thế mà trên trần nhà lại rơi xuống một cái đầu chó dữ tợn.

Nó còn mang một chiếc mặt nạ vàng nửa mặt khắc hoa văn tinh tế xinh đẹp, mắt chó cực lớn màu đỏ tươi, mở to cái mồm toàn là răng nanh. Cái đầu kia lao xuống ngay, hình như muốn táp về phía cổ tôi.

Một cái miệng lớn như vậy, nếu cắn cổ tôi, chỉ một chút thì tôi sẽ đi chầu ông bà.

Bắc Đẩu Huyền Ngu lập tức tạo nên một lá bùa Tam Thanh Phá Tà trong lòng bàn tay tôi, tôi giơ tay đánh về phía cải đầu chó kia. Đầu chó cũng thông minh, nó lại tránh được bùa Tam Thanh Phá Tà lần này, khiến lá bùa trực tiếp đập vào vách tường hành lang.

Đây chính là hành lang gần nhà xác, một lá bùa phá tà lập tức đánh phải một hồn ma vô tội ở bên cạnh đi ngang qua. Hồn ma kia vốn đã ở đây rất lâu rồi, linh thể đã vô cùng yếu ớt.

Bị lá bùa phá như vậy, nó lập tức biến thành tro bụi, thậm chí chả để lại một dấu vết.

Cái đầu chó này không có phần dưới cổ.

Chỗ vốn nối liền với cổ, máu tươi đầm đìa còn đang nhỏ máu từng giọt.

Một cái đầu chó bay tới bay lui lúc ẩn lúc hiện trước mắt, thật sự khiến người ta không thể ra tay đối phó. Nhất là khi nó quá thông minh, mắt chó thoáng nhìn đã thấy cái bình nhỏ trong tay Liên Quân Thành.

Nó mở cái mồm như bồn máu rồi nhào lên, cắn lấy tay Liên Quân Thành.

Tôi lập tức nổi giận, lá bùa trong lòng bàn tay phóng sang đi, đánh cái đầu chó này bốc ra khỏi. Tay của Liên Quân Thành cũng rút khỏi miệng chó, nhưng bình thủy tinh kia bị vỡ, máu cũng đều chảy hết.

Cánh tay và mu bàn tay của Liên Quân Thành đều bị cắn với các mốc khác nhau, máu tươi chảy rồng, nhuộm đỏ cả quần áo.

Vốn tưởng cái đầu chó cực lớn này sẽ bị đánh đến mức không thể đánh lại, vụ việc cũng sẽ qua đi. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc trên trần nhà lại hiện ra hai cái đầu chó, ba cái đầu chó cực lớn tấn công chúng tôi, và chả thể nào nói nổi.

Tôi luống cuống tay chân, vài lá bùa tấn công ném ra ngoài nhưng cũng chỉ đẩy lui chúng, chứ không thể hoàn toàn giết chết chúng được. Nhưng uy lực của lá bùa của ta cũng không thể khinh thường, làm sao mà mấy cái đầu cẩu sát cũng không đối phó được.

Thấy mấy cái đầu chó đó, trước tiên tôi dùng lá bùa Tam Thanh giáp trụ thêm một tầng phòng ngự, khiến chúng không thể đến gần chúng tôi.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy cái đầu chó đó, tôi thật sự cảm thấy chúng hơi quen mắt, rồi tôi chuyển tầm mắt về chỗ cuối hành lang. Ở đó vẫn là một mảng u tôi, chỉ là con chó săn ngồi xổm dưới đất kia lại không có ba cái đầu.

Hóa ra chuyện là như vậy!

Nếu không xử lý bản thể của chúng mà dây dưa chiến đấu với mấy cái đầu đó, chỉ khiến thể lực của chúng tôi cảng lúc càng tiêu hao, chủ chẳng gây ra tổn thương mang tính thực chất nào cho con chó lớn ba đầu.

Nhưng bản thể của nó lại xa như vậy, tôi nên ra tay như thế nào nhỉ?

Tôi còn đang nghĩ thế thì tầm mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc áo bạc cao lớn, chả hiểu vì sao.

Người đàn ông kia mặc một bộ áo dài màu bạc, tay áo rũ xuống như nước, dáng người nhìn rất thanh nhã. Có vẻ anh ta giống như mỹ nam bước ra từ tranh vẽ, anh ta cúi đầu. Mái tóc đen nhánh rũ xuống từ sau vành tai, chạm tới đất.

Anh ta giơ tay sờ cái cổ không có đầu của con chó lớn kia, mà nó cũng không phản kháng, thế mà lại dùng thân mình cọ vào cẳng chân anh ta.

Ngay tức thì, bàn tay người đàn ông kia đột nhiên giơ ra như người cầm thanh đao, một phát bổ trúng cột sống của con chó lớn kia.

“Rằng rắc!” Không khí truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn!