Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 230: Tiết tháo rơi xuống đất



“Cô nói cái gì? Tô bồn cầu, không phải là cô bị thương ở đầu đấy chứ? Tên họ Lăng kia dùng tất cả mọi cách bắt cô ở nhà chính là vì để mấy cái thứ gì đó ở Quỷ Vực làm cô bị thương đấy.” Dáng vẻ của Thái Bạch đại nhân trông như con chim xù lông vậy, mặt đỏ tai hồng, anh ta dùng sức véo má tôi, kiên định nói: “Tôi không đồng ý đâu!”

Thật ra bị anh ta véo má cũng không đau lắm, nhưng nước mắt của tôi cứ rơi không ngừng.

Tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà ghét bỏ bản thân.

Không ngờ lại nghe được thanh âm lành lạnh mà kiên định truyền đến từ ngoài cửa: “Thái Bạch, thêm cả tôi đi nữa, tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Anh đồng ý cho chúng tôi tới Quỷ Vực đi?”

Lần trước tôi bị Liên Quân Thành giáo huấn ở trong phòng ngủ, cho nên khi vừa bước vào cửa thì tôi liền khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Lúc này, thanh âm nói chuyện giữa tôi và Thái Bạch đại nhân cũng không lớn, mặc dù có người ở cửa nghe trộm cũng không thể nghe thấy được. Hiện tại không ngờ lại có người đứng ở ngoài cửa nói muốn tới Quỷ Vực với tôi.

Tôi tò mò mở cửa ra thì nhìn thấy có một thiếu niên đầu bạc đang nghe lén hai người chúng tôi nói chuyện với nhau, giữa ngón trỏ và ngón giữa của cậu ta, có một bức tranh thanh dung phù được vẽ bằng chu sa.

Nghiễm nhiên là cậu ta đang dùng trương phù để nghe trộm tôi với Thái Bạch đại nhân nói chuyện.

Tôi sờ túi quần, từ từ lấy ra chiếc bùa trương phù và nạp thanh phù ra kết hợp với nhau thành lá bùa tình yêu. Lá bùa trông có nhàu, chứng tỏ người dùng có thói quen mang theo trên người.

Biết rõ bản thân mình sẽ bị nghe lén nhưng tôi vẫn nhặt lên với vẻ luyến tiếc.

Nhất là khi thấy anh hãm sâu vào chuyện máu ở ngã tư và trong nước giếng thì tôi vô cùng lo lắng cho sự an toàn của anh. Trơ mắt nhìn anh như vậy mới hiểu được lòng mình không thể buông xuống được.

Nhìn thấy thiếu niên đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu bạc rối tung.

Tóc mái ướt dính vào trán, trên trán vẫn còn dính chút máu, không biết từ đâu ra. Bên trong miệng vẫn còn miếng vải thô, chiếc áo choàng dài trắng tuy bị rách vài chỗ nhưng vẫn sạch sẽ không hề dính một tí bụi nào, thế nhưng chỗ khác thì dính đầy vết máu đỏ sẫm.

Rõ ràng đây là dáng vẻ vừa chiến đấu xong, trông vừa có vẻ mệt mỏi cùng với chật vật.

Một đôi mắt trông vô cùng kiên định như mang theo một ngọn lửa nóng rực bên trong.

Khi mà tôi vẫn đang đánh giá cậu ta thì trên trán vẫn còn mồ hôi chảy xuống. Vốn dĩ khi tôi ở trong phòng ngủ nghe thấy thanh âm của cậu ta thì trong lòng có chút mừng thầm, nếu như có Nam Cung Trường Mặc đi cùng thì nhất định Thái Bạch đại nhân sẽ đồng ý cho tôi tới Quỷ Vực.

Tôi hy vọng cậu ta sẽ đến giúp tôi, thế nhưng khi nhìn bộ dáng như thế này của cậu ta, đột nhiên tôi lại muốn thay đổi chủ ý.

Nam Cung Trường Mặc cũng đâu có nợ tôi cái gì, trơ mắt nhìn cậu ta mệt mỏi như vậy, xem ra cậu ta vẫn còn bị thương nữa. Nếu như để cậu ta đi theo tôi tới Quỷ Vực thì tôi thật sự làm không nổi.

Tôi dừng lại một chút rồi mới hỏi: “Sao cậu lại ở trong này? Chuyện vết máu trong giếng ở ngã tư đường, các cậu đã xử lý tốt chưa?”

“Vẫn chưa, ngay cả Quân Thành kiêu ngạo như vậy cũng chọc phải phiền toái không nhỏ. Không biết U Đô lần này lại làm sao mà khi xảy ra chuyện lại không có ai đến quản. Trước kia bọn họ còn có hai anh em nhà họ Lăng quản lý, hiện tại hai người đó lại không có ở đây, không có ai đứng đám quỷ, cho nên không có người áp chế đám ác quỷ đó, vì vậy mà bọn chúng vô cùng hung hăng và ngang ngược…” Sắc mặt của Nam Cung Trường Mặc vẫn tái nhợt như trước, cậu ta cúi đầu đứng ở cửa trông như quả cà tím vậy.

Nếu như tôi không quen cậu ta thì còn tưởng cậu ta là một học sinh trung học vừa thất bại trong kỳ thi, bởi vì bình thường cậu ta lúc nào cũng trong dáng vẻ trầm tư như vậy.

Lúc này, Thái Bạch đại nhân cũng như vừa tỉnh mộng, đánh hơi, sau đó ôm lấy bả vai của tôi, rồi thì thầm bên tai tôi rằng: “Bồn cầu, chồng của cô không ở đây có lẽ đã khiến cho cả U Đô loạn cả lên rồi? Xem ra đám đạo sĩ này không đối phó nổi, nếu như chồng của cô còn chưa trở về thì dương gian sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Anh ta giống như một người bạn thân lâu năm của tôi vậy, ôm tôi rất tự nhiên mà không hề có ham muốn gì khác.

Tôi chưa từng có một người bạn nào là nam cả, cho nên do dự một chút thì phát hiện bản thân mình vẫn không quen vì thế mà tôi dùng sức tránh khỏi cánh tay của Thái Bạch đại nhân: “Nếu như có Ác Nguyệt ở đây quản thì tốt rồi thế mà cố tình anh ta lại…”

Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác, vì lúc này Lăng Vũ Dương không ở U Đô, như vậy chí ít ở còn có Ác Nguyệt. Cho dù tâm tính của anh ta có ác độc, nhưng dù sao cũng là pho tượng Phật lớn được đặt ở trong U Đô, làm gì có con quỷ nào dám tạo phản.

Cũng chẳng biết Ác Nguyệt bị làm sao, anh ta mặc kệ chuyện ở U Đô, chạy đến chơi đùa ở dương gian của chúng ta.

Vừa giãy ra khỏi cánh tay của Thái Bạch đại nhân thì anh ta lại áp tôi lên mặt tường, ý cười trên mặt của anh ta trông y như một tên lưu manh: “Lúc tên nhóc tóc trắng tới đây, trông dáng vẻ của cậu ta có vẻ không sống được qua vài ngày nữa. Hừm, điển hình của việc thiếu ngũ tệ tam khuyết trong bản mệnh.”

Nói thật, dung mạo của anh ta trông vô cùng anh tuấn lại còn mang theo nụ cười như vậy khiến cho anh ta mang theo một loại khí chất vô cùng quỷ dị, mà không hề tầm thường.

Xem ra giá trị nhan sắc thật sự rất quan trọng, có thể dễ dàng thay đổi khí chất của một con người.

Cũng may tôi không thuộc loại ngoại hình cho nên liền hạ thấp cổ, chui ra khỏi vòng tay của anh ta.

Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý chuyện những người không có liên quan phải chịu mạo hiểm rủi ro, thậm chí còn không tiếc trở mặt với Thái Bạch đại nhân.

Tôi kiên định lắc đầu: “Tôi không hy vọng cậu ta sẽ đi U Đô, tôi…Tôi chỉ muốn đi một mình thôi. Thái Bạch đại nhân, tôi cũng đâu phải là Tô Mộng trước kia nữa, tôi đã có thể khống chế Bắc Đẩu Huyền Ngư rồi.”

“Cũng đúng, cô có Bắc Đẩu Huyền Ngư, lại còn tinh thông cả Phật pháp. Thật ra cũng không hề kém so với Nam Cung Trường Mặc.” Thái Bạch đại nhân nói với vẻ đăm chiêu: “Thân thể của cậu ta kém như vậy, nói không chừng còn là con của chồng cũ của cô đấy.”

Nam Cung Trường Mặc cũng không cảm thấy kinh ngạc khi nghe thấy Thái Bạch đại nhân nói chồng của tôi, Lăng Vũ Dương là quản sự của U Đô, dáng vẻ của cậu ta vẫn thâm trầm như vậy.

Nhưng khi nghe thấy Thái Bạch đại nhân nói cậu ta là con của chồng cũ thì sắc mặt của cậu ta tối sầm lại: “Thái Bạch, tôi tôn trọng anh là vì anh là anh hùng ở Quỷ Vực cho nên mới không chấp nhặt với anh. Tôi… khụ khụ khụ… Tôi thật lòng muốn giúp cô ấy, sao lại là con của chồng cũ được…”

Nam Cung Trường Mặc càng sốt ruột thì lại càng ho khan.

Rõ ràng trông cậu ta đã gầy tới mức chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi mất, thế nhưng cậu ta vẫn quật cường đứng tại chỗ, cái dáng vẻ quật cường này khiến cho người ta không dám đắc tội.

Tôi chăm chú nhìn cậu ta một lát, rồi mới thấp giọng khuyên nhủ: “Cậu xem cậu đi, trên trán toàn là máu, chắc là vết thương khi chiến đấu ở bên cạnh giếng đúng không? Cậu đấy, nên nghỉ ngơi thật tốt đi. ĐỪng có nghĩ tới chuyện muốn tới Quỷ Vực nữa, tôi có thể tự đi được.”

“Không phải là máu của tôi mà là máu của tên họ Giản. Lúc nãy, tôi gặp anh ta ở dưới tầng cho nên liền đánh nhau một trận với anh ta. Tên nhóc đó không thấy tôi lớn tuổi cho nên còn không lịch sự mà đánh tôi… Khụ khụ…” Nam CUng Trường Mặc nắm chặt tay, trông dáng vẻ thêm vài phần uy vũ: “Cậu ta bị tôi đánh đến mức bỏ chạy, chắc là một khoảng thời gian nữa cũng không dám tới đây đâu.”

Đối với tôi, Giản Dương đã không còn quan trọng nữa, ngay cả anh ấy tới nhà, thì người đánh anh ấy vốn dĩ nên là vệ sĩ của nhà họ Liên. Chuyện Phương Nhất Trần mưu sát Lăng Vũ Dương lần trước, có rất nhiều manh mối đều hướng về nhà họ Giản.

Thế mà anh ấy còn dám tới…

Tôi cười ha ha.

Lúc này, Nam Cung Trường Mặc đột nhiên tiến vào, lấy ra một chai rượu xái nhỏ từ trong lòng.

Tôi đã từng thấy loại rượu kém chất lượng này rồi, nồng độ rất cao, ở trong siêu thị có giá khoảng 3500 một chai, loại cặn bã này vô cùng rẻ. Nhưng tên nhóc thối này lại ngửa đầu uống hết toàn bộ, uống rượu xong trên người còn mang theo khí thế ngạo mạn yếu ớt.

Kiểu uống một hơi hết sạch như thế này thì cho dù tửu lượng tốt như thế nào cũng không thể chịu nổi.

Tửu lượng của một người mới như Nam Cung Trường Mặc, nếu còn uống rượu thì chắc chắn sẽ say đến chết, không chừng còn ngộ độc rượu đấy. Tôi thật sự nhìn không nổi cho nên đoạt lấy chai rượu, nói với vẻ trách móc: “Giản Diệp chỉ là một tên cặn bã mà thôi. Nếu cậu cảm thấy có hứng thì cứ đánh, lại còn uống rượu làm gì, cậu có biết thể chất của cậu vừa uống liền say không hả, cậu thiếu niên này.”

“Người phụ nữ này, tôi đánh anh ta là vì anh ta dám khi dễ cô…” Đôi mắt của Nam Cung Trường Mặc khi say khướt có chút câu hồn, trên mặt của cậu ta còn mang theo hai rặng mây đỏ.

Cậu ta bước đi loạng choạng tới bên giường, rồi nhéo mặt của Thái Bạch đại nhân một cái: “Con chim béo này, anh… Mau mang tôi tới Quỷ Vực đi!”

Cậu ta còn nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Thái Bạch đại nhân chỉ là một linh thể cho nên hẳn là anh ta sẽ không cảm thấy bị kinh ngạc, thế nhưng sắc mặt của anh ta có chút không đúng rồi. Một tay của anh ta đẩy ngã Nam Cung Trường Mặc đang say khướt ra: “Tên nhóc này, cậu dám dùng tam thanh âm luật với tôi ư, tên tiểu quỷ này muốn chết à.”

Nam Cung Trường Mặc say như chết làm sao có thể đối phó được với con chim béo kia, cho nên liền bị Thái Bạch đại nhân đá bay ra ngoài. Đầu của Nam Cung Trường Mặc đập thẳng vào tường, xem ra là bị tím bầm rồi.

“Thái Bạch, anh… Anh ra tay cũng nặng quá rồi đấy.” Tôi vội vàng đi dìu cậu ta, vì thế cằm của cậu ta dựa lên vai của của tôi.

Thái Bạch đại nhân vô cùng tức giận, khuôn mặt đen như đít nồi: “Cô có điều không biết đấy, tên tiểu quỷ này đang mượn rượu làm càn đấy. Dám dùng tam thanh âm luật làm hại tôi, tuy rằng chỉ là một phù chú vô ích, nhưng vẫn có thể phá được cái ác. Vẫn rất lợi hại… Ông đây suýt thì bị cậu ta giết chết rồi.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến tam thanh âm luật, trước kia ông cụ chưa từng đề cập qua với tôi.

Dù sao thì chuyện này cũng không quá quan trọng, học thuật của Trung Hoa vô cùng uyên thâm, thuật Âm Dương lại phát triển càng thêm rực rỡ, tuy rằng bị cuộc cách mạng văn hóa trước đó áp chế một thời gian, thế nhưng hiện tại không còn những hạn chế đặc thù gì nữa, nên nó lại tiếp tục phát triển.

Mỗi người đều có thế mạnh riêng nên tôi cũng không thể nhìn thấy tất cả được.

Cậu ta cúi người ho khan liên tục, khóe miệng chậm rãi tràn ra tia máu, nhưng vẫn là cố nói ra những lời vô tâm vô phế: “Nói thật… Hức… Nói cho cô biết, tôi vốn không định tới gặp bà cô đâu, nếu như… Nếu như bạn thân của cô không khóc lóc cầu xin tôi đến thì tôi còn lâu mới tới đây.”

“Bạn thân của tôi ư?” Tôi có chút nghi ngờ, Nam Cung Trường Mặc uống rượu say đến hồ đồ rồi ư?

Cậu ta lại còn nói Tống Tâm cầu xin cậu ta đến nữa, Tống Tâm ngay cả cậu ta ở đâu còn không biết. Huống hồ, làm sao Tống Tâm lại biết tôi vừa trở về từ Quỷ Vực?

Tang lễ lần này của Giản Tâm, cô ấy khóc muốn mù cả mắt, chắc là không có thời gian quan tâm đến chuyện của tôi.

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

Tôi còn chưa nghĩ ra đáp án thì Nam Cung Trường Mặc đang say khướt nói: “Cô ấy… Hức… Cô ấy biết đó là ý trời nên đến bên cạnh giếng tìm tôi. Chỉ có tôi mới biết điểm mấu chốt lần đi Quỷ Vực này của cô thôi.”

Biết ý trời ư?

Chắc chắn Tống Tâm không biết bói toán, nhưng có ấy có quỷ liên tử trong tay, dù sao thì quỷ liên tử bói toán cũng khá đáng tin cậy. Có lẽ đứng như Nam Cung Trường Mặc nói, cậu ta chính là mấu chốt trong lần đi tìm Lăng Vũ Dương ở Quỷ Vực này của tôi.

“Cậu bảo là mấu chốt thì chính là mấu chốt, nếu như Tống Tâm đã bảo cậu tới đây thì cậu đi Quỷ Vực sẽ không có vấn đề gì. Cậu nói sớm một chút là được rồi, vì sao lại còn muốn uống rượu chứ?” Trong lòng tôi vẫn cảm thấy do dự, vẫn đang phán đoán xem lời của tên tiểu quỷ này là thật hay giả.

Ánh mắt tự do của cậu ta đột nhiên nhìn tôi chăm chú tôi, cậu ta còn nghiêm túc nhìn tôi vài giây, trên mặt càng lộ ra vẻ ửng hồng: “Bà cô, tôi… Tôi hình như có chút thích cô rồi. Nếu như không… Không uống rượu thì tôi thật sự không có dũng khí nói ra.”

Nhất thời tôi không biết nói gì, thấp giọng nói: “Không phải cậu gọi tôi là bà cô sao? Cậu là tiểu thịt tươi sao lại thích tôi làm chi?”

“Ha ha ha…” Cậu ta bắt đầu cười với vẻ ngây ngô, cười một hồi lâu, cậu ta mới vươn đầu ngón tay chạm đến mái tóc dài của tôi.

Không ngờ, Thái Bạch đại nhân lại nắm lấy tay của cậu ta, sau đó lại đè lên mái tóc của tôi: “Cô ấy là bà cô nên không xứng với cậu đâu, không bằng cậu thấy tôi thế nào? Tôi với cậu cũng được…”

Nhìn lúc Thái Bạch đại nhân cố làm ra vẻ, còn tự cho mình là người lớn nữa chứ.

Nô gia vừa cất lời, tiết tháo liền rơi tất xuống đất.