Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 246: Vực sâu động quỷ



Cái vực sâu ấy nhìn đã rất đáng sợ, tôi luôn cảm thấy nếu như bị rơi xuống đấy sẽ là một chuyện hãi hùng như thế nào.

Nam Cung Trường Mặc thì từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt đến một chút biểu tình cũng không hề có, cậu ta cứ như vậy mà nhìn tôi. Sâu trong đáy mắt như giấu vẻ quyến luyến, hơn nữa cảm giác thứ tình cảm ấy còn như sóng ngầm mãnh liệt vậy.

Cậu ta chậm rãi mở miệng nói: “Vừa nãy tính quẻ, tôi sớm đã tính ra ngày hôm nay là đại hạn của mình. Tô Mộng, buông tay ra đi, cô không chống chọi lại được với vận mệnh đâu. Cô cũng đừng tự trách mình, tôi từ nhỏ đã học thuật bói toán Tam Thanh, số mệnh đã định sẽ như vậy…”

Ánh mắt của cậu ta kiên định, cơ thể trên bờ vực sâu lắc lư.

Trong ngày mưa gió, tôi đã ướt sũng đứng trên mặt đất chồng chất đầy xương trắng, sớm đã kiệt sức rã rời.

Muốn kéo Nam Cung Trường Mặc khắp người đã ướt như chuột lột lên, tôi ngay lúc này cảm thấy rất hao sức, nước mưa hòa trộn với mồ hôi ở trên trán từ từ nhỏ xuống, “Cậu lên đây cho tôi, cậu vừa mới tính quẻ bói đó nhất định không chuẩn, cậu thấy thầy bói mù nào tự tính quẻ bói cho bản thân chưa?”

“Đấy là bọn họ không dám, thuật bói toán, chẳng khác gì là phá vỡ thiên cơ. Bọn họ đã biết là học rồi thì sẽ không thể có kết thúc tốt đẹp được, tự nhiên sẽ không dám tính quẻ cho bản thân mình.” Nam Cung Trường Mặc nhìn tôi với ánh mắt rất điềm tĩnh, không hề có một chút khát vọng muốn sống sót nào cả.

Mẹ nó chứ, tôi muốn phát điên lên mất thôi, cái thằng ranh thối tha này, đột nhiên lại không muốn sống nữa, khuyên cũng khuyên không được, thật là muốn tôi tức chết mà. Vào lúc này, tôi lại cảm thấy thuật bói toán kỳ thực cũng có thể hại người.

Khiến người ta có thể sớm biết được vận mệnh của mình, làm cho người ra dễ cúi đầu nghe theo vận mệnh khi đối mặt với gian nguy, từ bỏ nguyện vọng muốn được sống.

Hai tay tôi kéo tay của Nam Cung Trường Mặc, ngày mưa, nước mưa khiến mọi thứ trở nên trơn tuột, thật là có một cảm giác lực bất tòng tâm quá. Hai cánh tay tôi trong sợi mưa lạnh giá gần như là muốn trật khớp rồi.

Tôi nghiến răng kiên trì, răng hàm cũng sắp bị tôi cắn vỡ ra rồi, “Phải tiếp tục sống, Nam Cung Trường Mặc…tôi xin cậu hãy tiếp tục sống tiếp, cậu vẫn còn trẻ như thế…”

“Tô Mộng, cô bò xuống, nghe tôi nói một câu.” Nam Cung Trường Mặc cứ như vậy nhìn từ dưới lên nhìn tôi, giọng nói đã nhỏ đến mức như hơi thở cũng trở nên mong manh.

Môi của cậu ta cũng đã tái nhợt, cả người hình như đang rơi vào trạng thái lẫn lộn.

Tôi thì cũng có khác gì, nhưng mà tôi vẫn nghiến răng chịu đựng, từ kẽ răng rặn ra được vài tiếng: “Không thể đợi đến lúc cậu lên đây rồi nói sao?”

“Không…không còn kịp nữa rồi.” Nam Cung Trường Mặc kiệt sức nói.

Tôi không còn cách nào khác, bò người ra, tiến đến gần đầu của cậu ta, hạ thấp giọng nói: “Cậu muốn nói cái gì, nói cho tôi nghe đi.”

“Ngọc bội, đưa ngọc bội cho anh ta…” Giọng nói của Nam Cung Trường Mặc vô cùng nhỏ, nửa câu sau là tôi nhìn vào khẩu hình của cậu ta mà đoán.

Tiếng sấm bên tai vẫn ầm ầm, chớp điện lóe sáng chiếu rọi vào màn đêm đen xung quanh.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu ta, không biết là Nam Cung Trường Mặc rốt cuộc là muốn nói gì với tôi.

“Cô nhóc con, nếu như cậu ta đã muốn chết thì em hà cớ gì phải cứu cậu ta chứ?” Lăng Vũ Dương cũng không biết xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào, hai tay ôm tôi vào vòng tay lạnh lẽo của anh ấy.

Tay của anh nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay của tôi đang cố gắng kéo Nam Cung Trường Mặc lên, dùng một giọng điệu tà dị dụ dỗ cô, nói: “Ngoan, buông tay ra nào, để cậu ta rơi xuống đi.”

“Không… Em không thể cậu ta chết như vậy được.” Tôi lần đầu tiên không nghe theo lời Lăng Vũ Dương, hai tay túm tay của Nam Cung Trường Mặc càng chặt hơn, nhưng mà cậu ta thì vẫn đang dần dần tụt xuống.

Không cần biết nỗ lực thế nào, vẫn đều là lực bất tòng tâm.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt tôi rơi xuống, hai mắt tôi như chìm sâu vào trong vực thẳm không đáy ấy. Tam thi thần trên trán tôi giật đùng đùng, tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch, biểu tình trên gương mặt tôi trong cơn mưa đã nhăn nhó khó coi.

Trong lòng tôi hiểu rõ, chỉ cần Lăng Vũ Dương ở sau lưng tôi chịu đưa tay ra giúp đỡ, Nam Cung Trường Mặc chắc chắn có thể cứu được. Nếu như là trước đây, Lăng Vũ Dương nhất định sớm đã ra tay cứu giúp, hôm nay không hiểu tại sao lại vẫn chưa chịu làm gì.

Nghĩ đến ngày hôm đó ở trước biệt thự nhà họ Liên, anh ấy đến một vệ sĩ không hề quen biết cũng có thể ra tay cứu giúp, Bây giờ thì là Nam Cung Trường Mặc, hơn nữa cậu ấy lại vì muốn giúp chúng tôi nên mới đến Quỷ Vực này.

Anh ấy…

Anh ấy hoàn toàn không có lý do gì mà lại không giúp đỡ cả.

Hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, tay thì đã bị tuột ra, không thể nào giữ lấy Nam Cung Trường Mặc được nữa. Trên đầy nước mưa, hình như đã không còn có thể chảy nước mắt nữa rồi.

Nhìn thấy Nam Cung Trường Mặc sắp rơi xuống, tim tôi đau thắt lại, không khỏi hét lớn: “Lăng Vũ Dương, em! Em xin anh cứu cứu cậu ta đi…”

Nháy mắt, tay của Lăng Vũ Dương ở sau lưng tôi đã vươn ra túm lấy cổ tay của Nam Cung Trường Mặc, Nam Cung Trường Mặc dừng lại không còn rơi xuống nữa. Cậu ta ngẩng đầu lên, hai mắt có vẻ không còn tinh thần, có máu đang từ từ tràn ra khỏi khóe miệng.

Đúng là một bộ dạng một lòng chờ chết, tôi nhìn thấy vậy, thật là muốn vung tay cho cậu ta hai cái bạt tai.

Ánh mắt của Lăng Vũ Dương lại càng trở nên lạnh lùng hơn, “Cậu tin con người có thể làm trái với số trời mà thay đổi vận mệnh không? Cậu tính một quẻ bói, nói là hôm nay cậu sẽ chắc chắn chết ở vực sâu này. Vậy tôi kéo cậu lên đây, có phải là đã thay đổi số mệnh của cậu không?”

“Anh kéo được tôi lên thì cũng được gì, tôi… khụ khụ… Tôi vốn là cũng chẳng thể sống được thêm mấy ngày nữa.” Vẻ mặt của Nam Cung Trường Mặc lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nhìn Lăng Vũ Dương với vẻ lạnh nhạt thờ ơ.

Lăng Vũ Dương nhíu mày lại, sau đó liền buông tay, “Ồ, đã là như vậy, thế thì cậu xuống luôn đi. Như thế cũng coi như là cậu đã tính đúng được quẻ bói đó, cậu cũng có thể nói là không hề bói toán sai.”

Vừa dứt lời, thân hình của Nam Cung Trường Mặc đã rơi xuống vực thẳm không còn chút dấu vết.

Tôi ban đầu còn tưởng là chỉ cần Lăng Vũ Dương chịu kéo cậu ta lên, cái mạng của Nam Cung Trường Mặc coi như là giữ được rồi, chớp mắt Lăng Vũ Dương đã đột ngột buông tay ra. Tôi còn không thể tin được vào mắt mình, vẫn với tay tóm lấy không khí vài cái, cảm thấy cả người như đang trong mơ vậy.

Trong lồng ngực như có một hòn đá khổng lồ đè lên vậy, tức nghẹn như muốn có thứ dịch thể nào đó trào ra.

Môi tôi run rẩy, sau một hồi vẫn không nói được ra lời nào, chỉ cảm thấy trước mắt lúc đen lúc trắng, khó thở vô cùng. Lăng Vũ Dương từ phía sau, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, “Có phải là rất hận anh không?”

Giọng nói của anh dịu dàng, ấm áp như ánh trăng vậy, trong đêm mưa nghe thấy vậy, không hiểu sao vẫn cảm thấy rất lạnh.

Suy nghĩ trong đầu tôi trở nên hỗn loạn, nhưng vẫn còn một điểm duy nhất tỉnh táo đấy là, Lăng Vũ Dương tuyệt đối sẽ không làm hại tôi. Anh ấy cho dù có ở trước mặt tôi làm chuyện gì đó khiến người khác dễ hiểu lầm, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được niềm tin của tôi dành cho anh.

Anh ấy là một người như thế nào, tôi biết rõ và cũng vô cùng hiểu anh.

Chỉ là, tôi không hiểu được, anh ấy tại sao lại để Nam Cung Trường Mặc rơi xuống như thế. Lẽ nào rơi xuống cái động này thì con người cũng sẽ không ngã chết ở dưới đáy sao? Hay là nói, phía dưới đó là có báu vật, Lăng Vũ Dương để cậu ta xuống đó nhặt của báu?

Vào trong tình cảnh như thế này, ý thức của tôi đã trở nên có chút mơ hồ, tất cả các khả năng hoang đường đều lần lượt thoáng qua trong đầu tôi. Tôi ôm lấy đầu không biết nên trả lời như thế nào, nhìn thấy gương mặt trong mưa của Lăng Vũ Dương, đầu ngón tay tôi vô ý vuốt ve lên gương mặt của anh, tôi thì thầm hỏi: “Tại sao vậy? Anh tại sao lại làm như vậy chứ… Anh và cậu ta không hề có thù hận gì cả… Cậu ta chẳng qua chỉ là một thiếu niên, mới có tầm mười lăm, mười sáu tuổi… còn nhỏ hơn chúng ta nữa.”

Đưa mắt nhìn hơn nửa cái thôn Huyền Đăng trong mưa, đã bị cái động đen tối khổng lồ này nuốt chửng.

Khắp nơi đều nhìn thấy một vẻ hoang tàn, thôn Huyền Đăng đã đổ nát đến mức độ này, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt trước đây sớm đã không còn tồn tại nữa.

“Em phải hiểu là người một lòng muốn chết là chính bản thân cậu ta.” Lăng Vũ Dương vẫn không hề chịu giải thích gì về hành vi của mình lúc nãy, ngược lại nhìn tôi tủm tỉm cười.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mắt tôi, sâu trong đáy mắt của anh ấy như đang giấu diếm vẻ gian trá.

Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, đột nhiên không biết phải ứng phó thế nào, có chút lúng túng trước mặt Lăng Vũ Dương. Khóe miệng của anh ấy nhếch lên, trong ánh mắt như đang ám chỉ gì đó.

Tôi đột ngột cắn môi, rặn ra từng chữ nói với Lăng Vũ Dương, “Em… em tuy rằng không biết tại sao anh lại làm vậy, nhưng mà em biết là anh sẽ tuyệt đối không làm gì hại cậu ta. Cậu ta có rơi xuống thì anh cũng sẽ không để cậu ta chết được, không phải là vì điều gì khác, chỉ là bởi vì anh là chồng của Tô Mộng em thôi.”

“Vợ yêu, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”

Trong nháy mắt, Lăng Vũ Dương đã tung người nhảy xuống, rơi vào cải vực sâu đen như hũ nút đó.

Để lại tôi một mình trong đống xương trắng đang từ từ đỗ ở sụp xuống, có chút bối rối không biết nên làm gì. Tôi đang nghĩ có nên nhảy xuống theo không, thì nhìn thấy Lăng Vũ Dương đang bế ngang người thân hình gầy gò của Nam Cung Trường Mặc.

Nam Cung Trường Mặc sắc mặt tái xanh tái mét, hơn nữa không chỉ là vẻ tái nhợt vì bệnh mà còn có vẻ như bị dọa cho sợ chết khiếp nữa. Lăng Vũ Dương đặt cậu ta xuống chỗ đất trống an toàn bên cạnh, nửa có nửa không cười nói với cậu ta, ở dưới đó có thú vị không?”

Đừng nhìn thấy Nam Cung Trường Mặc luôn giận tím mặt đáp lại một câu, hai tay buông thống ở bên người cậu ta đều đang run lẩy bẩy.

Đây có còn là chàng thiếu niên lạnh lùng, kiểu ngạo mà tôi quen biết không?

Tôi còn tưởng là cậu ta không sợ trời, không sợ đất chứ, xuống dưới đó một lần lại sợ đến xoắn ốc thế.

Tôi kỳ thực là có vẻ đã biết rõ rồi mà còn cố tinh hỏi, quay ra hỏi Lăng Vũ Dương: “Cậu ta… cậu ta đây là bị làm sao vậy?”

“Bị dọa.” Nụ cười trên mặt Lăng Vũ Dương trở nên có vẻ khoái chỉ, ánh mắt lướt qua khỏe mắt liếc nhìn Nam Cung Trường Mặc.

Nam Cung Trường Mặc chú trọng thể diện nhất, giờ xem ra thể diện cũng không giữ được nữa, gương mặt cậu ta trở nên u ám.

Tôi nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc ở phía dưới đó là cái gì, có thể khiến cho Nam Cung Trường Mặc bị dọa cho thành thế này.

Tôi hỏi thăm dò Lăng Vũ Dương một câu, “Phía dưới đó có phải là có thứ gì đó rất đáng sợ không?”

“Ừm, phía dưới là vực sâu quỷ động, vô cùng vô tận. Rơi vào trong đó thì sẽ muôn đời muôn kiếp trôi dạt trong đó, nếu không phải là cậu ta mới rơi vào còn ở chỗ khả nông, bằng không anh cũng không dám chắc là có thể vớt được cậu ta lên.” Lăng Vũ Dương đưa tay bế bổng tôi lên, nhón chân đạp nhẹ lên đống xương đã nhảy vọt ra ngoài, “Còn về việc dưới đó có hay họ gì không thì em phải hỏi Nam Cung Trường Mặc.”

“Có thú vị không?” Tôi hỏi Nam Cung Trường Mặc thăm dò.

Nam Cung Trường Mặc khịt mũi khinh bỉ, hừ một tiếng: “Có thủ vị hay không, chị nên hỏi chồng chị ấy, anh ta chẳng phải cũng vừa mới xuống đấy thôi. Chân của chị đã bị thương rồi, lại còn muốn xem dưới động quỷ có thú vị hay không!”

Cậu ta hình như sau khi trải qua việc bị dọa cho một trận thì bây giờ không còn muốn chết nữa.

Ảnh mắt lạnh lùng lại lười nhác, ngậm miệng không hề nhắc đến việc muốn chết nữa.

Phương pháp đập nồi dìm thuyền này của Lăng Vũ Dương tuy là có vẻ độc ác, nhưng mà hiệu quả thì vô cùng tốt, trong ánh mắt của Nam Cung Trường Mặc đã có lại ý niệm muốn được sống. Cho dù vẻ mặt hiện nay của cậu ta không biểu hiện gi, không có quá nhiều cảm xúc được bộc lộ ra, nhưng mà nếu có một ngày, khi tôi có thể thật sự giết chết quỷ thần của U Đô này, cậu ta có lẽ là có thể chấp nhận ý tốt của tôi, lấy được tuổi thọ trên người của quỷ thần, tiếp tục sống tiếp.

Tôi lại cảm thấy kinh ngạc, cải cậu Nam Cung Trường Mặc này quả là loại vong ơn bội nghĩa. Tôi vừa rồi còn cố sống cổ chết để cứu cậu ta, cậu ta biết rõ là Lăng Vũ Dương rất để ý đến chuyện trên người tôi có bị thương hay không.

Nếu mà để Lăng Vũ Dương biết được thì chắc chắn là lại làm ầm lên cho xem.

Tôi vội vàng giấu diếm, “Không có gì, chỉ là bị xước tí da thôi, không hề nghiêm trọng đâu.”

Lăng Vũ Dương thi hoàn toàn không thèm để ý gì đến lời giải thích và che đậy của tôi, nghe thấy dưới lòng bàn chân của tôi có vết thương, đã cau mày lại, ánh mắt có vẻ vừa xót xa và trách củ, “Dưới lòng bàn chân bị thương là chuyện gì vậy? Tại sao lại không nói sớm cho anh biết?”