Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 250: Ngoan, đừng đi ra



Tôi luôn cảm thấy chúng tôi đang đi vòng quanh trong màn sương máu.

Ngoài khả năng ăn mòn mạnh mẽ làn da con người, màn sương máu này còn phải có tác dụng lừa gạt lòng người, nếu không, tôi và Lăng Vũ Dương đã không ở trong màn sương máu này lâu như vậy.

Ánh mắt của Lăng Vũ Dương đảo qua, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, đằng đằng sát khí nhưng lại nói với tôi một cách rất nhẹ nhàng: “Chỉ là thuật biến đổi, tên họ Bạch muốn giữ chúng ta lại đây, vậy thì chúng ta sẽ chơi đùa cùng anh ta. Anh ta làm tổn thương đến em một lần, anh sẽ trả lại anh ta gấp mười lần. Sẽ không để cho máu của em mất đi một cách vô ích đâu…”

Thấy Lăng Vũ Dương như vậy, tôi không khỏi im lặng, Bạch Họa Chí đã nhốt chúng tôi vào trong màn sương máu. Thời gian càng dài thì chúng tôi càng không có lợi, nếu trong thời gian ngắn có thể bắt được anh ta thì có thể trừng trị anh ta một phen.

Nghĩ lại, nếu bây giờ tôi soi gương, nhất định đã trở thành một người đầy máu.

Điều đó chắc chắn sẽ khiến bản thân lúc đầu hơi giật mình, Lăng Vũ Dương nhìn thấy thì cũng không thích đúng không?

Màn sương màu đỏ này rốt cuộc là…

Nó là thứ gì?

Tại sao nó lại có sức mạnh như vậy? Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy từng lỗ chân lông trên người mình đau kinh khủng, dường như có những chiếc kim châm đâm vào khiến máu không ngừng chảy ra từ khắp các bộ phận trên cơ thể.

Cảm giác này, tôi thực sự nghĩ rằng mình sắp chết.

Theo bản năng lấy tay che bụng, muốn bảo vệ đứa con trong bụng được bình an vô sự, đây có lẽ là bản tính và bản năng của người làm mẹ.

Nhất là khi tai họa ập đến, người mẹ sẽ có phản ứng đầu tiên.

Ví dụ, khi người bị chôn vùi được tìm thấy trong trận động đất, nhiều người trong số họ là những người mẹ vẫn tiếp tục cuộn tròn và bảo vệ bụng của họ. Sau khi xác được khai quật, những động tác như vậy sẽ còn khiến nhiều người cảm động.

Lăng Vũ Dương dừng lại, giơ một tay lên, dùng ngón cái cắt ngón trỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ hình lá bùa trên không trung.

Nhìn hình dạng của bùa chú, tôi cũng biết, nó là một Thiên Lôi Địa Hỏa Giáp Trụ Phù.

Anh đã dùng máu của bản thân để vẽ ba cái bùa chú liên tiếp ở trong màn sương máu này, nhẹ nhàng đẩy nó bằng lòng bàn tay. Nó xoay quanh hai chúng tôi, tạo thành một hình tam giác đều củng cố trận hình.

Đạo giáo thường hay sử dụng loại trận hình này, trông nó rất khổng lồ.

Tôi không thấy người không đau, máu cũng không chảy nữa, vẫn hơi sững sờ. Nhìn những lá bùa máu lơ lửng trong không khí tưởng chừng như được đông đặc lại và phát sáng, tôi thật sự hơi choáng váng, đạo thuật thật sự là rất lợi hại.

Với loại bùa chú này, nó thực sự có thể ngăn cách màn sương máu này ra.

Sương máu ở bên ngoài phù chú cố gắng ăn mòn để tiến vào bên trong, ánh mắt của anh đã nhuốm một màu xanh lam quái dị, lạnh lùng nhìn nó.

Đột nhiên, anh buông tôi ra, thân hình lóe lên, tiến ra bên ngoài giáp trụ phù, lạnh lùng ra lệnh cho tôi: “Không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của anh.”

Sau khi anh ra ngoài, vết máu đầu tiên trên mặt anh là vết thương do con dao giải phẫu của tôi làm bị thương lần trước. Tôi không biết con dao mổ của mình mạnh đến mức nào, vết cắt trên một linh thể thực sự đã làm cho miệng vết thương tiếp tục kéo dài đến bây giờ.

Phải biết là, người bị phá tướng chính là chồng tôi, lúc trước tôi dĩ nhiên không thể vụng về để dao giải phẫu rơi vào trong quan tài.

Tôi ở dưới sự bảo vệ của giáp trụ, cũng không có đi ra ngoài, nhìn thấy anh kiêu ngạo đứng ở trong màn sương máu. Dáng người cao lớn như ngọn núi cao, sắc mặt lạnh lùng: “Bạch Họa Chí, tôi mãi không thể đi ra khỏi màn sương máu này, chắc là do anh giở trò đúng không? Tôi không thích đi vòng quanh, cũng lười sử dụng thuật biến đổi để phá giải, anh mau xuất hiện đi… Đỡ phải phá đi thủ thuật che mắt của anh, rồi nói tôi bắt nạt anh.”

Trong màn sương máu, trên gò má trắng nõn của Lăng Vũ Dương xuất hiện thêm hai vết máu.

Máu chảy ra từ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, càng thêm xơ xác tiêu điều cùng với hơi thở khát máu.

Tôi nhìn thấy một bóng trắng từ từ đi ra từ màn sương máu, anh ta mặc đồ trắng thuần, mặc dù trên đó có rất nhiều vết cháy. Nhưng màn sương máu chỉ lơ lưng quanh người anh ta, không đến gần làn da của anh ta.

Khuôn mặt sạch sẽ của anh ta sau lớp sương trắng, bị màn sương máu bao phủ, có cảm giác hư vô mờ ảo, anh ta nhẹ nhàng khom lưng, ôm quyền cúi đầu đối Lăng Vũ Dương: “Màn sương này là quà đáp lễ của tôi, trận bát quái âm dương tử ngọ này chơi có vui không? Nếu như không thể tìm ra sự huyền diệu ở bên trong, sẽ mãi mãi ở trong vòng luẩn quẩn này. Để giữ hai người ở đây, khiến cho tôi phải hy sinh tất cả linh hồn của thôn Huyền Đăng.”

Tất cả linh hồn của thôn Huyền Đăng?

Nghĩ lại cũng đúng, một màn sương máu lớn như vậy ập đến, tất cả linh hồn và linh thể của thôn Huyền Đăng bị ảnh hưởng bởi màn sương máu. Bọn họ cũng bị mắc kẹt trong màn sương máu và trận bát quái, bọn họ chắc chắn không thể thoát ra được.

Nếu thực lực không đủ mạnh, sẽ bị màn sương máu cắn nuốt và đồng hóa. Anh ta thực sự rất độc ác, những con quỷ kia cũng được coi là thần dân của anh ta.

Để đạt được mục đích, ở trong mắt anh ta, đám thần dân này còn không bằng một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cũng không biết mẹ của anh ta được thu xếp như thế nào, chẳng lẽ cũng đang chờ bị màn sương máu mà con trai ngoan của mình tìm tới cắn nuốt sao.

Mà Bạch Họa Chí này đi ra từ trong màn sương máu, không biết tại sao màn sương máu đều cố ý tránh né anh ta. Để cho anh ta tùy ý ra vào trong màn sương máu, một chút tổn thương cũng không có.

“Tốt hơn hết là lấy con bài ở dưới tay của anh ra đây chứ đừng ở đấy mà nói suông.”

Lăng Vũ Dương cũng lười nói nhảm với anh ta, đưa tay ra lau vết máu trên mặt.

Một đôi đồng tử lạnh lùng giống như ma trơi ở sâu trong thế giới âm u, trên người tràn ngập sát khí, đồng tử lại biến thành màu xanh lam. Dường như lưỡi dao màu trắng bạc ở trong tay đang bốc lên ngọn lửa màu xanh lam.

Màn sương máu gần ngọn lửa bị đốt cháy hoàn toàn, con dao bạc bay ra nhanh như chớp.

Trong nháy mắt, đột nhiên sương mù dày đặc kỳ quái ở xung quanh di chuyển, một tấm chắn cực lớn nhanh chóng hình thành. Có cảm giác sương mù này giống như nhựa dẻo, khiến người ta hoàn toàn không nhìn thấy Bạch Họa Chí ở phía sau sương mù.

Sau khi con dao đi vào tấm chắn thì không còn cách nào để tiến về phía trước nữa.

Phía sau tấm khiên bằng máu, tiếng cười lạnh lẽo của Bạch Họa Chí truyền đến: “Tôi biết anh rất mạnh, màn sương máu này là đặc chế dành riêng cho anh. Nó sẽ làm cho thực lực của anh yếu đi một chút, thậm chí có thể chặn được sự tấn công của Ngân Nguyệt Nhận ở trong tay anh.”

Bây giờ, tôi mới biết con dao mà Lăng Vũ Dương thường sử dụng có một cái tên.

Cái tên nghe khá hay, đó là Ngân Nguyệt Nhận.

Nhìn thấy Ngân Nguyệt Nhận bị khiên máu chặn lại, Lăng Vũ Dương chế nhạo: “Bạch Họa Chí, bây giờ anh còn không nhận ra thực lực của chính mình sao?”

Trên Ngân Nguyệt Nhận có một ngọn lửa đang cháy, sau khi giọng nói lạnh như băng của anh vang lên, nó nhanh chóng đốt cháy tấm khiên. Khi lưỡi dao xuyên qua tấm khiên máu, hiển nhiên là ngọn lửa đã bị lớp sương máu ở bên cạnh ăn mòn một chút.

Màn sương máu như con thiêu thân lao vào lửa, tới gần ngọn lửa màu xanh lam, bởi vì số lượng quá lớn nên ngọn lửa màu xanh không thể kiên trì được. Nhưng nó vẫn xuyên qua lớp sương mù màu đỏ và đến trước mặt Bạch Họa Chí, cắt qua khuôn mặt của Bạch Họa Chí trong nháy mắt.

Sau khi khuôn mặt nho nhã, dáng vẻ thư sinh bị chém một nhát cũng không còn cảm giác kia. Loại cảm giác đó rất khó nói, dù sao thì nó cũng phá hủy một vẻ đẹp tổng thể.

Chỉ là có vẻ như thân dao đã bị nứt ra do màn sương máu ăn mòn quá nhiều, khi nó sắp đâm vào bên trong da của Bạch Họa Chí.

Sắc mặt của Bạch Họa Chí hơi thay đổi, vội vàng né tránh: “Lăng Vũ Dương, thực lực của anh mạnh mẽ như thế nào mà vẫn để cho người phụ nữ của mình bị thương? Anh… Hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, nếu như anh phát hiện ra màn sương máu có vấn đề sớm một chút thì nhan sắc của cô ta sẽ không bị hủy hoại rồi.”

Hủy hoại…

Nhan sắc bị hủy hoại!

Bản thân tôi cũng không quan tâm, dù sao bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ cũng rất tân tiến, tôi chỉ sợ Lăng Vũ Dương nghe xong sẽ bị ảnh hưởng, cảm thấy có lỗi với tôi mà ảnh hưởng đến thực lực chiến đấu.

Bạch Họa Chi này chính là một chuyên gia về chiến thuật tư tưởng, từng từ từng chữ đâm thẳng vào trái tim, đâm thẳng vào lòng người.

Sở dĩ Lăng Vũ Dương đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình như vậy là do màn sương máu của tên này làm cho trên người tôi chảy ra một ít máu. Anh ta còn cố ý nói những lời này để kích thích Lăng Vũ Dương, khiến Lăng Vũ Dương cảm thấy là do bản thân sơ suất nên tôi mới bị thương.

Lăng Vũ Dương không đáp lời của Bạch Họa Chí, càng giống như là một vị Tà Thần, lạnh lùng nhìn Bạch Họa Chí. Sát khí hoành hành trên người, vô cùng lạnh lẽo, khiến tôi có cảm giác bây giờ anh là một người khác.

Tà khí trên người anh đã biến thành một thực thể màu đen, quanh quẩn ở quanh linh thể.

“Bởi vì lời nói của tôi mà cảm thấy xấu hổ sao? Lăng Vũ Dương, nếu anh không quan tâm cô ta, tôi sẽ quan tâm, em trai của tôi sẽ chăm sóc cô ta cả đời…” Trong lời nói lạnh lẽo của Bạch Hoa Chí vô cùng thầm thủy, anh ta mỉm cười, tầm mắt di chuyển lên người tôi, ném một ánh mắt đảo hoa về phía tôi.

“Vũ Dương, đừng nghe anh ta nói bậy bạ, trên người em chỉ có một chút máu, cũng không có gì chết người.” Tôi hét lớn một tiếng, nhưng lại cảm thấy bùa chú giáp trụ ở xung quanh có vẻ không ổn.

Ánh mắt sáng quắc của Lăng Vũ Dương nhìn tôi một cải, một tỉa tình cảm ẩn hiện dưới đáy mắt, giọng điệu đã bình tĩnh trở lại: “Cô gái nhỏ, tự mình cẩn thận một chút.”

“Được! Đừng lo lắng cho em!” Tôi lập tức đáp lại anh.

Sau đó, một lượng lớn màn sương máu hướng về phía tôi mà thực hiện ăn mòn.

Màn sương máu giống như con kiến lửa nhỏ, ăn mòn lớp bảo vệ do bùa chú giáp trụ tạo thành. Nhìn thấy cảnh này, da đầu tôi tê dại, trong lòng thầm lo lắng.

Theo lý thuyết mà nói thì bùa chú do Lăng Vũ Dương làm nên mạnh hơn nhiều so với các đạo sĩ khác.

Có khả năng chống lại hầu hết các cuộc tấn công trên thế giới.

Nhưng trên thực tế, kiến cắn chết voi, số lượng màn sương máu quá nhiều. Nhìn kỹ hơn thì tôi phát hiện ra màn sương máu được cấu tạo lên bởi vô số các hạt nhỏ như cát, dường như mỗi một hạt tồn tại như một thực thể linh hồn độc lập.

Vô số linh hồn được tụ lại với nhau cho nên mới tạo thành một màn sương máu khủng bố như vậy.

Những linh hồn này cũng là những oan hồn có oán khí rất mạnh, khiến cho uy lực của màn sương máu càng thêm mạnh mẽ.

Tôi phải tìm cách bảo vệ minh, nếu không, một khi ba lá bùa này bị phá, tôi cũng sẽ xong đời. Đến lúc đó sẽ khiến cho Lăng Vũ Dương phân tâm, hai người chúng tôi sẽ cùng nhau gặp xui xẻo.

Lòng bàn tay đang bị mật vẽ bùa chú giáp trụ, chắc chắn sẽ không mạnh bằng Lăng Vũ Dương, nhưng có thể chống đỡ một thời gian, khi ba cái bùa này bị hỏng, tôi sẽ thử cái ở trong lòng bàn tay.

Hiện tại, tất cả những gì tôi phải làm là không được để Lăng Vũ Dương mất tập trung.

Trong lòng đang nghĩ như vậy, một làn gió cấp chín màu xanh lam chợt lóe lên trước mắt. Dù sao tôi cũng bị hoa mắt, không nhìn rõ quá trình, chỉ cảm thấy đá lửa lóe lên ảnh chớp, tay của Lăng Vũ Dương đã bóp cổ của Bạch Họa Chỉ: “Tôi để cho Ngân Nguyệt Nhận chơi với anh, anh nên cảm thấy may mắn, ép tôi cùng chơi với anh, anh có ngốc hay không?”