Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 266: Đôi mắt ham muốn



Tôi lắc đầu: “Có cái gì đáng xem chứ, cậu xem xong chắc chắn sẽ cảm thấy mất hứng. Trừ khi… cậu có hứng thú với đồ mai táng cho chó thì lại là chuyện khác.”

Đồ chôn theo hay còn gọi là minh cụ là một từ thông dụng trong giới trộm mộ.

Nó có nghĩa là, đồ được tạo ra từ thế giới khác.

Để tìm kiếm điềm lành, thường được gọi là minh cụ.

Việc mở quan tài trong đất cũng có hàm ý là làm ăn phát đạt.

Tống Tâm trợn mắt, thấp giọng nói với tôi: “Cậu còn nói như thế, tớ chưa từng thấy người ta mở nắp quan tài, cũng chưa từng thấy hình dáng đồ vật trong quan tài. Bây giờ cậu đã là mợ hai của nhà họ Liên rồi, chắc chắn sẽ không quan tâm đến mấy thứ ít giá trị như minh cụ rồi, mau quan tài, để có thể làm ăn phát đạt, kẻ kém hiểu biết như tớ cũng có thể mở mạng tầm mắt.”

Tôi ngất, cho dù không phải là mợ hai của nhà họ Liên, tôi cũng không quan tâm đến những thứ ở trong quan tài.

Đồ dùng của người chết đã rất xui xẻo rồi, huống chi là chó chết?

Nắp quan tài được Liên Quân Thành mở ra.

Bên trong là một xác chó đã cháy đen, chiếc mặt nạ vàng gắn trên mặt xác chó cũng đã cháy thành than đen.

Những đồ tang khác cũng giống như quan tài chó mà tôi đã thấy trong giấc mơ lần trước. Có lẽ thiếu niên mặc áo trắng ở trong nghĩa trang mà Bạch Họa Chí để tôi nhìn thấy chỉ là một ảo ảnh.

Nghĩ đến cảnh cậu ta ngồi trên quan tài thổi sáo, có lẽ là đang tưởng niệm em trai của mình.

Tổ tiên của nhà họ Liên thực sự đã phạm phải tội ác, lấy hồn phách của 5 người thân trong gia đình mình làm đồ đạc trong nhà, lại còn đào mộ chó của người khác, lấy xương của người khác làm mắt trận.

Để xác con chó không làm ảnh hưởng đến vận may của nhà họ Liên, nghĩ đến việc tinh hóa tiểu quỷ, đốt xác con chó thành ra như thế này. Nói cho cùng, sau khi tiểu quỷ được luyện hóa xong, trừ khi căn trả, nếu không sẽ rất nghe lời của chủ nhân.

Đốt xác chết chắc chắn là cố gắng làm cho thứ bị thiêu cháy ngoan ngoãn hơn.

Sự cố Cẩu Sát gặp phải trước đây, nói trắng ra chính là quả báo của nhà họ Liên, ngay từ đầu không ai có thể can thiệp được. Nếu không phải do mối quan hệ giữa nhà họ Liên và Lăng Vũ Dương rất sâu đậm mới có thể dẫn đến chuyện ngày hôm nay, nếu không thì cả nhà đã chết hết rồi.

Sư phụ Không Văn dẫn theo các đệ tử của mình, trước khi rời đi gợi ý cho Liên Quân Thành tìm một địa điểm quý để chôn cất chiếc quan tài.

Lập bia mộ, giải quyết tội lỗi này.

Tốt hơn hết nên lập một tấm bia tưởng niệm ở nhà, rồi đốt tiền giấy cho Cẩu Sát trong các ngày lễ và cúng bái đầy đủ.

Liên Quân Thành không phản đối, ra lệnh cho mọi người nhấc quan tài lên, lập tức thực hiện.

Buổi chiều, anh ta nghe nói rằng tôi sẽ trở lại nhà Lăng Vũ Dương để mang theo một số quần áo và sách giáo khoa về nhà, vì vậy đã đề nghị đưa Tống Tâm và tôi qua đó.

Dù sao thì Họa Hồn đã giúp tôi dọn đồ của mình đến đó rồi.

Khi đến nhà họ Liên, vì quyết định vội vàng nên tôi không mang theo hành lý gì. Xe dừng trước nhà Lăng Vũ Dương, tôi đứng trước ngôi nhà cũ một lúc lâu mới đi lên gõ cửa.

Tôi nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng ở bên trong hỏi vọng ra: “Là ai vậy?”

Giọng nói này quen thuộc với tôi, là giọng của Tư Mã Thanh.

Tôi hơi bất ngờ, đứng đực ra ở cửa, không biết làm thế nào mà cô ta lại xuất hiện ở nhà Lăng Vũ Dương, cứ ngỡ rằng nữ quỷ mặc váy đỏ Họa Hồn sẽ đến mở cửa cho tôi.

Bởi vì với tư cách là mợ chủ nhà họ Giản của Tư Mã Thanh, cô ta không nên ở đây.

Do dự một lúc, tôi nói: “Là tôi, Tô Mộng.”

Cửa mở ra, Tư Mã Thanh mặc áo len trắng, bên dước mặc quần tây, trông rất lạnh lùng và xa cách. Cô ta mở cửa xong liền đi thẳng vào trong, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Cô ta cầm cốc trên bàn lên, nhấp một ngụm: “Sao tự nhiên lại trở về từ nhà họ Liên?”

Tôi còn muốn hỏi cô ta tại sao lại xuất hiện trong ngôi nhà này thay vì ở bên cạnh Giản Dương. Lăng Vũ Dương dặn tôi tạm thời không được giao việc của U Đo cho Tư Mã Thanh, vì vậy tôi cũng nên đề phòng cô ta.

Tôi duy trì quan hệ thân thiện với cô ta là được rồi, không cần phải hỏi cô ta tại sao lại phản bội Lăng Vũ Dương, tốt hơn hết không nên tiết lộ chuyện tôi đến lấy giới chỉ cho cô ta biết.

“Mấy ngày nữa không phải là tết Nguyên Tiêu sao? Đã lâu không gặp ba mẹ nên tôi muốn về nhà một thời gian, tiện đường ghé qua lấy hai bộ quần áo.” Tôi kéo Tống Tâm đi vào rồi đóng cửa lại.

Không khí bên trong lạnh hơn bên ngoài, tôi khoác một chiếc áo rồi mà vẫn không khỏi rùng mình.

Tôi nhìn thấy hai vệt nước mũi trên mũi Tống Tâm, lập tức hiểu rằng cô gái nhỏ này sợ lạnh, tôi định bảo Họa Hồn bật máy sưởi, nên hỏi cô ta: “Họa Hồn đâu? Sao tôi không thấy cô ấy?”

Lúc này, từ ngọn đèn pha lê kiểu cũ trong phòng khách đột nhiên xuất hiện một cái đầu đẫm máu của một đứa trẻ đã chết.

Tôi vừa nhìn một cái liền bị sốc, sau đó tôi nhìn kỹ hơn, trước đây tôi đã từng nhìn thấy đứa trẻ chết đó. Lúc nó ở nhà Lăng Vũ Dương từng xuất hiện để dọa tôi, nhưng đã bị Lăng Vũ Dương thu phục.

Tống Tâm sợ hãi hét lên một tiếng “A…”, trốn ở phía sau tôi, hỏi: “Tô Mộng, trong này thật đáng sợ! Nhà ma, đây là… trời ạ, lúc trước cậu từng sống ở chỗ này sao! Cậu xem, trên tầng vẫn còn những đứa trẻ đã chết…”

Mấy đứa trẻ chết đấy có lẽ là dùng để dọa cho đôi sợ, nhưng không ngờ rằng Tống Tâm lại la hét khoa trương như vậy, khiến đứa trẻ kia sợ tới mức lui vào chụp đèn, hai con ngươi trong hốc mắt sợ hãi rơi ra ngoài.

Nhãn cầu rơi xuống đất, lăn một vòng mới dừng lại.

Một cái nhãn cầu khác rơi vào chiếc cốc được đẽo gọt tinh xảo của Tư Mã Thanh, mang theo vết máu thối rữa, vẫn còn nồng nặc mùi máu tanh. Sắc mặt lạnh lùng của Tư Mã Thanh lập tức đông cứng lại.

Ngôi nhà này hoàn toàn đối lập với ngôi nhà “sạch sẽ” của nhà họ Liên, có đủ loại yêu ma quỷ quái.

“Tôi cũng tới đây để tìm Họa Hồng, nhưng không thấy cô ấy đâu.” Tư Mã Thanh đặt chiếc cốc có nhãn cầu chết xuống, trong tay cầm bật lửa kim loại, gõ gõ vào bàn cà phê bằng gỗ, “Tô Mộng, về tung tích của người nhà cô, tôi vừa mới tra ra một ít manh mối, vì vậy muốn đến thảo luận với Họa Quỷ một lúc.”

Tôi còn không biết liệu cô ta có cố ý đề cập đến ba mẹ ruột của tôi theo cách này nhằm mục đích khơi dậy sự tò mò của tôi hay không.

Tôi cũng vừa được biết từ chú Thành rằng ba mẹ ruột của tôi có thể đang ở Vận Thành, nhưng sau một thời gian dài, họ có thể đã chuyển đi nơi khác.

Những manh mối mà Tư Mã Thanh tìm thấy là gì?

Tôi nghĩ mình nên tỏ ra xúc động một chút để Tư Mã Thanh không nghi ngờ, liền lập tức lo lắng nhìn Tư Mã Thanh: “Cô… cô phát hiện ra manh mối gì rồi sao? Có thể nói cho tôi biết được không?”

“Có thể, đương nhiên là có thể, mục đích điều tra những chuyện này là muốn nói cho cô biết mà.” Tư Mã Thanh vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như trước, không thể nhìn ra bất kỳ sự giả dối nào trên mặt cô ta, giống như cô ta chưa từng phản bội vậy.

Đứa trẻ chết trên đèn chùm đã bị rớt mất mắt.

Nó chỉ có thể bay xuống để nhặt, nó nhát gan, nhặt cái nhãn cầu rơi trên mặt đất trước rồi nhét vào hốc mắt rỗng của mình. Khi đi tới trước mặt Tư Mã Thanh, nó rụt cổ lại, ngây ngô nói: “Tôi lấy lại mắt của mình.”

Cả người Tư Mã Thanh tỏa ra hơi thở âm lãnh, khiến bàn tay của đứa trẻ chết thò vào trong ly rượu run lên, nhặt được nhãn cầu rơi vào trong ly xong liền chạy bạt mạng.

Cả ba chúng tôi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đã chết, chờ nó chạy đi.

Sau đó Tư Mã Thanh mới lạnh lùng cười cười với tôi, nụ cười này khiến tim tôi quặn thắt: “Tôi luôn cảm thấy hình như cô không mấy quan tâm đến tung tích của ba mẹ ruột.”

“Sao lại có thể? Tôi rất muốn biết…” Tôi giật mình, trong lòng nghĩ rằng không phải bị Tư Mã Thanh phát hiện ra rồi chứ.

Tư Mã Thanh nhìn móng tay đỏ ửng của cô ta, trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Những gì lúc trước tôi tra ra là như thế này, ba ruột của cô họ Đường, mẹ họ Mỹ. Có khả năng cả hai đều đang ở Vận Thành. Nói chuyện này với ông chủ, có thể yêu cầu ông chủ cùng cô lần theo manh mối này để tìm kiếm xem.”

Cô ta không để tâm nói, như thể đang thử tôi.

Tôi cau mày, không nói gì, tôi đã biết tất cả những manh mối mà cô ta nói, đến giờ vẫn chưa đi tìm thứ nhất là vì có quá nhiều chuyện phải làm, thực sự không có thời gian đi tìm.

Thứ hai, tôi muốn đợi thêm, đợi đến khi tìm được manh mối chắc chắn hơn.

Dù sao thì Vận Thành cũng lớn như vậy, nếu xui xẻo thì việc tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.

“Mà này, sao gần đây không thấy ông chủ? Cô muốn về nhà, không phải về cùng với ông chủ sao?” Tư Mã Thanh lại hỏi tôi.

“Anh ấy đi Quỷ Vực rồi.” Tôi cắn môi nói.

Chuyện Lăng Vũ Dương tới Quỷ Vực chắc chắn không thể giấu được, Tư Mã Thanh muốn thì chỉ mất vài phút là biết được ngay, chỉ cần hỏi Ác Nguyệt là được.

Lông mày của Tư Mã Thanh khẽ cau lại, tiếng gõ lên mặt bàn cũng dừng lại, như đã chìm vào suy tư.

“Ờm… Tống Tâm cùng tôi lên thu dọn đồ đạc trước, cô cứ ngồi ở đây, tôi không nói chuyện cùng cô nữa: “ Đây coi như là nhà tôi rồi nên tôi chào Tư Mã Thanh như vậy.

Lúc này Tư Mã Thanh ở sau lưng gọi chúng tôi một tiếng: “Chờ đã.”

Tôi dừng lại, nghe Tư Mã Thanh chậm rãi nói: “Trường học đã khai giảng rồi, hai người vẫn còn chưa đi báo danh. Lần này hai người còn vắng nữa là sẽ bị coi là bỏ học.”

“Qua hai ngày nữa là được nghỉ tết Nguyên Tiêu rồi, cô giáo Tư Mã, cô có thể… cô không thể nhẹ nhàng một chút được sao?” Tống Tâm rất biết làm nũng, cô ấy tươi cười xin Tư Mã Thanh.

Dựa theo sự quản lý trước đây, việc khai giảng là một chuyện, học sinh có đi học lại hay không, giáo viên có lên lớp hay không lại là chuyện khác. Nói chung, giữa mọi người cũng ngầm hiểu là sẽ đến lớp học sau kỳ nghỉ tết Nguyên Tiêu.

Tất nhiên, trước Tết Nguyên Tiêu, một số giáo viên và học sinh cũng đã tham gia lớp học.

Nhưng nếu không đi thì cũng chả có ai trách cả.

Tháng giêng vẫn là một tháng tương đối quan trọng đối với người Vạn Xuân.

Tư Mã Thanh nghe Tống Tâm xin xỏ, giọng điệu liền dịu đi: “Tôi không nói là không được phép, hầu hết giáo viên của khoa các cô đều nghỉ làm, không đến lớp. Hai người đến trường cũng không có ai dạy, tôi chỉ muốn nhắc nhở Tô Mộng, sau tết Nguyên Tiêu Đừng bỏ lỡ kiểm tra bù, nếu không…”

Nếu không thì sao!

Tim tôi đập loạn xạ, lòng bàn tay lo lắng đến nỗi đổ mồ hôi.

Tư Mã Thanh dừng lại một lúc mới nói: “Nếu không, sẽ phải ở lại lớp.”

Sau khi nghe những lời này, tôi bơ phờ đi lên lầu như một quả cà tím bị muối. Dù đã là Âm Dương sư, có thể tự lo cho bản thân và kiếm tiền.

Cũng đã từng đến thăm thú U Đô, có thể coi là một người mới tham gia vào xã hội ở đó rồi.

Nhưng tôi vẫn còn là một học sinh, việc học là nghĩa vụ bắt buộc của học sinh.

Thi trượt sẽ thực sự khiến tôi mất mạng đó có biết không?

Sau khi lên lầu, Tống Tâm chủ đồng giúp tôi thu dọn quần áo mùa đông, nói rằng điều tốt nhất mà một phụ nữ đang mang thai như tôi nên làm là nghỉ ngơi ở bên cạnh, sách giáo khoa ôn tập thi không cần mang theo, tôi có thể đọc của Tống Tâm.

Vì tôi không đến lớp nên cô ấy đã chủ động đến lớp và ghi chép bài cho tôi.

Tôi nhìn bộ dáng hăng say và bận rộn của Tổng Tâm, thực sự cảm thấy mình may mắn, mặc dù đôi khi hơi xui xẻo, nhưng tôi thực sự muốn cảm ơn ông trời đã cho tôi một người bạn có trái tim ấm áp như vậy.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, lúc nào cô ấy cũng là một người ngoài lạnh trong nóng.

Cô ấy luôn nghĩ đến tôi đầu tiên và chủ động giúp tôi giải quyết vấn đề.

Nếu không phải là vấn đề của tôi, có lẽ cô ấy đã không chủ động tìm hiểu nhiều huyền học Âm Dương của phải âm như vậy trong đời. Cô ấy học những thứ này phần lớn là để giúp tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ của Tổng Tâm, bất giác ngẩn ra.

Xoay người kéo mở ngăn kéo trong phòng, trong ngăn kéo có một chiếc hộp gỗ đàn hương cổ điển tinh xảo.

“Bà chủ đã trở lại, Ồ… cô ấy đến đây để lấy chiếc nhẫn.”

“Suyt, từ giờ cô ấy đã là bà chủ của U Đô rồi, cô nhỏ giọng tý, cẩn thận đắc tội cô ấy…”

Có tiếng thì thầm bên tai, khi tôi nhìn lên, thấy có nhiều sợi tơ trong suốt treo ngược trên trần nhà.

Có rất nhiều côn trùng giống nhận treo lơ lửng trên những sợi tơ, những con côn trùng phát ra ánh sáng u ám màu xanh lam, rất giống loại đom đóm phát ra ảnh sáng xanh lam.

Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy những thứ này đã rất sợ hãi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy bọn chúng lại có cảm giác lâu ngày không gặp, tôi vươn lòng bàn tay ra, cười với mấy động vật nhỏ này: “Đã lâu không gặp.”

Dường như bọn chúng cũng cảm thấy rằng tôi đang có thân thiết với mình, có vài ba con rơi vào lòng bàn tay tôi.

Đầu chân của những vật nhỏ này lành lạnh, trên cơ thể tỏa ra ánh huỳnh quang trông rất đẹp. Nhưng tôi biết rằng những thứ nhỏ bé này là hồn quỷ không thể tái sinh, Lăng Vũ Dương đã cho chúng một nơi để ở.

“Đám thích nịnh nọt, ai cũng biết làm thân với bà chủ, tránh ra để tôi tới…”

“Tôi tới… Tôi tới!”

“Một lũ ngốc, đừng dọa bà chủ sợ…”

Những vật nhỏ này thật dễ thương, tôi lắc đầu, quay trở lại ngăn kéo, lấy ra hộp gỗ đàn hương đỏ, đặt trên giường.

Tôi nhẹ nhàng mở ra, nhưng lại không mở được.

“Có khóa trên đó, không có chia khóa thì không mở được.”

“Đúng vậy, hồi nãy người phụ nữ mặt lạnh kia cũng định mở ra.”

“Cô ta rất hung dữ, gần như đã giết chúng tôi…”

Nghe xong, tôi giật mình, hỏi: “Ý của mi là, vị khách nữ dưới lầu cũng muốn mở cái hộp này đúng không?”

“Cô ta nào phải là khách? Cô ta là đồ phản bội, đồ phản bội. Cô ta muốn cướp chiếc nhẫn của ông chủ, ha…” Những vật nhỏ đó dường như có định kiến rất lớn đối với Tư Mã Thanh.

Tôi cau mày hỏi: “Nếu cô ta đã muốn lấy chiếc nhẫn, tại sao lại không cất chiếc hộp đi?”

“Nếu chiếc hộp bị mở ra bằng cách bất thường thì sẽ khởi động cơ quan, sau đó cô ta sẽ chết. Đã là đồ của ông chủ, ai cũng không thể động vào.” Mấy vậy nhỏ như đom đảm nọ cử ta một câu mi một câu, nói không ngừng.

Tôi đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cứ có cảm giác như mình đang bị một thứ gì đó theo dõi. Tôi quay phắt đầu lại, Tống Tâm vẫn đang ở đó giúp tôi thu dọn khăn quàng cổ và giày đi tuyết để tôi mặc trở về Nam Công, dường như cô ấy không nhận ra là tôi đang nhìn qua, cũng không cảm thấy bầu không khí xung quanh không được bình thường cho lắm.

Bên ngoài khe cửa trống không, dường như có một đôi mắt đen và lạnh, đang nhìn trộm vào bên trong.