Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 269: Chiếc nhẫn biến mất



“Tôi không tin là cô dám bắn, với tuổi của cô, không đáng phải ngồi tù vì tội giết người, đúng không?” Tư Mã Thanh vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng như trước.

Tống Tâm tức gần chết, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì tức giận, cả người run lên.

Cô ấy vừa bị Tư Mã Thanh bắt làm con tin, đã bị người khác kiểm soát, bây giờ cầm được khẩu súng chĩa vào thái dương của Tư Mã Thanh rồi, thế mà người phụ nữ này lại lấy pháp luật ra để đe dọa, không thèm sợ gì cả.

Đúng là những người tốt có rất nhiều mối quan tâm, nhưng những người xấu thì không.

Đột nhiên, tôi nhận thấy chút vẻ buồn bã và oán hận từ cái nhìn của Tư Mã Thanh.

Một người phụ nữ kiêu ngạo và lãnh đạm như vậy, tôi không thể nghĩ ra lý do gì có thể khiến cô ta cảm thấy buồn bã và oán hận như vậy, cũng có thể là do tôi hoa mắt nhìn nhầm

Tống Tâm bị Tư Mã Thanh làm cho tức gần chết, không dám bắn mà để vệ sĩ của nhà họ Liên khống chế Tư Mã Thanh, hai bên cánh tay cô ta bị vòng ra sau, đánh xong mấy chục đòn, Tống Tâm mới cảm thấy bớt giận.

Sắc mặt Tư Mã Thanh lạnh như ngọc, bị Tống Tâm đánh cho mặt mày bầm dập nhưng vẫn không kêu ra tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Tống Tâm bằng ánh mắt hung ác.

Miệng Tống Tâm bị đầu súng chọc vào chảy máu, sau khi đánh Tư Mã Thanh, cô ấy nhờ tôi xem lợi bị tổn thương có nghiêm trọng hay không. Tôi giúp Tống Tâm nhìn xem, lợi trong miệng cô ấy đã sưng tấy, chắc mấy ngày nữa sẽ phải rất cẩn thận trong việc ăn uống.

Nếu vô tình để bị nhiễm trùng miệng, có thể sẽ bị mưng mủ.

Lúc nãy Tư Mã Thanh giữ Tống Tâm, đâm mạnh súng vào miệng của Tống Tâm, không hề có tình cảm thầy trò hay sự thương xót, chẳng trách Tống Tâm đánh Tư Mã Thanh nhiều như vậy.

Kết cục của sự việc là Tư Mã Thanh bị cảnh sát bắt đi vì tội mang súng trái phép và có âm mưu giết người.

Họa Hồn đã bị phong ấn trong gương với một bùa giáp ngọc ngọc thanh phong quỷ. Chỉ cần lá bùa này bị xé, cô ấy sẽ được thả ra. Trước khi tôi xuống nhà với Liên Quân Thành, tôi nói muốn đi vệ sinh, vào nhà vệ sinh xé bùa phong quỷ, Họa Hồn được giải thoát.

Ngay khi được thả ra, cô ấy dùng đủ câu chửi thề để mắng nhiếc Tư Mã Thanh, gọi Tư Mã Thanh là đồ chó đẻ.

Nhưng cô ấy là quỷ hồn, dù có mắng mỏ gì đi chăng nữa.

Liên Quân Thành và vệ sĩ ở bên ngoài chắc chắn không thể nghe thấy.

Tôi ngồi xuống bồn cầu trong nhà vệ sinh, không thể cùng Họa Hồn tiếp xúc hay nói chuyện quá nhiều, nếu không mọi người bên ngoài nghe thấy tội tự nói chuyện một mình sẽ cảm thấy kỳ lạ. Sau khi thả cô ấy ra, tôi không có thời gian để nghe những lời oán thán của Họa Hồn.

Tôi ngáy mắt với cô ấy một cái, ý nói rằng mình phải đi rồi.

Trước khi đi, tôi tiện tay xả bồn cầu để chứng minh rằng mình đã sử dụng bồn cầu bên trong.

Họa Hồn thực ra rất muốn biết tung tích của Lăng Vũ Dương, hơi oán hận nhìn tôi, khi mở cửa ra, tôi quay lại nhìn cô ấy nói nhỏ: “Đừng lo lắng, Lăng Vũ Dương không sao đâu, cô đừng quá lo lắng cho anh ấy.”

“Được rồi, bà chủ đi đi. Nếu tiện nhân Tư Mã Thanh kia còn dám tới, tôi sẽ khiến cô ta không nhai được nữa.” Họa Hồn nghiến răng nghiến lợi nói sau lưng tôi, như thể thật sự sẽ lột da của Tư Mã Thanh.

Chiếc nhẫn phỉ thúy được tôi cầm trên tay mang xuống lầu, tất cả hành lý của tôi đều do vệ sĩ mang xuống. Liên Quân Thành thích tự lái xe, bị thiếu ngủ trầm trọng, anh ta điên cuồng hút thuốc để gắng gượng.

Vừa lái xe, anh ta vừa hỏi tôi: “Tư Mã Thanh đến nhà Vũ Dương sớm hơn cô sao? Tôi ở cửa lâu như vậy mà không thấy ai vào.”

“Ừ.” Tôi đáp lại một tiếng, vừa rồi Tư Mã Thanh bị vệ sĩ khống chế, nhưng cũng gần giống như Phương Nhất Trần, cho dù hỏi gì cũng không nói.

Tôi và Tống Tâm tuy không thông đồng với nhau trước, nhưng khi bị hỏi đến chúng tôi chỉ nói đang thu dọn đồ đạc thì bất ngờ bị Tư Mã Thanh tấn công. Mọi người không biết Tư Mã Thanh định làm gì, cô ta chạy đến nhà người khác, dùng súng giết người, để cảnh sát giải cô ta đi trước.

Lúc này, Liên Quân Thành mới tò mò hỏi tôi.

Trong gương chiếu hậu, ánh mắt Liên Quân Thành lạnh lùng: “Cô ta không phải là bà Giản của giới thượng lưu sao? Sao lại có thể ở trong nhà của Vũ Dương?”

“Làm sao tôi biết được?” Tôi định cho dù bị hỏi cái gì cũng nói không biết, giả vờ làm người ngốc đến cuối.

Tống Tâm cắt ngang: “Người phụ nữ đó có còn được coi là giới thượng lưu sao? Nhà họ Giản bây giờ không còn gì nữa, tuy xe và nhà vẫn còn, nhưng công ty sắp sụp đổ rồi, còn mắc nợ ngân hàng. Tôi nghĩ cô ta… chỉ là chọn một nhà ngẫu nhiên rồi trộm đồ, không ngờ lại gặp phải chúng ta.”

Nhắc đến nhà họ Giản, Tống Tâm không thèm quan tâm đúng sai nữa, có lẽ cô ấy vẫn để bụng việc không có ai trong nhà họ Giản đến dự đám tang của Giản Tâm. Ý của cô ấy là Tư Mã Thanh đến nhà Lăng Vũ Dương để trộm đồ, không liên quan gì đến hai chúng tôi cả.

Liên Quân Thành có lẽ đã phát hiện ra rằng tôi và Tống Tâm không thể nói sự thật một cách dễ dàng được, đành im lặng không nói gì nữa.

Trong gương chiếu hậu, môi anh ta mím thành một đường, ánh mắt như đang suy nghĩ miên man. Đột nhiên, một bóng đen lóe lên trước ngã tư, khiến mắt người ta lóa lên.

Thực ra là một bà già mặc chiếc áo khoác chần bông màu xanh lá cây pha đỏ miền Đông Bắc. Bà già này cầm một cái bát trên tay, có vẻ như đang muốn chặn xe. Tôi nhìn bà cụ chết tiệt kia, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng niệm một câu kinh Phật.

Con ngươi mờ mịt của bà cụ nhanh chóng giãn ra, xoay người bỏ chạy về hướng ngược lại.

Để ý kỹ hơn, ở ngã tư đông đúc này, chắc có đến mười bảy mười tám oan hồn. Rất nhiều oan hồn, ở trong thành phố dưới đám mây đen như vậy trông rất đáng sợ.

Tôi và Tống Tâm nhìn nhau, hóa ra cô ấy cũng thắc mắc tại sao ở ngã ba đường lại có nhiều oan hồn như vậy. Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng khi nghĩ về tình hình ở U Đô, tôi có thể hiểu được đại khái.

Nhìn thấy ánh mắt giật mình của Tống Tâm, tôi cũng muốn khiến cô ấy bình tĩnh lại, nói nhỏ vào tai Tống Tâm: “Tống Tâm, chắc là do tình hình rắn mất đầu ở U Đô gây ra.”

Tống Tâm nghiêm túc gật đầu, ngồi trong xe không lên tiếng nữa.

Giữa chúng tôi có một sự hiểu ngầm, trong xe còn có những người khác, cô ấy sẽ không hấp tấp hỏi về vấn đề này. Đợi sau khi về nhà, cô ấy kéo tôi vào phòng ngủ của cô ấy rồi đóng cửa lại.

Lúc này tôi mới nói thật với cô ấy, tôi đến nhà Lăng Vũ Dương, chủ yếu là để lấy chiếc nhẫn. Mà chiếc nhẫn đó có thể huy động toàn bộ U Đô.

“Vậy cậu lấy chiếc nhẫn ra để tớ xem xem, tớ nhớ đó là nhẫn cưới của cậu!” Tống Tâm như nhớ lại chuyện xảy ra trong hôn lễ lúc đó, mắt phát sáng.

Tôi nghe Tống Tâm nói xong liền đeo chiếc nhẫn quý giá vào ngón áp út của mình, ký ức về ngày hôm đó thật sống động, giống như thủy triều xuất hiện trong đầu tôi.

Tống Tâm trêu chọc tôi: “Đeo vào, đeo vào, đây là nhẫn cưới của cậu.”

Tôi đeo lại chiếc nhẫn, chiếc nhẫn trên ngón tay của tôi, rạng rỡ và tinh xảo. Tống Tâm ngẩn ra, cô ấy không nhịn được nói: “Ôi, nếu tớ là kẻ trộm, nhìn thấy thứ quý giá như vậy trên ngón tay của cậu. Tớ chắc chắn sẽ chặt ngón tay của cậu…”

Tôi chỉ nói, không thể đeo thứ đồ này lên tay.

Đến Tống Tâm còn nói nếu tôi đeo lên tay, rất dễ bị chặt ngón tay.

Đột nhiên, chiếc nhẫn giống như đã bốc hơi, biến mất trên ngón tay tôi!

Tôi nghĩ rằng mình bị lóa mắt!

Sau khi chạm vào ngón tay trống không, tôi mới lo lắng nói với Tống Tâm: “Tống Tâm, cậu nhìn xem, chiếc nhẫn trên tay tớ mất rồi, đây là chuyện gì vậy?”

“Ôi, thật sự không thấy nữa rồi.” Tống Tâm nắm lấy ngón tay của tôi, kinh ngạc nói, cô ấy đột nhiên ra vẻ thần bí hỏi tôi: “Có phải cậu giấu đi rồi không?

Không có!

Tôi thầm kêu oan trong lòng, tôi đâu có giấu, anh nhẫn, anh mau ra đi.

Tôi vừa nghĩ như vậy thì chiếc nhẫn lại hiện ra từ ngón tay áp út, màu xanh lục bảo như muốn làm người ta chói mắt.

Cái này… chuyện gì vậy!

Thần kỳ quá rồi, phải không?

Muốn nó xuất hiện thì nó hiện ra, không muốn nó xuất hiện thì nó cũng biết ý, tự biến mất.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, bảo nó biến mất, nó liền biến mất khỏi ngón tay tôi.

Như vậy, chẳng phải lúc nào tôi cũng có thể đeo vào tay, không sợ quá nổi bật khiến người khác chú ý rồi sao?

Sau khi lặp lại như vậy nhiều lần, Tống Tâm và tôi rất hào hứng, như thể nhận được một món đồ chơi mới, nhưng ngày mai tôi phải về nhà, tôi không thể chơi quá khuya.

Sau khi tắm xong hai chúng tôi cùng nhau lên giường ngủ.

Trước khi đi ngủ, các cô gái luôn thích nằm dài rồi trò chuyện cùng nhau, trong lúc hàn huyện, tôi nói với Tống Tâm về những gì đã xảy ra trong Quỷ Vực.

Lại nói về tác động của việc Lăng Vũ Dương vắng mặt đối với sự ổn định của U Đô.

Nói về mệnh lệnh của U Đô, nếu cần, tôi có thể một cô gái người phảm như tôi sẽ phải ra mặt điều chỉnh lại. Bản thân tôi cũng không rõ lắm, cầm chiếc nhẫn này trên tay, ước muốn lớn nhất của tôi không cần dùng đến nó.

Tôi hy vọng Ác Nguyệt có thể giải quyết vấn đề này.

Tổng Tâm không chỉ là bạn thân của tôi, mà còn là một Âm Dương sư của phái âm, không những hiểu được nhiều điều mà còn cho tôi nhiều ý kiến. Vì vậy, tôi kể cho Tổng Tâm nghe gần như tất cả những gì mình gặp phải.

Về chuyện bói toán Tam Thanh, ngay cả Tổng Tâm cũng cảm thấy vụ buôn bán Nam Cung Trường Mặc làm ra không đáng giá.

Tôi cảm thấy Nam Cung Trường Mặc còn trẻ, cậu ta không nên học thuật bói toán Tam Thanh.

Một số việc đã định sẵn là sẽ xảy ra, có thể tính trước quẻ tượng, nhưng việc này chỉ biết để trong lòng chuẩn bị sẵn. Nhưng một khi đã học bói toán Tam Thanh thì sẽ trở thành mệnh cách thiếu sót, chết trong vòng vài năm.

Nam Cung Trường Mặc là một ví dụ điển hình nhất.

Nhưng cậu ta cũng coi như may mắn, dù tuổi thọ ngắn ngủi nhưng bởi vì Lăng Vũ Dương chiều tối nên đã ngoại lệ cho phép tôi sử dụng quyền lực riêng của mình để giúp Nam Cung Trường Mặc đổi mệnh.

Nhưng cậu ta không nghĩ rằng trong tay bản thân có một quỷ liên tử biết bói toán, căn bản không cần phải làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng vẫn có thể biết trước mọi chuyện trong tương lai.

Tuy nhiên quẻ bói của quỷ liên tử chưa chắc đã chính xác, nó tính ra Tống Tâm Sẽ gặp tai họa đẫm máu.

Kết quả…

Chỉ là một chút máu chảy ra từ lợi.

Ngày hôm sau, thời tiết hơi u ám.

Ban đầu tôi và Tổng Tâm định bắt taxi ra bến xe rồi tìm xe đi Nam Công. Ai biết sáng sớm Mai Hồng đã gõ cửa phòng đi vào, đưa hai tấm vé, nói: “Anh Liên đưa cho cô.”

“Anh Liên đưa sao?” Tôi hỏi lại một câu, nhìn thời gian trên vé là chiều nay. Nghĩ cũng đúng, dù là sinh viên nghèo nhưng tôi vẫn là mẹ hai của nhà họ Liên.

Bắt xe về nhà quá xấu hổ, sẽ khiến cho nhà họ liên mất mặt.

Tổng Tâm đau khổ nói, sau đó liền hỏi: “Anh Liên của các cô đâu? Tự ý đổi lộ trình cũng không nói với chúng tôi một tiếng, chúng Tôi đều đã đặt vẻ qua mạng, thật lãng phí…”