Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 65: Đã chết



Giản Dương đã chết?

Tôi cảm thấy sống lưng ớn lạnh, toàn thân cảm giác hồn phi phách tán, bàn tay đang vươn qua cứ thế cứng đờ giữa không trung. Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi, có lúc là nghĩ cách cứu Giản Dương quay trở về, chẳng hạn như đi cầu xin ông nội của Tống Tâm, đi thăm hỏi những người tài ba dị sĩ, đi cầu xin Tư Mã Thanh...

Nếu những người này đều không cứu được anh ấy, tôi thậm chí có ý nghĩ tuyệt vọng tột cùng là tự tử trong bồn tắm.

Đợi cho đến khi những ý nghĩ này lướt qua trong đầu tôi, cả người trái lại trở nên tỉnh táo, tôi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Giản Dương thăm dò.

Không có hô hấp!

Lại tiếp tục đưa tay chạm đến mạch đập của anh ấy, làn da của anh ấy thật lạnh lẽo giống như một khối băng, khiến cho da đầu tôi bỗng chốc tê dại. Tôi biết anh ấy đã chết rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy không cam lòng siết chặt cổ tay anh ấy, lúc này nước mắt từ hốc mắt tràn ra.

Không có mạch đập!

Người yêu thanh mai trúc mã của tôi, tại thời điểm lựa chọn sống chết, vì giữ tính mạng của tôi mà chết.

"Giản Dương, anh tỉnh lại được không? Giản Dương…." Cuối cùng tôi đã rơi nước mắt, không có cách nào kiên cường giống như trong tưởng tượng. Sự dũng cảm và kiên trì bên trong cơ thể giống như xương tủy bị rút bỏ từ trong tận linh hồn, chỉ còn lại sự yếu đuối cùng bi thương thống khổ.

Tôi cũng giống như những người bình thường, không thể chịu đựng được cảm xúc bi thương thống khổ, đem bàn tay dán lên sườn mặt lạnh như băng của Giản Dương.

Lồng ngực hít thở không thông, giống như có một khối bọt biển ướt sũng lạnh lẽo chặn lại. Cứ khóc mãi thế này, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến tất cả mọi người nhà họ Giản, làm họ chạy tới nơi này.

Bọn họ nhìn thấy Giản Dương đã chết trên giường, nhìn thấy tôi sụp đổ, sẽ như thế nào đây?

“Cô Tô sớm biết có ngày hôm nay lúc trước cần gì phải làm vậy?" Giọng nói khinh miệt của đạo trưởng Mã đâm vào trong tai tôi, khiến cho toàn thân tôi đột ngột run rẩy, lại như trước không thể ngăn được tiếng gào cực kỳ thê lương.

Sớm biết như vậy lúc trước cần gì phải làm thế?

Rốt cuộc lời này của anh ta là có ý gì?

Tôi đã khóc rất nhiều, đã có chút choáng váng, cơ thể không biết vì nguyên nhân gì lại lung lay trong vô thức. Trong lúc toàn thân đang lung lay, liền cảm thấy thế giới trời đất như đang quay cuồng, nhưng tôi vẫn có thể hét lên cuồng loạn: “Anh có ý gì? Anh... Anh nó rõ cho tôi."

Trong trạng thái ý thức mơ hồ của mình, không đầu không cuối nắm lấy áo đạo sĩ Mã. Suốt quá trình tôi đã không còn ý thức, chờ đến khi nắm được cổ áo của anh ta, tôi mới đột nhiên có chút tỉnh táo.

Tôi đờ đẫn một chút. Dùng ánh mắt không có tiêu cự trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói đi, anh nói đi..."

Trong mơ hồ nụ cười của anh ta tương đối lạnh lùng, giọng điệu cũng vô cùng ghê tởm và chán ghét: "Nếu cô sớm nghe lời của Giản Dương, phá bỏ cái thai âm, vậy đã không có nhiều người sinh ra như vậy. Nghiệp chướng trong bụng cô, chính là vật chẳng lành!"

Nghe xong lời anh ta nói, mũi chân đang kiễng lên của tôi cứ như vậy mà gục xuống, khiếp sợ nhìn đạo trưởng Mã.

Chẳng lẽ nhưng chuyện xảy ra gần đây xung quanh tôi, đều có liên quan đến bé cưng trong bụng của tôi sao? Một tay tôi buông khỏi cổ áo đạo trưởng Mã, vuốt ve bụng mình, tay kia còn theo quán tính giữ chặt lấy cổ áo của anh ta.

Trong lòng mờ mịt, cuối cùng cảm thấy sợi dây cung trong lòng thầm đứt không tiếng động, thân thế chậm rãi ngã quỵ về phía sau. Tôi không biết những gì anh ta nói có phải sự thật không, nhưng có lẽ tôi đã tin, cảm thấy có phần không còn luyến tiếc cuộc sống nữa.

Thân thể được một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng ôm lấy, bên tai truyền đến giọng nói của Tống Tâm: “Họ Mã kia, tôi khuyên anh đừng có nói lung tung, chuyện có thi yêu trong phòng ngủ của sinh viên nữ trường chúng tôi đã xuất hiện từ lâu, anh đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Tô Mộng, có phải có chút không đáng mặt làm đàn ông không?"

Tôi cũng có nghĩ đến những lời cô ấy nói, nhưng mà lúc này đầu óc có chút chập chờn, rất nhiều đạo lý đơn giản cũng đều không hiểu.

Tôi cảm giác Tống Tâm đến đây, liền quên mất tranh cãi với đạo trưởng Mã, lập tức hỏi tình huống của Âu Vỹ và Cố Lan: "Các cậu ấy thế nào rồi? Có bình an trở lại về không? Chiếc xe giấy kia. Là do ai đốt?"

"Các cậu ấy không sao cả, mới vừa thông báo cho người nhà các cậu ấy, cũng đã được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Về phần, chiếc xe giấy kia là do ai đốt, nên hỏi cái người họ Mã kia kìa." Dường như Tống Tâm có chút địch ý với đạo trưởng Mã, ánh mắt lạnh lùng mà lại sắc bén.

Đạo sĩ Mã dường như có hơi sợ Tống Tâm, không có châm chọc như vừa rồi, vung tay ra: “Cô Tô đã xem như chết một nửa, xe âm phủ không có cách nào mang đến phố Âm, tôi chỉ đốt cho cô ấy thử xem. Không ngờ thật sự có thể nhận được, xem ra sau này cô Tô có thể kiếm được tiền người chết, ăn lợi ở cả hai giới âm dương... Chỉ tiếc cho cậu Giản, uống phí tính mạng."

Tôi đã xem như chết một nửa?

Tôi vốn đã là người chết?

Nhưng lại để người sống là Giản Dương hy sinh vì tôi!

Tôi cảm thấy thật nực cười, vừa đau vừa hận đạo trưởng Mã lạnh lùng, anh ta nói rất thoải mái, một chút cũng không giống như có tình nghĩa sâu nặng gì với Giản Dương.

Không biết còn tưởng rằng Giản Dương thiếu nợ anh ta, đạo trưởng Mã bây giờ có thù oán gì với Giản Dương.

Cánh cửa đột nhiên truyền đến giọng nói kinh hoảng của một người phụ nữ: "Cái gì mà uổng phí tính mạng, các người... Các người nói rõ ràng cho tôi!"

Thời điểm tôi nghe thấy giọng nói của mẹ Giản Dương, trong lòng thật sự cảm thấy lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy bản thân đến cả tư cách để đau buồn cũng không có. Là mẹ ruột của Giản Dương, để bà ấy biết chuyện này, hẳn sẽ còn đau đớn hơn tôi vô số lần đúng không?

Tôi... Tôi nên giải thích thế nào với bà ấy đây?

Tống Tâm có vẻ càng lý trí hơn tôi, cô ấy đỡ tôi ngồi trên giường, nhìn người phụ nữ đứng ở cửa. Mẹ của Giản Dương cứ như vậy đứng ở cửa, ánh mắt hoảng sợ nhìn Giản Dương nằm trên giường, trên mặt vì kinh hãi quá độ mà không còn chút máu.

Tống Tâm cũng chậm rãi mở miệng: "Mẹ của Giản Dương, cô đi ra ngoài trước đi, Giản Dương không sao cả. Nhờ cô đóng cửa lại, chốc nữa chúng cháu còn muốn xuống ăn cơm."

“Thật vậy sao?" Mẹ của Giản Dương có chút không tin, đôi mắt ửng đỏ