Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 69: Tớ không tin tưởng đạo trưởng Mã



"Đây là cách duy nhất để cứu cậu Giản, dọa thì dọa thôi, cũng không có người chết. Không lẽ nào hậu nhân của nhà họ Tống, cô Tống cô còn có cách nào khác?” Thần Tuấn tắt mà hình điện thoại, nhét điện thoại vào trong túi quần jean dưới áo sơ mi trắng, biểu cảm trên mặt có chút giễu cợt.

Có lẽ Thần Tuấn có chút ghen tị với xuất thân của Tống Tâm, cố tình tính toán Tống Tâm. Tôi biết xuất thân của Tống Tâm rất ghê gớm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra, hóa ra tổ tiên nhà bọn họ là huyền học chính tông.

Dựa theo tính cách trước kia, khẳng định tôi sẽ lập tức ra mặt thay Tống Tâm, hất ngược lời nói của Thần Tuấn trở về.

Nhưng hiện giờ....

Giản Dương vẫn còn nằm ở trên giường!

Tôi căn bản không có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, trái tim trống rỗng.

Tống Tâm lắc đầu, giọng điệu cũng mềm xuống: "Tôi không có cách, nếu đây là cách duy nhất, vậy làm phiền đạo trưởng Mã."

“Vậy hết thảy đều làm theo kế hoạch, đêm trăng tròn ngày mai, cô Tô kết hôn với cậu Giản. Tôi có việc đi ra ngoài trước một chút, hai người các cô cứ tùy tiện." Thần Tuấn khoác lại chiếc đạo bào màu vàng vừa bẩn vừa cũ kỹ kia lên, sải bước ra ngoài cửa.

Thời điểm vặn mở tay nắm cửa, lại quay đầu khẽ nở nụ cười với chúng tôi.

Nụ cười kia giống như một cậu trai lớn nghịch ngợm trên sân bóng rổ trường đại học, tràn ngập hơi thở thân thiện sáng ngời: "Cô Tô, nếu hai người không xuống ăn cơm, sẽ bị đói đến thủng dạ dày đấy. Đến lúc đó, không ai có thể cứu cậu Giản đâu."

Anh ta là đang quan tâm hai người chúng tôi sao?

Tôi không ngờ tới Thần Tuấn lại có một mặt như vậy, rõ ràng là quan tâm người khác, lại làm bộ như chẳng hề để ý. Hiện giờ anh ta đã đi ra ngoài, không chừng là đi chuẩn bị cho đêm trăng tròn ngày mai.

Tôi và Tống Tâm ở trong phòng nhìn nhau một lúc, Tống Tâm đột ngột nói ra một câu: "Tớ không tin tưởng đạo trưởng Mã."

“Sau đó thì sao?" Tôi và Tống Tâm đối diện nhìn nhau.

Cái chết của Giản Dương làm cho tôi mất đi phần lớn lý trí trong một khoảng thời gian, trong đầu có chút không tỉnh táo. Nhưng tôi nguyện ý lắng nghe lời nói của Tống Tâm, càng nguyện ý lắng nghe điểm đáng ngờ cô ấy nói.

Tống Tâm nhíu mày: “Tớ cảm thấy có rất nhiều chuyện kỳ lạ, tại sao con mèo mặt trăng mắt vàng lại xuất hiện? Cách đưa Giản Dương từ U Đô quay về cũng không chỉ có một cách là mình hôn với cậu... Cậu có biết không? Người sống không thể nào chủ động cắt đứt mối liên kết với quỷ, chỉ có... Chỉ có kéo âm dương mới có thể."

Cô ấy nói xong liền dùng tay bưng kín miệng mình, sắc mặt khẽ tái nhợt, giống như có thứ gì đó đáng sợ.

"Cậu nghi ngờ là Thần Tuấn cố tình khiến cho tớ minh hôn với Giản Dương? Nhưng làm như vậy không có lợi cho anh ta đúng không?" Tôi nhìn dáng vẻ Tống Tâm ngày càng trở nên kích động, vội vàng giữ chặt tay cô ấy.

Tay cô ấy cũng lạnh lẽo như một khối băng, chỉ có thể thấp giọng vỗ về cô ấy: “Trước tiên đừng hoảng hốt, nơi này không có người khác. Tống Tâm, không phải cậu đã nghĩ ra điều gì? Trực tiếp nói cho tớ biết đi."

Đau đớn qua đi, tôi ngược lại dần bình tĩnh lý trí, những cảm xúc suy sụp vừa rồi sau khi phát tiết một trận đã tan thành mây khói. Với tôi không có kết cục nào tệ hơn thế này, dù có chuyện gì xảy ra kế tiếp, cùng lắm binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn.

“Kéo âm dương là pháp khí trong truyền thuyết, tuy rằng tớ không rõ lai lịch của chiếc kéo, nhưng mà tớ biết người bình thường không thể lấy được. Mới vừa nhắc đến minh hôn, Thần Tuấn liền đem kéo âm dương cho cậu, ép cậu tự mình cắt đứt sợi chỉ đỏ, tớ… Tống Tâm do dự một chút, đè thấp giọng nói thì thầm ở bên tai tôi: "Tớ...Tớ cho rằng..."

Cô ấy đem hoài nghi của mình nói rõ mười mươi cho tôi nghe, cũng đề nghị trước hết tôi không cần phải vội vàng minh hôn với Giản Dương.

Tôi thốt ra từng chữ hỏi lại cô ấy: “Cậu nghiêm túc sao?