Có Một Người Đã Yêu Em Rất Lâu

Chương 10



34.

Hạ Thiên đi rồi, Vương Ngọc Ngọc cũng đi, tôi cũng sắp đi, Tạ Khải vẫn đứng đó cắn răng. Cậu ta không thể tức giận đến phát ngốc được.

Đúng là, nếu người con trai tôi thích lại đi theo đuổi người con trai thích tôi, tôi cũng sẽ sụp đổ.

Nói đến đây, Tạ Húc đã hai ngày liên tục không trở về, cũng không biết anh ta đang bận rộn cái gì.

Nhân vật chính đều đã đi hết, tôi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, quyết định lẫn vào đám học sinh tan học và về nhà.

Phòng không bật đèn, nhưng cửa có đôi giày da của người đàn ông cởi ra, Tạ Húc đang ở nhà.

Tôi trôi vào phòng ngủ liền thấy người đàn ông đang mở két sắt, bên trong là một túi giấy da bò dày cộm.

Vậy là Tạ Húc giấu sổ đỏ nhà mình ở nhà tôi sao?

Thật tuyệt vời.

Tạ Húc cầm đồ vội vàng chạy ra ngoài, và tôi cũng theo sát phía sau.

Chuyện xem náo nhiệt này tôi thường không thể đợi đến ngày mai.

35.

Bây giờ gió thổi khiến tôi gần như muốn sụp đổ.

Tạ Húc dường như phát điên rồi phóng xe cực nhanh, tôi mạo hiểm theo sau sợ rằng sẽ bị bỏ lại phía sau.

Xe dừng lại dưới tòa nhà của công ty nhà họ Tạ, tôi theo anh ta lên thang máy, nhận ra mình vẫn phải bay lên. Nếu tôi không bay thì sẽ đứng yên tại chỗ cũ, thật là không thể nói nên lời.

Tạ Húc vào văn phòng tổng giám đốc, vào phòng nghỉ bí mật, có vẻ như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Lúc này tôi lại không vội vàng, chờ anh ta tìm thấy thứ gì đó rồi tính tiếp, dù sao tôi cũng không giúp được gì.

Đang nghỉ ngơi trên sofa thì thấy Tạ Khải với vẻ mặt u ám bước vào văn phòng của anh trai mình, và dùng điện thoại đặc biệt của tổng giám đốc để gọi một số.

"Trời lạnh rồi, tập đoàn Vương thị nên phá sản thôi."

Tôi:????

Đang nói linh tinh gì thế? Con nít mà sao ác độc thế hả???

Tôi tức tối đến mức tôi bay tới bên cạnh và phun nước bọt vào người cậu ta.

36

Cửa phòng nghỉ bị mở ra, Tạ Khải rõ ràng giật mình, điện thoại trong tay truyền đến tiếng nói, “Cậu chủ nhỏ, Tạ tổng có ở đó không? Kinh doanh phía nam thành phố vẫn tiếp tục hợp tác với họ chứ?”

Tạ Húc nhìn Tạ Khải bằng ánh mắt sắc lẹm, tiếp quản điện thoại từ tay cậu ta rồinói: "Tiếp tục hợp tác, chú ý giá cả, đấu giá xuống thấp nhất rồi hãy ra tay."

Quả không hổ danh là thương nhân, ngay cả trong tình huống này cũng không quên lấy được lợi ích cao nhất.

Tôi bay qua vỗ nhẹ hai cái vào vai Tạ Khải, muốn trở thành một con cáo già như Tạ Húc đối với cậu mà nói đường còn dài lắm đấy.

Nhưng tài năng của cậu đã bắt đầu lộ rõ rồi chàng trai trẻ.

Ánh mắt của Tạ Húc tối sầm lại, dùng ngón tay chỉ nhẹ lên trán mình, hẳn là sức không nhỏ, Tạ Khải cũng có vẻ như sắp đứng không vững nữa.

"Coi như anh sẽ tính toán với em sau." Lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện với giọng điệu này, tôi cảm thấy hơi sợ.

Người đàn ông đứng ở cửa, tay dựa vào khung cửa nhìn lại phía tôi và Tạ Khải, "Còn không đi?"

Tôi vừa định bước lên thì phát hiện Tạ Khải đã đi trước một bước.

Ồ.