Có Một Người Đã Yêu Em Rất Lâu

Chương 2



05.

Tối hôm đó, tôi quyết định sẽ báo thù cho Vương Ngọc Ngọc.

Hài hước, bắt nạt người nhà chúng tôi mà còn muốn chạy trốn?

Không phải mê mẩn nghe giảng toán học sao, tôi để cho cậu nghe đến khi thỏa mãn!

Tôi mang suy nghĩ đó chui vào giấc mơ của Tạ Khải, nào ngờ thằng nhóc này lại giảng cho tôi cả đêm về thuyết tương đối.

Tôi: ……

Em trai, năm nay em mới học lớp 9 thôi mà.

Hôm sau, với thân xác mệt mỏi, tôi tiếp tục đi xem buổi trưa Vương Ngọc Ngọc có ngoan ngoãn ăn súp lơ xanh hay không.

Đồng thời tôi cũng cảm thấy may mắn, may là mình là một bóng ma, thức đêm mà mắt không bị quầng thâm.

Tôi mơ màng đưa đón Vương Ngọc Ngọc một ngày trời mới trở về nhà. Nói là nhà nhưng thực sự cũng không hẳn là nhà. Chỉ là một ngôi nhà trống trải, là món quà sinh nhật bố mẹ tặng tôi khi tôi còn sống.

Không thể không nói, có tiền quả thật tốt. Vợ chồng họ chưa bán căn nhà này, tôi đành chuyển vào đây ở.

Mấy hôm nay bận rộn chạy ngang chạy dọc trong giấc mơ của lũ trẻ, đến hôm nay mới có thời gian quay về nhà để xem xét.

06.

Mới lơ lửng xuống lầu tôi đã phát hiện có gì đó không đúng. Là một hồn ma, tầm nhìn ban đêm của tôi còn tốt hơn ban ngày, căn bản không cần phải bật đèn.

Vậy sao đèn nhà tôi lại đang sáng???

Khi còn là người tôi đã sợ ma, bây giờ là ma tôi vẫn sợ.

Nếu như trước kia gặp tình huống này, tôi có lẽ sẽ run lẩy bẩy mà bò lên cầu thang. Bây giờ tôi run lẩy bẩy mà lơ lửng bay lên.

Trước mắt tôi là một cánh cửa gỗ mun lớn, tôi do dự 1 lúc không biết có nên gõ cửa hay không.

Một hồi sau, tôi lấy hết can đảm.

Sợ cái gì! Đây là nhà tôi mà!

Vì thế tôi bước một bước lớn mà xuyên qua.

Ồ hố, quên mất, ma không cần gõ cửa.

Nhưng vào phút này, sự chú ý của tôi không đặt ở đó nữa, mà là ở mùi hương phảng phất đến.

Mùi thơm của thức ăn thông thường tôi không thể ngửi được, trừ khi có người thiết lập vị trí của tôi để cúng đường riêng.

Tôi thử dò dẫm mà lơ lửng về phía ban công, và thấy một cảnh tượng rất bắt mắt. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lúc này đang đeo tạp dề cắt rau, đôi tay dài và trắng nõn.

Người này tôi biết.

Bạn cùng bàn thời tiểu học.

Anh của Tạ Khải.

Tạ Húc

Chẳng phải là trùng hợp sao.

07.

Làm ma cũng có những lợi ích của việc làm ma, chẳng hạn như bây giờ tôi có thể đứng trước mặt anh ta và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp như tượng đá này.

Khác với thời thơ ấu, hiện tại, Tạ Húc giống như một cây con đã duỗi ra hết cỡ và phát triển một cách mạnh mẽ. Phần mỡ mềm mại của trẻ con đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tuấn tú và sắc sảo, cùng với đường nét quai hàm rõ ràng như được tạc.

Người đàn ông này thật sự biết cách lớn lên, hoàn toàn thừa hưởng những ưu điểm từ chú Tạ và Dì Tạ.

Khi tôi đứng trước mặt, đôi tay anh ta đang cắt rau của anh ta bỗng nhiên giật mình, khiến tôi đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Anh ấy liệu có thể nhìn thấy tôi không?

Thực tế thì tôi đã nghĩ quá nhiều, chỉ là nồi nước trên bếp bắt đầu sôi mà thôi.

Anh ấy quay người đi xử lý chuyện nước sôi, còn tôi thì rảnh rỗi không có việc gì làm nên đành đi dạo một vòng trong phòng.

Và cũng vì thế mà tôi không thấy được đôi tai của Tạ Húc nhẹ nhàng ửng đỏ và bàn tay nắm chặt thành quả đấm.