Có Một Người Đã Yêu Em Rất Lâu

Chương 4



11.

Trước mắt tôi là hình ảnh một mỹ nam sau khi tắm, tôi vừa tự trách mình đến không đúng lúc, vừa không nhịn được mà nhìn thêm vài cái nữa.

Không ngờ dưới chiếc áo sơ mi trắng lại ẩn chứa một thân hình cường tráng đến thế. Những giọt nước trên tóc của Tạ Húc lướt qua sống mũi rồi rơi xuống, từ ngực lan tới cơ bụng.

Nếu có thể soi gương, bây giờ mắt tôi đã đỏ hết cả lên.

Cứu mạng, trong đầu tôi đã xuất hiện đủ loại tình tiết kịch tính hồi hộp như gia đình Tạ Húc suy sụp rồi anh bị phú bà bao nuôi.

Anh ta dường như đã liếc về phía tôi một cái, mặc dù biết anh ta không thấy tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức không nhịn được mà sờ lên đầu mũi.

Người đàn ông này nửa nằm nửa ngồi trên giường, cũng không mặc đồ ngủ, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót bốn góc, sự tự tin của anh ta không thể chối cãi.

Có lẽ vì mới tắm xong, đôi mắt anh chứa đựng hơi ẩm mịn màng, khiến người ta khát khô cả cổ.

Tôi thất vọng ngồi lên bệ cửa sổ để hứng gió và quay lưng bước đi.

Khi trở về phòng ngủ của Tạ Khải, tôi vẫn còn hơi mơ màng, cảnh tượng vừa rồi quá kích thích, đây là cái tôi có thể xem mà không tốn tiền sao?

Tạ Khải vẫn như mọi khi, cuộn mình trên giường đọc sách, không biết nhà họ Tạ nuôi con thế nào, mỗi đứa một kiểu, cổ hủ và nhàm chán.

Tôi nhếch mép, quay người và nhìn quanh bên cạnh bàn học có đồ chơi Lego. Mặc dù nó sẽ không sụp đổ vì tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi khủng khiếp, chỉ dám ngồi co ro ở một bên nhìn.

Tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên, Tạ Khải không xuống giường mà hô to "mời vào".

Đó là Tạ Húc.

Anh ta đến làm gì?

Thảo luận về "vốn và đầu tư" sao?

Anh ta cầm một cốc sữa nóng đi vào, cúi người để cốc sữa bên cạnh giường của Tạ Khải: “Mẹ bảo uống xong rồi mới được ngủ.”

Tạ Khải nhăn nhó, ngửa mặt lên trên, đôi mắt trong veo nhìn và nói, “Em không phải trẻ con nữa, tối không cần uống sữa.”

Người đàn ông đứng đó không nói một lời, chỉ nhíu mày đã khiến đứa nhỏ phục tùng.

Tôi cảm giác mình biết làm thế nào để Tạ Khải nghe lời.

12.

Cậu nhóc Tạ Khải tối qua mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, anh trai Tạ Húc, người thường xuyên không nói cười lại lại tự nhiên dùng lời nói nhẹ nhàng, ân cần với bạn cùng bàn của cậu ta. Trong giấc mơ, khi nhìn thấy Triệu Khải, anh trai lại tỏ ra nghiêm nghị yêu cầu cậu phải chăm sóc Vương Ngọc Ngọc thật tốt.

Anh trai còn xoa đầu cậu xem như phần thưởng. Trong mơ, khuôn mặt của cậu bé đỏ bừng lên, cậu nói với giọng ngọt ngào rằng em biết rồi, nhưng trong lòng cảm thấy có thứ gì đó mềm nhũn đi.

"Anh trai xoa đầu mình đấy!"

Tôi tất nhiên không biết được những gì Tạ Khải đang nghĩ trong đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của cậu ta, tôi có thể đoán là mọi chuyện đã thành công.

Cậu ấy cúi đầu, mái tóc xoăn xoăn hướng thẳng về phía tôi, thật đáng yêu, tôi không nhịn được mà vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu ấy thêm lần nữa.

13.

Ngày hôm sau đi học, Vương Ngọc Ngọc cảm thấy hạnh phúc như nở hoa, Tạ Khải không những không nạt nộ nữa mà còn chủ động đến giải thích bài học cho con bé.

"Liệu anh ấy có phải là thích mình không? Mẹ và giáo viên nói không được tùy tiện thân mật với con trai, và không được yêu đương trước khi thành niên.

Ôi, nhưng người kia là Tạ Khải này, nếu lỡ mất cơ hội này thì sau này sẽ không còn nữa".

Tinh thần của cô bé lại nhanh chóng trở nên uể oải.

Tôi thấy rất lạ, không nhịn được liền lướt vào nghe con bé nói chuyện.

Vương Ngọc Ngọc mím môi, nước mắt lăn tròn trong khóe mắt, cô bé lôi áo Tạ Khải mà nói: “Em sẵn lòng bỏ trốn theo anh".

Phía đối diện, Tạ Khải im lặng một hồi lâu, sau đó từ từ kéo tay Vương Ngọc Ngọc đang nắm lấy áo mình, nhìn vào mắt cô bé và nói: "Hãy nói với chú dì, nếu có điều kiện thì sinh thêm một đứa nữa.”

Tôi đứng bên cạnh cười đến nghiêng ngả, cứu mạng a, nhà họ Tạ và nhà họ Vương mỗi nhà nuôi một danh hài.

14.

Tối hôm đó, tôi bỗng nhiên nảy ra ý định xấu xa, muốn vào giấc mơ của Tạ Khải để xem lại và bổ sung những sự kiện đã xảy ra trong ngày.

Tôi đã đứng sẵn sàng ở dưới nhà, chuẩn bị bay lên theo đường cửa sổ thì bất ngờ một dòng nước chảy qua đỉnh đầu tôi và rơi xuống đất.

Một cách vô thức, tôi vuốt tóc và ngước nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Khải.

Hoá ra, cậu bé này, với trái tim lạnh hơn cả tuyết ở núi Trường Bạch này không thích uống sữa.

Nét đáng yêu của sự đối lập này không thể kìm nén cơn giận trong tôi.

Tôi dùng sức xông vào phòng cậu ấy, định trong mơ sẽ bắt cậu ấy uống mười lít sữa, không, ôm cả con bò mà uống! Nhưng không ngờ tôi lại bị đẩy ra ngoài cửa sổ, cánh tay đau nhức, tôi nhìn kỹ và phát hiện. Cái quái gì vậy, ai treo cái gương bát quái này cho cậu ta vậy!