Cô Nàng Heo Yêu Dấu

Chương 18: Đăng ký tham gia cuộc thi



Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)

Đến chỗ Chu Tiểu Tảo, Lộ Cẩn Lăng bảo cô về trước, còn anh ở lại tiếp tục điều tra vụ án. Chu Tiểu Tảo ngơ ngác hỏi: "Nhiệm vụ của tôi xong rồi à?" Cô còn tưởng là sẽ dẫn cô theo bắt tội phạm chứ.

Lộ Cẩn Lăng bật cười, khiến các đồng nghiệp hóng xem đều sửng sốt. Trời ạ, đội trưởng Lộ cười đẹp trai quá đi! Sao bình thường không thấy vậy nhỉ? Chậc chậc, em gái này đúng là không bình thường mà.

"Không xong thì cô còn định làm gì? Dùng tay chân nhỏ xíu này của cô đi bắt tội phạm à? Mau về đi!" Lộ Cẩn Lăng không thể để Chu Tiểu Tảo đối diện với nguy hiểm được.

Kỳ thật Chu Tiểu Tảo muốn giải bày lắm, đừng trông cô nhỏ nhắn, sức cô lớn lắm đó, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì. Lúc đi về một mình, có mấy chiếc xe cảnh sát đi lướt qua cô, Chu Tiểu Tảo nhỏ giọng lầm bầm: "Dùng xong rồi vứt, hừ! Về thì về, tôi còn muốn nằm lăm ăn vặt chơi điện thoại kìa!"

Sắp đến nhà, có người gọi cho cô, là Linda. Đột nhiên cô sực nhớ, hôm nay là ngày liên hoan bộ phận! Đến giờ rồi còn đâu!

Điện thoại vừa thông, Linda hỏi ngay: "Sao cô còn chưa tới?"

Chu Tiểu Tảo sốt ruột trả lời: "A, tôi bị kẹt xe, sắp đến rồi."

Linda cười cười: "Bình thường không phải cô đều ngồi xe điện ngầm sao, còn kẹt xe hả?"

Chu Tiểu Tảo: "..."

"Dù sao thì cô cũng tới nhanh đi, mọi người đều đang đợi cô đấy, địa chỉ xem trong nhóm nha."

Chu Tiểu Tảo cúp máy, mở nhóm chat ra xem bản đồ mọi người gửi, địa điểm kỳ thật không xa chỗ cô lắm, hơn nữa vừa khéo cô cũng biết đường đến đó. Không cần ngồi xe điện ngầm nữa, Chu Tiểu Tảo xoay xoay cổ chân, hít sâu một hơi rồi chạy vụt đi. Cô đã hãm tốc độ rồi mà vẫn chạy rất nhanh, có nhiều người đi đường còn chưa kịp phản ứng kịp đã nhìn thấy một bóng đen chạy qua. Họ nhíu mày nhìn kỹ lại, vận động viên nào đang tập luyện vậy? Nhanh quá!

Chu Tiểu Tảo không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chạy được mười phút, cô đến một nhà hàng buffet. Vừa vào trong, cô đã nhìn thấy đám người Linda, bọn họ vẫy tay với Chu Tiểu Tảo, thấy mặt cô đỏ ửng còn hỏi: "Ngoài trời nắng nóng à? Sao thấy trông cô nóng vậy."

Miệng Chu Tiểu Tảo hơi khô, cô cười thẹn thùng, không có mặt múi nói là chạy tới.

Linda còn cảm thán: "Tôi còn tưởng phải nửa tiếng sau cô mới đến đó, cô ở gần chạy đến à?"

"Ừm... cũng không xa."

"Nào nào, hôm nay ăn buffet, thích gì thì cứ ăn căng bụng, đừng ngại."

Chu Tiểu Tảo nhìn quầy buffet lấp lánh, đò ăn được bày biện chỉnh tề rực rỡ, còn có mấy món hải sản mà cô chưa từng được ăn nữa! Con cua lớn quá kìa!

Trên đời này chuyện đau khổ nhất là gì chứ? Là việc cô vừa ăn ăn không bao lâu đó, hình như giờ ăn không nổi nữa... Những người khác đều đi lấy đồ ăn cả rồi, Linda hỏi Chu Tiểu Tảo: "Có thể ăn được bốn tiếng đó, sao cô không đi lấy?"

"Tôi nghỉ một lát đã." Chủ yếu là để cái bụng trống trơn đã.

Lúc không trong giờ làm việc, mọi người đều thả lỏng hơn, Linda nơi với Chu Tiểu Tảo: "Kỳ thật tôi hâm mộ cô lắm đó, tôi chỉ một chút đã no rồi."

Chu Tiểu Tảo cúi đầu, ngượng ngùng xoắn ngón tay: "Tôi chỉ no rồi nhưng vẫn còn có thể ăn thêm một chút thôi..." Cô chợt nghĩ đâu câu chuyện cười đọc được hôm qua: Mấy người trẻ giờ ăn no không có chuyện gì làm rồi thích tìm người yêu... Tôi không vậy nha, tôi ăn không no...

Linda sửng sốt rồi bật cười: "Tiểu Tảo à, cô đúng là bảo vật của bộ phận mình đó ha ha!" Cái gì Chu Tiểu Tảo cũng không biết, nhưng cô cần mẫn hiếu học, hơn nữa lúc nào cũng là cô bé hạt dẻ cười, ở cùng với cô ấy rất vui vẻ.

Sau đó Chu Tiểu Tảo cũng đi lấy một ít món khai vị, hừ, ăn trước một đợt đã, cô cũng đâu thể đi về lỗ vốn được, đúng là làm mất mặt heo tinh đó!

Mọi người lục tục trở về bàn, Chu Tiểu Tảo hỏi: "Đã bao lâu rồi bộ phận mình không tuyển người mới vậy?"

"Nửa năm trước cũng có người tới, nhưng không thích ứng công việc được, chưa hết thời gian thử việc đã nghỉ rồi."

Chu Tiểu Tảo hơi sợ: "Nhưng tôi không biết gì cả..."

"Không biết thì học, không sao, có biết bao nhiêu người ở đây mà."

"Vâng! Cảm ơn mọi người!" Để tỏ lòng cảm ơn của mình, Chu Tiểu Tảo đề nghị: "Mọi người cứ việc lấy thoải mái, ăn không hết thôi tôi sẽ ăn giúp cho!" Ăn buffet là như vậy đó, còn thừa thì sẽ bị phạt tiền.

Nghe vậy, mọi người càng thích Chu Tiểu Tảo hơn, có một vua dạ dày bên cạnh tốt thật đó.

Ngoại trừ thịt heo, Chu Tiểu Tảo không kén ăn gì cả. Có mấy đồng nghiệp chỉ ăn lòng trắng trứng gà mà không ăn lòng đỏ, họ liền đưa lòng đỏ cho cô. Thấy Chu Tiểu Tảo ăn ngon lành như vậy, bọn họ cứ có cảm giác mình không ăn lòng đỏ trứng gà là chuyện thiệt lắm ấy.

Đừng coi thường năng lực tiêu hóa của heo, Chu Tiểu Tảo chỉ nghỉ ngơi một giờ thì bụng đã rỗng rồi. Sau đó là chiến trường của một mình cô, các đồng nghiệp xinh xắn trẻ trung đồng loạt thả đũa, nhìn chằm chằm Chu Tiểu Tảo ăn. Thấy cô ăn không tới, có người còn chủ động lấy giúp cô. Giờ phút này, trong lòng mọi người đều đang nghĩ: Cứ như đang nuôi linh vật heo trong bộ phận vậy.

Sức ăn của Chu Tiểu Tảo kinh động đến cả giám đốc nhà hàng. Người ăn khỏe thấy nhiều rồi, nhưng Chu Tiểu Tảo thì đâu phải người thường! Ông ta đứng nhìn từ xa, trong lòng thầm nghĩ không phải là vua dạ dày nổi tiếng nào đến đây chứ? Họ đến nhà hàng của ông livestream hả? Nếu là thế thì còn có thể chấp nhận được, dù sao cũng là quảng cáo cho mình mà.

Nhưng vừa đến gần, giám đốc lại thấy căn bản không hề có cameras, những người ngồi cạnh khách nữ này lại không phải ekip đi cùng. Nhìn từng khay xếp thành núi trên bàn Chu Tiểu Tảo, trong lòng giám đốc nhỏ từng giọt máu.

Chu Tiểu Tảo thấy có người đến, cô đặt con cua lớn xuống, liếm liếm miệng hỏi: "Sao vậy?"

Giám đốc cũng đâu thể nói là bà cô ơi bà ăn ít lại đi được. Hôm nay đã lỗ vốn rồi, trong lòng ông ta vô cùng đau khổ mà còn phải cố cười, cũng đáng thương lắm: "Không sao đâu, tôi chỉ muốn hỏi quý khách có muốn gọi thêm món gì không thôi."

Chu Tiểu Tảo chỉ chỉ đĩa thịt bò cách đó không xa: "Cái kia ăn ngon lắm, cứ lấy cho tôi năm mươi phần trước đi."

Giám đốc tự cho mình một bạt tai trong lòng: Cái miệng chết tiệt này! Hỏi cái gì mà hỏi chứ!

Tuy đau lòng kinh khủng, nhưng lời đã nói thì phải làm được, giám đốc không muốn đứng nhìn Chu Tiểu Tảo ăn uống thỏa thích nữa, ông chuẩn bị rời đi. Nhưng Linda lại gọi ông: "Ở đây có hoạt động vua dạ dày gì không? Mấy kiểu như là ăn được bao nhiêu thì sẽ miễn phí ấy?"

Giám đốc nghĩ đến một chuyện, trả lời: "Chỗ chúng tôi là nhà hàng lâu năm, đã lâu rồi không tổ chức hoạt động, nhưng gần đây có cuộc thi Vua dạ dày. Cuộc thi này được nhiều nhà hàng hợp tác tổ chức, có rất nhiều người nổi tiếng đến dự thi." Càng nhìn, giám đốc càng cảm thấy Chu Tiểu Tảo có tiềm lực, ông cười tủm tỉm hỏi: "Người đẹp này có hứng thú tham gia không?"

Chu Tiểu Tảo nghiêm túc trả lời: "Là ăn không trả tiền sao?"

"Đương nhiên, mỗi vòng đấu đều có món ăn ngon tinh xảo, ăn càng nhiều, phần thưởng càng lớn."

Chu Tiểu Tảo bị lừa nhiều rồi, cô lắc đầu liên tục: "Chú cảnh sát đã nói rồi, trên đời này không có chuyện miếng bánh từ trên trời rớt xuống đâu, tôi không tham gia đâu."

Cả đám Linda cười vang, khuyên cô: "Không phải lừa cô đâu! Đó là cuộc thi Vua dạ dày, nếu cô được quán quân thì còn có thể nhận được tiền thưởng nữa!"

Giám đốc cũng nói: "Đúng vậy, có nhiều nhãn hàng hợp tác lắm nên tiền thưởng lên đến một trăm nghìn lận, có không ít người đăng ký đó."

Chu Tiểu Tảo thả muỗng đũa xuống, trừng lớn mắt hỏi: "Ông nói hạng nhất được bao nhiêu?"

Giám đốc vẫy vẫy tay: "Một trăm nghìn nhân dân tệ."

Chu Tiểu Tảo la lớn một tiếng: "Tôi muốn tham gia!" Nếu cô có một trăm nghìn tệ thì sẽ không còn nợ tiền chú cảnh sát rồi!

Đám người Linda cũng sôi nổi ồn ào: "Đúng! Đăng ký đi! Cô đại diện công ty tham gia đi, vinh quang của bộ phận chúng ta đặt trên vai cô đấy!"

Chu Tiểu Tảo bừng lên ý chí chiến đấu: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ ôm giải nhất về!"

Sau khi điền phiếu dưới sự hỗ trợ của đồng nghiệp, Chu Tiểu Tảo cứ như vậy tràn đầy nhiệt huyết tham gia cuộc thi Vua dạ dày. Thời gian thi đấu đã rất gần, là cuối tuần này, đây là một ngày quan trọng với Chu Tiểu Tảo, cô còn cố ý đặt báo thức nữa.

________________

Ban ngày ăn quá nhiều, đến tối Chu Tiểu Tảo thật sự ăn không vào nữa. Về nhà được một lát, Lộ Cẩn Lăng đã hăng hái về nhà. Chu Tiểu Tảo kích động hỏi: "Có phải tìm được nghi phạm rồi không?"

Lộ Cẩn Lăng gật đầu: "Mọi việc thuận lợi hơn chúng tôi nghĩ nhiều, đến chiều đã bắt được hung thủ, cũng tìm ra hung khí."

"Quá tốt rồi!" Chu Tiểu Tảo nhảy nhót hoan hô, hì hì, xem ra cô cũng đâu phải chỉ biết ăn với ngủ, cô còn có thể giúp chú cảnh sát làm việc nữa.

Lộ Cẩn Lăng nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, anh nghĩ đến khuôn mặt kinh ngạc kính nể của đồng nghiệp sau khi bắt được hung thủ. Mọi người hành động vì tin tưởng anh, nhưng họ vẫn hoài nghi về Chu Tiểu Tảo rất nhiều. Sau khi bắt được người, mọi người đều đồng loạt đến hỏi anh sao mà tìm đâu ra người giỏi đến vậy chứ.

Trong cuộc sống hằng ngày có đủ loại mùi hương, mùi cơ thể cũng không ngoại lệ. Khi có án, chỉ cần có đồ vật mà hung thủ từng tiếp xúc, bọn họ có thể bắt được hung thủ thông qua mùi hương, bất ngờ chưa?! Đám bọn họ đều là cảnh sát hình sự già đời, lần này đúng là được mở mang kiến thức rồi!

Đàm Tử Hằng còn cảm khái, Chu Tiểu Tảo không đi học cảnh sát đúng là đáng tiếc. Lý Sở Sở lại nói, thể chất Chu Tiểu Tảo không đạt, hỗ trợ phá án như bây giờ là quá tốt rồi. Những đồng nghiệp khác lại đầy khát khao, sau này sẽ dễ điều tra hơn nhiều rồi.

Lộ Cẩn Lăng hắt gáo nước lạnh vào bọn họ: "Làm tốt việc của mình đi, cố gắng kết thúc vụ án, kết hợp công nghệ hiện đại và suy luận tra án thủ công mới là chuyện chúng ta nên làm, không phải trông cậy vào người khác đến giúp." Lần này, nếu không phải quá khó giải quyết thì anh cũng sẽ không tìm đến điểm đột phá là Chu Tiểu Tảo.

Chu Tiểu Tảo không biết nhiều chuyện như vậy, cô chỉ vui vì tội phạm đã sa lưới. Đặc biệt, Lộ Cẩn Lăng còn nói cho cô biết, hung thủ lần này là tội phạm giết người, hắn ta bị bắt khi sắp ra tay với mục tiêu kế tiếp. Sau khi bị bắt, tên hung thủ không thể nào hiểu nổi, hắn ta chắc chắn không để lại bất kỳ dấu vết nào mà, sao có thể bị bắt chứ?! Lộ Cẩn Lăng chẳng có lòng nào giải thích với hắn ta.

Chu Tiểu Tảo hoan hô một hồi, nghĩ đến một việc: "Hôm nay tôi đăng ký một cuộc thi Vua dạ dày, anh đoán xem tiền thưởng là bao nhiêu?"

Lộ Cẩn Lăng vừa nghe đã thấy có gì đó không đúng: "Cô còn chưa thi mà, sao lại nói tới tiền thưởng rồi?"

Chu Tiểu Tảo đắc ý hừ hừ hai tiếng: "Chỉ cần tôi ra tay thì hạng nhất không phải dễ như trở bàn tay sao?"

Lộ Cẩn Lăng cười: "Không tồi, còn biết dùng thành ngữ."

"Ê, anh đừng cười!" Chu Tiểu Tảo bị anh nhìn đến ngượng ngùng, cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ: "Đợi có tiền thì tôi có thể dọn ra ngoài rồi."

Lộ Cẩn Lăng vừa nghe vậy, nụ cười trên mặt nhạt dần.