Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 35



Handa hí ha hí hửng vừa nhảy chân sáo vừa hát lầm bầm ở trong miệng, nghe cái giai điệu mà nó nhẩm ở trong miệng ngất ngưởng như vậy, người xung quanh nhìn vô cũng biết nó yêu đời như thế nào rồi, mặc dù nó vừa mới có ý định hủy diệt cả thế giới này vài giây trước. Ừ thì bây giờ tâm trạng của nó là vậy đấy, nhưng mà tại sao nó lại kéo theo tôi đi chung với nó làm gì vậy trời:

- Khoan đã, Handa! Dừng lại xíu coi! Tao không hiểu, tại sao tao lại phải đi chung với mày chứ?

Nó dừng bước, quay mặt lại đối diện với mặt tôi, tay nó nhẹ nhàng đặt lên vai tôi và trả lời:

- Tao muốn mày là người đầu tiên chứng kiến cái cảnh tao được một cô gái tỏ tình và ghi chép lại cái lịch sử huy hoàng này, mai mốt khi tao có cháu rồi thì tao sẽ kể cho tụi nó biết ông chúng nó đã từng có một huyền thoại lẫy lừng như thế nào!

Tôi nghe cái câu nói này mà khô lời với nó luôn, người ta chỉ gửi một bức thư tình cho nó thôi đấy mà nó tính xa đến như vậy rồi, nếu như người ta muốn cưới nó thì chắc nó bất con mẹ tử luôn, tôi chỉ biết câm lặng đứng nhìn nó tự cười như một thằng điên vừa mới trốn trại tâm thần. Cái thằng Handa này, nó còn chẳng biết chủ nhân của bức thư này là ai, mà bức thư này chả có ghi tên, lớp gì hết thì biết đường nào mà lần, chưa tìm hiểu mọi việc lỡ mọi chuyện không như ý muốn rồi ngồi đó khóc lóc hối hận, đòi hủy diệt trái đất này nọ nữa. Thật là, có một thằng bạn như vậy, tôi mệt mỏi vãi ra:

- Ê, lỡ như đó không phải là một cô gái, mà là một thằng con trai gửi thư cho mày thì mày làm sao?

Nghe câu này của tôi, bỗng dưng không khí xung quanh nó trùng xuống một cách đáng sợ và đưa nguyên cái biểu cảm bẩn bựa không thể nào bẩn bựa hơn của nó ngay trước mặt tôi:

- Tao.. tao chưa nghĩ đến trường hợp này luôn đấy! Trời đựu, mày làm tao hoang mang vãi *** ra!

Giờ tôi muốn rút cái câu nói lúc nãy ghê đó, sao tự dưng mình thốt lên cái câu nói ấy mà méo suy nghĩ kĩ gì hết trơn vậy nè? Đang đi thì Handa đột ngột dừng lại, kéo tôi nép sát vào tường, chưa kịp định hình chuyện gì vừa mới xảy ra thì nó hưng phấn hét vào mặt tôi:

- Kìa, kìa, đó.. đó có phải là người muốn hẹn tao ở phía sau trường không?

Tôi nghe vậy thì mắt liền thò một bên ra để quan sát, đúng là có một người đứng bên cạnh gốc cây để chờ một ai đó, mà cũng may ghê, người đó là một cô gái. Sau đó, Handa cũng tò mò thò ra một bên mắt để quan sát kĩ cô gái đó. Cô gái ở trước mắt chúng tôi đây là một cô gái có mái tóc tết hai bên, đeo kính, thân hình mảnh khảnh và dáng đứng khá là e ấp. Nó thấy cô gái ấy mà không kiềm chế được, che mặt lại và thốt lên:

- Trời ơi, Shiraku ơi là Shiraku! Em ấy dễ thương quá, e ấp và khép nép như một mèo con vậy! Mày nhìn chiếc giày màu xanh lục (*) mà em ấy mang đi, em ấy học năm nhất đấy! Đúng gu của tao luôn!

- Ờ, ừm, nếu đúng gu của mày thì tốt! Giờ mày ra đó gặp người ta đi, đừng để người ta chờ thêm nữa!

- Hả, hể, chờ.. chờ đã, để tao.. chuẩn bị.. cái.. đ..

Chưa kịp nói trọn vẹn câu thì tôi đã đạp nó ra ngoài rồi, nó mất đà và ngã lăn lóc tới tận chân của cô gái đó luôn, còn em ấy thấy nó té sấp mặt ra đây thì hoảng hồn hét lên, mất đà ngã ra đất. Tôi nhìn thấy cái cảnh tượng đó mà đổ hết mồ hôi hột, chỉ mới là gặp nhau thôi đấy, hai người đó làm cái gì mà run dữ vậy. Còn Handa thì đỡ em ấy đứng dậy, cả hai đứng lên, mặt đối mặt với nhau một cái, rồi sau đó là cả hai ngượng ngùng quay mặt ra chỗ khác. Thấy hai đứa nó cứ quay mặt ra chỗ khác mà chẳng nói gì hết khiến cho tôi tức điên lên, muốn nói gì nói lẹ đi, ở đó mà e ấp ngại ngùng cái quần gì chứ, còn nó nữa, là con trai thì mạnh dạn lên một chút coi.

Lát sau, có một hòn đá nhỏ từ đâu đó bay đến chỗ người của cô gái kia, rồi sau đó là hàng loạt đá nhỏ bay tới tấp đến người em ấy. Tôi nhìn theo hướng bay của mấy viên đá ấy mà ngây người nhìn vào hai đứa con gái khác ở trên cây. Mặt hai con nhỏ này đang rất là ức chế, cứ lấy đá nhỏ chọi vào người em ấy hoài cứ như muốn thúc giục em ấy tỏ tình lẹ vậy, nhìn vào thì cũng chắc là mấy con bạn muốn giúp bạn mình tác hợp với crush đây mà. Bị liên hoàn đá bay tấp nập vào người như vậy thì em ấy mới chịu nói ra một câu với thằng bạn của tôi:

- Ano, em.. em chào anh, I.. Izanagi - senpai!

- Hả, hả, à.. Anh.. Anh.. À, anh chào em! Mà làm sao.. em.. biết tên của anh hay quá vậy?

- Em.. Em.. Chuyện này.. Em..

Đừng kéo dài cuộc trò chuyện vô nghĩa và thiếu muối này nữa, hai đứa bọn bây vào thẳng vấn đề luôn đi, tôi đứng nhìn ngoài cuộc mà cũng muốn tăng huyết áp với tụi nó ghê. Còn hai con nhỏ ở trên cây kia cũng hết kiên nhẫn với đứa bạn nhút nhát của mình, liền lấy một cục đá bự chà bá và chọi thẳng vào đầu em ấy một cách không thương tiếc. Em ấy cố gắng gượng dậy trong cơn đau và cố gắng hết sức tỏ tình với nó, không thể để cho mọi công sức đứng trước gương tập vợt đổ sông đổ biển như vậy được nên em ấy đã lấy hết bình sinh của mình mà nói ra tình cảm của mình cho thằng Handa, nhưng trớ trêu thay, cái câu nói mà em ấy định nói ra đã hoàn toàn đi vào dĩ vãng và thay vào đó là một câu nói dở khóc dở cười:

- I.. Izanagi - senpai! Em.. Em.. Anh có thể nào cùng em đi đến bữa tiệc goukon (**) được không?

- Hể?

Nó ngây người ra nhìn em ấy, ngơ ngác nghiêng đầu. Còn tôi và hai đứa kia thì đen mặt khi nghe cái câu nói nhảm xàm ấy, thật tình, cái con nhỏ đó, vừa mới nói cái quái gì vậy?

(*) đôi giày màu xanh lục: Ở trường cao trung Nhật Bản, các trường thường lấy màu xanh lục, xanh dương và đỏ để phân chia ra học sinh năm nhất, năm hai và năm ba. Giày xanh lục dành cho học sinh năm nhất, giày xanh dương dành cho học sinh năm hai và giày đỏ dành cho học sinh năm ba.

(**) goukon: Là một bữa tiệc dành cho những người còn FA có mong muốn tìm kiếm nửa kia của mình, một bữa tiệc sẽ có ba nam và ba nữ trở lên.