Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 31



Sau khi về đến nhà Tôn Tâm Nghiên mới phát hiện ra Lý Địch gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô đã đọc trạng thái mới nhất của Hoàng Trĩ Vi trên diễn đàn trường chưa.

Tôn Tâm Nghiên nghe được cái tên này thì da đầu liền tê dại, gọi điện thoại hỏi Lý Địch: “Tớ với cô ta cũng đâu có kết bạn, không nhìn thấy được, cô ta đăng gì trên diễn đàn?”

Lý Địch: “Tớ cũng không kết bạn cô ta, là Giang Á Đình ở phòng kí túc xá bên cạnh nói, cô ta đăng lên một bức hình, hình như là hình của cậu, phía dưới có rất nhiều người phản hồi. Không biết là có ý gì.”

Nói chuyện điện thoại xong, Tôn Tâm Nghiên liền đăng nhập vào diễn đàn trường.

Mở danh sách kết bạn ra, con chuột lướt qua một loạt hình đại diện, cuối cùng cũng tìm thấy. Dừng lại, nhẹ nhàng nhấp chuột, trên màn hình lập tức hiện ra một trang cá nhân.

Trang của Hoàng Trĩ Vi dùng khung gỗ màu đen, tất cả các đều chữ là màu xám và trắng, mang phong cách rất cá tính.

Chợt vang lên tiếng bài hát nước ngoài với âm thanh sống động, là bóng lưng của cô, Tôn Tâm Nghiên giật mình, lập tức tắt đi.

Bầu không khí yên tĩnh lại.

Trạng thái mới nhất của Hoàng Trĩ Vi đúng thật là bóng lưng của Tôn Tâm Nghiên. Hẳn là chụp buổi sáng lúc đi học, bên trái có người cùng Tôn Tâm Nghiên nói xong, vừa đúng lúc cô đang nghiêng đầu, trong ánh mắt sáng ngời mang theo nghi vấn nhàn nhạt.

Hoàng Trĩ Vi đăng kèm chú thích: “Sweet?”

Người phản hồi phía dưới Tôn Tâm Nghiên không hề quen.

“Khá được.”

“Yes.”

“Không tệ, mà vẫn kém cậu một chút nữa.”

“Lớp các cậu à? Giới thiệu chút đi.”

“Cho xin số điện thoại đi.”

Kéo xuống nữa, Tôn Tâm Nghiên cuối cùng nhìn thấy một hình đại diện nhìn quen mắt —— một chiếc cờ đỏ năm sao.

Trần Ngạn Kỳ phản hồi:”?”

Buổi tối Lý Địch nhắn tin với Tôn Tâm Nghiên, một lòng giúp cô nghĩ kế y hệt vị quân sư.

“Có phải Hoàng Trĩ Vi thích Hà Tân không nhỉ?” Lý Địch hỏi cô.

“Không biết được.”

Theo như Hà Tân nói lúc trước, giữa bọn họ chỉ đơn thuần là bạn bè, cô ta cũng có bạn trai rồi. Hoàng Trĩ Vi cũng đã thừa nhận điều này, nhưng với thái độ không thể giải thích nổi của cô ta, Tôn Tâm Nghiên lại cảm thấy cô ta đối với Hà Tân không hề đơn giản như vậy.

Dựa vào kinh nghiệm yêu đương của Tôn Tâm Nghiên thì thật sự là chẳng hiểu cô ta có ý gì.

Lý Địch hỏi: “Nghiên Nghiên, vậy bây giờ cậu thích Hà Tân sao?”

Tôn Tâm Nghiên: “Có chuyện này tớ chưa nói cho cậu biết, tớ đã đồng ý với cậu ấy rồi.”

Lý Địch: “Cậu cho rằng vậy à, tớ đã sớm đã nhìn ra rồi.”

Một lát sau, Lý Địch lại gửi tới một tin nhắn khác: “Mặc dù bây giờ cậu ta là bạn trai cậu, nhưng cậu đang bị tình địch khiêu khích, cậu có biết không?”

Đương nhiên là Tôn Tâm Nghiên biết, chẳng qua là cô không biết nên làm gì bây giờ, kết quả là từ kinh nghiệm tình cảm rỗng tuếch của mình, Lý Địch đã đưa ra một chiến lược.

Lý Địch: “Nghiên Nghiên, tớ cho cậu biết, chuyện này không thể dựa vào con trai đâu, nếu nói với con trai ngược lại cậu ta sẽ cảm thấy chỉ là con gái ghen ghét lẫn nhau, thấy cậu nhỏ nhen, thích ăn dấm chua. Tóm lại cậu sẽ bị trừ điểm.”

Hình như cũng hơi đúng.

Lý Địch nói: “Biện pháp tốt nhất chính là giả vờ nói rằng không biết gì, cậu không cần cãi nhau với Hà Tân, nhưng cũng không thể quá mềm yếu, cậu mà mềm yếu thì cô ta càng đạt được mục đích, cậu phải cho cô ta biết rõ không phải muốn bắt nạt cậu thì bắt nạt được. Thế này đi, cậu hãy tìm một cơ hội ở trước mặt cô ta cố ý ân ái ngọt ngào với Hà Tân, làm hỗn loạn trận địa của cô ta trước đã, dù sao cũng là người của cậu, cô ta cũng không thể làm gì cả.”

Tôn Tâm Nghiên: “…”

Tôn Tâm Nghiên không hiểu sao mà Lý Địch biết nhiều vậy, Lý Địch nói: “Ai da, học trên phim truyền hình ấy, là do cậu ít xem phim truyền hình quá mà nên cái gì cũng không biết.”

Có lẽ khi đã rơi vào tình yêu thì chỉ số thông minh của con người sẽ giảm xuống một chút.

Trước đây cảm thấy chuyện này thật vô lý, đứng trong tình yêu mà suy nghĩ thì lại cũng cảm thấy có vài phần hợp lý.

Thứ tư, Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch cùng đi ăn cơm tối xong rồi mang theo một cốc trà sữa về lớp. Lúc này Hoàng Trĩ Vi đã ở đó, đang nằm bò trên hành lang nói chuyện cùng một nam sinh lớp bên cạnh như mọi khi.

Một lát sau nhìn thấy Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ cùng đi lên, cô ta gọi bọn họ lại.

Bốn người đứng bên ngoài nói chuyện một lát thì nam sinh lớp bên cạnh rời đi.

Lý Địch vẫn nhìn động tĩnh ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt ra ám hiệu với Tôn Tâm Nghiên.

Nhìn Tôn Tâm Nghiên do dự cầm cốc trà sữa, Lý Địch liền thấp giọng nói: “Gan lớn một chút, cậu ta là bạn trai của cậu, có gì mà cậu phải sợ chứ, cô ta dám tùy tiện tung hình cậu lên. Bây giờ trong lớp không có ai, bên ngoài cũng chẳng có, cậu nhanh lên chút đi.”

Bạn trai của Hoàng Trĩ Vi trước kia là học sinh lớp mười hai của Giang Cao, năm ngoái đã thi đỗ đại học nước ngoài, hai người họ trở thành yêu xa. Tuần này người nọ về, Hoàng Trĩ Vi bảo Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ cùng nhau đi chơi.

Trần Ngạn Kỳ cười: “Các cậu khó có dịp gặp nhau, sao còn phải tìm chúng tôi làm bóng đèn chứ?”

Hoàng Trĩ Vi: “Õng ẹo gì đấy, có đến hay không?”

Lại hỏi Hà Tân: “Cậu thấy thế nào?”

Hà Tân đang muốn mở miệng, thì áo khoác bỗng bị người ta kéo.

Đầu tiên cậu quay đầu, giật mình, rồi mới xoay hẳn người lại.

Tôn Tâm Nghiên đang đứng ở bên cạnh, cầm trong tay một cốc trà sữa.

“Sao vậy?”

“Mua thừa một cốc trà sữa, cậu có muốn uống không?”

Hà Tân thấy xung quanh không có ai, vuốt nhẹ mái tóc cô, cười nhẹ: “Đưa lại đây.”

Mặt Tôn Tâm Nghiên thoắt cái đỏ lên, đưa trà sữa cho cậu.

Sau khi Tôn Tâm Nghiên trở về lớp, không khí giữa ba người trên hành lang có phần tế nhị.

Cà lơ phất phơ cầm ống hút cắm vào cốc trà sữa, Hà Tân uống một hớp, rồi nhìn lướt qua Hoàng Trĩ Vi: “Tôi không đi đâu, chủ nhật còn bận đi chơi với người yêu.”

Một lát sau, cậu trở về lớp.

Lại thêm một lát nữa, Trần Ngạn Kỳ cũng tiến vào, chỉ còn mỗi Hoàng Trĩ Vi đứng bên ngoài.

Trần Ngạn Kỳ ngồi vào trước bàn Hà Tân, nhìn thoáng qua bên ngoài: “Vì con gái mà bỏ cả mặt mũi.”

Hà Tân nửa đùa nửa thật:”Nếu cậu ta không phải là con gái thì đã bị tôi bóp chết từ lâu rồi.”

Trần Ngạn Kỳ cười nhẹ: “Tính cách của cậu ta chính là như vậy đấy, cũng đâu phải cậu không biết.”

Hoàng Trĩ Vi đăng bức hình kia Hà Tân cũng thấy, Tôn Tâm Nghiên bị một đám đầu trâu mặt ngựa đánh giá ở phía dưới, Hà Tân đã sớm nghẹn cả bụng tức giận rồi. Cũng may Trần Ngạn Kỳ hiểu chuyện, hết lời khuyên Hoàng Trĩ Vi xóa ảnh đi.

Buổi tối Hà Tân gửi tin nhắn cho Tôn Tâm Nghiên: “Trà sữa mùi vị không tệ.”

Tôn Tâm Nghiên không biết trả lời ra sao, nhắn lại câu: “Có ngon hơn coca không?”

“Ừ. Sau này mỗi ngày mua cho tôi một cốc được chứ?”

Cô suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Cũng được.”

“Bắt đầu từ mai cùng nhau ăn cơm tối nhé?”

Cậu đã đề nghị nhiều lần mà Tôn Tâm Nghiên cũng không đồng ý, vậy mà tối hôm đó, Tôn Tâm Nghiên lại đồng ý.

Thật ra thì từ lúc đưa trà sữa cho Hà Tân, thì đã không phải chỉ là một cốc trà sữa nữa, cũng không phải là cô phản kích Hoàng Trĩ Vi, mà là sự quan tâm của cô đối với cậu, là sự dũng cảm cô trả giá vì cậu.

Nếu như trước đó trên cán cân tình cảm vẫn luôn là Hà Tân nặng cân, còn Tôn Tâm Nghiên đứng ở vị trí cao hơn. Thì sau cốc trà sữa này, cán cân đã cân bằng lại.

Chỉ chớp mắt đã tới tháng mười rồi, lũ học sinh mong đợi nhất là đến đại hội thể dục thể thao.

Năm ngoái nhà trường tổ chức phong trào Hà Tân còn chưa tới. Lý Ái Trân biết trong lớp này có mấy nam sinh giỏi thể thao, liền cho bọn họ đăng ký ba bốn hạng mục.

Trực tiếp nói luôn lời nửa đùa nửa thật: “Mấy người các em bình thường đều kéo thi đua của lớp xuống, lần này phải biểu hiện tốt vào cho tôi, biểu hiện mà không tốt thì không được phép đi học!”

Tôn Tâm Nghiên thấy Hà Tân lên đăng ký hạng mục chạy một trăm mét, rồi lại tiếp tục đăng ký chạy tám trăm mét, cũng báo tham gia cuộc thi chạy tiếp sức của nam, buổi tối không khỏi lo lắng gửi tin nhắn hỏi cậu: “Một mình cậu mà đăng ký nhiều như vậy, cậu tưởng mình là nhà vô địch Olympic chắc.”

Lúc nói lời này ra thật ra thì cô có chút đau lòng thay cậu.

Tôn Tâm Nghiên không giỏi thể thao, cô thấy chạy bộ rất thống khổ, đặc biệt là chạy cự li dài, cổ họng toàn mùi máu tươi tựa như sắp chết vậy.

Hà Tân: “Kiếm thêm cho cậu vài chiếc huy chương không tốt sao?”

“Cậu đừng có khoác lác quá, đội điền kinh của trường chúng ta cũng rất lợi hại.”

“Cứ chờ đi, xem bạn trai cậu rốt cuộc trâu bò đến đâu.”

“Nói phét mà không biết ngượng.”

“Thắng liệu có thưởng không?”

Tôn Tâm Nghiên suy nghĩ một chút: “Mời cậu ăn cơm.”

Hà Tân trả lời: “Cũng được, nhưng mà đến lúc đó còn phải làm chuyện này nữa.”

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi chạy xong thì đến đưa nước cho tôi.”

Đương nhiên là Tôn Tâm Nghiên cự tuyệt. Gần đây trong lớp đã nói bóng nói gió, làm sao cô có thể ở trước mắt toàn dân thiên hạ mà đưa nước cho cậu. Cuối cùng Hà Tân nói biện pháp thỏa hiệp, bảo cô tìm thêm hai nữ sinh nữa, bọn họ chạy xong thì qua tiếp nước, người nọ chen người kia, sẽ không ai để ý.

Biện pháp này có thể coi là tốt hơn cả, Tôn Tâm Nghiên suy nghĩ một chút, nói còn phải xem xét tình hình lúc đó nữa.

Năm nay vừa mới tổ chức thế vận hội Bắc Kinh xong, nên phong trào thể thao vẫn còn đang rầm rộ. Vì vậy, Giang Cao rất kỳ vọng vào đại hội thể dục thể thao lần này, địa điểm là ở sân vận động. Ngày thứ nhất là thứ sáu, lũ học sinh đã sớm tập trung ở bên ngoài sân vận động.

Giang Cao không có đi tham quan vào xuân hay mùa thu, lại nói đây còn là đại hội thể dục thể thao hàng năm mà hầu hết mọi người mong đợi nhất.

Sáng sớm hôm nay Hà Tân đến nhà Tôn Tâm Nghiên đón cô, buổi tối nói trước, không cho phép cô ăn sáng ở nhà, mà sáng ra cố ý đưa cô đi ăn sáng.

Tôn Tâm Nghiên nhìn Hà Tân ăn rất ít thì hỏi: “Sao cậu lại không ăn?”

“Buổi sáng muốn chạy bộ, ăn nhiều thì dạ dày sẽ không thoải mái.” Hà Tân giúp cô đổ giấm vào đĩa, “Thích ăn bánh bao nước à?” Cậu thấy cô ăn cả hai cái liên tiếp liền.

“Hồi còn bé tôi thích ăn bánh bao nước nhất đó.”

“Vậy sau này bữa sáng chúng ta sẽ cùng nhau ăn, ngày ngày dẫn cậu đến đây.”

“Nếu mỗi ngày đều ăn bữa sáng nhiều dầu mỡ thế này thì chắc chắn sẽ béo phì mất.”

“Cũng đúng, nhưng mà chẳng sao cả, có béo như heo thì tôi cũng nuôi được tốt.”

Đôi đũa đang cầm trên tay khựng lại, Tôn Tâm Nghiên dùng ánh mắt “cậu cứ thử nói thêm một câu nữa xem” nhìn cậu.

Hà Tân thúc giục: “Mau ăn đi mau ăn đi…”

Tôn Tâm Nghiên biết tế bào vận động của Hà Tân phát triển, nhưng không ngờ lại phát triển đến vậy.

Buổi sáng khai mạc chính thức xong, tiếp theo chính là vòng loại chạy một trăm mét của nam sinh lớp mười một. Trong lúc nghỉ, khi Tôn Tâm Nghiên đang nói chuyện với Lý Địch thì bên cạnh chợt có học sinh nam lao ra hô: “Tân gia cố gắng lên!”

Trong lòng Tôn Tâm Nghiên chợt căng thẳng, quay mặt sang nhìn xuống dưới thì mới phát hiện vận động viên điền kinh đã thay đồ xong đang ra sân. Trong một đám học sinh nam, cô liếc mắt là đã thấy Hà Tân.

Cũng giống trận bóng rổ lần trước, cậu vẫn mặc một thân đen xì, mái tóc ngắn ngủn, đứng ngoài đường băng, làm vài động tác ép chân đơn giản, bên cạnh dường như có hai vận động viên cũng biết cậu, vừa làm nóng người vừa nói chuyện với cậu.

Trong lòng Tôn Tâm Nghiên cười nhẹ. Càng ngày cô càng hiểu rõ về cậu, cậu thích làm bộ làm tịch trước người không thân quen, hờ hững với họ, đối với người đã thân rồi thì lại mang một bộ mặt khác.

Ngày thu ánh mặt trời chan hòa ấm áp, những thanh niên tự do tự tại đang chờ xuất phát. Sắp bắt đầu, mọi người đều ngồi ngay ngắn đúng chỗ của mình, Tôn Tâm Nghiên nhìn thấy Hà Tân chạy hai bước lấy đà, rồi khom lưng, hai tay chống đất, thử chạy xuất phát, lại lười biếng lui về sau, vỗ vỗ bắp đùi.

Cứ như vậy tùy tiện làm mấy động tác, Tôn Tâm Nghiên không khỏi cảm thấy nhịp tim tăng vọt.

Trước kia, xem đại hội thể dục thể thao thì chỉ nhìn vào người nào về đầu tiên, thậm chí người nào về đầu tiên cô cũng chẳng quan tâm, căn bản là cô không thích thể thao. Còn bây giờ, chỉ cần Hà Tân xuất hiện ở trên sân vận động, Tôn Tâm Nghiên đã cảm thấy nơi ấy giống như một sân khấu đang phát sáng, mỗi một giây đều cực kỳ lôi cuốn.

Một tiếng súng lệnh vang lên, hàng học sinh nam bắt đầu lao đi, cấp tốc chạy về đích. Hà Tân là người dẫn đầu!

Bên tai tất cả đều là tiếng hò hét, chờ Tôn Tâm Nghiên lấy lại tinh thần đã thi đấu xong rồi. Quá nhanh, cái gì cô cũng chẳng thấy rõ.

Hà Tân nói được là làm được, chạy một trăm mét của nam sinh lớp mười một, cậu về thứ nhất, là người đầu tiên lọt vào trận chung kết. Tôn Tâm Nghiên cũng nói được là làm được, buổi trưa mời cậu ra ngoài ăn cơm tây.

Buổi chiều chính là cuộc đua tiếp sức của các lớp, đó là cách tốt nhất và nhanh nhất để thể hiện sự đoàn kết của mỗi lớp trong năm học.

Cơm nước xong, trên đường trở về, Hà Tân hỏi: “Nói sao đây, buổi chiều sao không tới đưa nước cho tôi hả?”

Thấy phiền phức nên cậu chưa thay quần áo, trên người vẫn còn đang mặc bộ quần áo điền kinh kia, chỉ hờ hững khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài.

Tôn Tâm Nghiên: “Đã nói rồi mà, phải nhìn tình hình đã chứ.”

“Giành một chiếc huy chương lại về cho cậu, không có thưởng cho tôi ư?”

“Vừa mời cậu ăn cơm xong mà.”

Hà Tân làm động tác móc túi tiền: “Đây đây đây, ông đây trả lại tiền cho cậu.”

“Bệnh thần kinh.” Tôn Tâm Nghiên thấy cậu lấy ví tiền ra thật, liền giữ tay cậu lại.

Bàn tay nhanh chóng bị cậu bắt được, nắm chặt.

“Buông ra… Xung quanh đây có rất nhiều học sinh trường mình đang ăn cơm đấy…”

“Ai mà thấy được cơ chứ, đừng có động đậy, tôi che giúp cậu.”

Hà Tân cầm tay cô nhét vào túi áo khoác của mình.

Vừa bực mình lại vừa buồn cười, Tôn Tâm Nghiên nhìn sườn mặt thon gầy của cậu, sau đó lại ngước lên nhìn bầu trời phía trên con đường.

Đó là một mùa thu đầy nắng.