Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 39



Khi một người con trai muốn chinh phục một người con gái, anh ta sẽ thể hiện sức mạnh và sự kiên cường của mình, nhưng cũng có khi, sự yếu ớt của người con trai lại là cám dỗ trí mạng đối với người con gái.

Hơn một tháng qua, Tôn Tâm Nghiên rất vất vả mới có thể ép buộc bản thân không nhớ đến cậu nữa, ai ngờ cậu vừa xuất hiện, bằng một câu vô cùng đơn giản, làm lý trí của cô hoàn toàn sụp đổ.

Những thứ không tốt của cậu, nháy mắt cô đã quên hết, trong đầu chỉ còn bóng dáng cô đơn đứng chờ ở bậc cầu thang của cậu, khi xoay mặt lại nhìn cô, ánh mắt u buồn thấm đượm tất cả.

Cô thấy đau lòng.

Đau vì cậu, cũng đau vì mình.

Cô thực sự muốn hỏi: Vì bố cậu xảy ra chuyện, nên lâu nay cậu mới không đến tìm tôi sao?

Đúng vậy, là cô đòi chia tay. Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy rất ấm ức ___ bởi vì tôi đòi chia tay, nên cậu thật sự không thèm tới tìm tôi sao?

Cậu đã nói, cậu sẽ mãi mãi thích tôi.

Nước mắt đảo quanh hốc mặc, Tôn Tâm Nghiên nói:”Hà Tân, tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ tới tìm tôi nữa.”

Sau đêm hôm đó, Tôn Tâm Nghiên nhớ lại mọi chuyện vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, chỉ nhớ mùi vị gột rửa của cơn mưa với cây cối trong không khí.

Đúng vậy, Hà Tân hôn cô.

Khi cô vòng tay ra sau lưng ôm lấy cậu, cô ấm ức nói tưởng cậu sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa.

Hơi thở của cậu cọ qua cọ lại trên má cô, Tôn Tâm Nghiên không nhịn nổi run rẩy. Có lẽ ngay khi rời khỏi nhà cô đã biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khi nụ hôn này thật sự tiến đến, cô vẫn khẩn trương cúi đầu.

Bởi vậy, thế giới hoàn toàn an tĩnh rồi biến mất, chỉ còn lại người trước mặt, hô hấp nhè nhẹ nóng hổi.

Trán cô chống lên vai cậu, cậu cúi mặt xuống, môi sáp tới. Tôn Tâm Nghiên nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cảm thấy bờ môi cậu thật lạnh. Mắt hoa lên, cô đành nhắm mắt lại, không biết mình nên phối hợp thế nào, chỉ cảm thấy cả người tê dại, như thể cô sẽ không thở được nữa.

Khi cậu nhẹ nhàng liếm mút đầu lưỡi cô, cô sợ đến mức đẩy mạnh cậu ra.

Hà Tân duỗi tay ôm chặt lấy cô, cằm dựa lên trán cô, sờ gương mặt lạnh lẽo của cô:”Sợ hãi?”

Tôn Tâm Nghiên ở trong ngực cậu lắc đầu:”Ghét cậu…”

Vuốt ve mái tóc cô, Hà Tân cúi đầu hôn lên đôi mắt cô.

Bọn họ lại đứng đó ôm nhau rất lâu.

Sau đó, Hà Tân lại dẫn cô về cửa cầu thang.

Lén lút vào nhà, bố mẹ vẫn ngủ say.

Tôn Tâm Nghiên vào phòng thay quần áo, bỗng cầm lòng không đậu mà xoay một vòng tròn, làm một động tác múa bale hồi 6, 7 tuổi học được. Tiếp theo cô lại xấu hổ nằm ngã lên giường, cứ thế ngủ thẳng một mạch.

Mọi âm thanh đều biến mất trong đêm, Tôn Tâm Nghiên hồi tưởng dư vị của nụ hôn kia, một lần rồi lại một lần.

Hóa ra cảm giác hôn môi là như thế này.

Cảm giác tim đập run rẩy giống như tràng pháo hoa tối nay, tất cả đều nở rộ trong đêm mưa cô tịch,

Đây là nụ hôn đầu của cô.

Không có cảnh tượng lãng mạn như trong tưởng tượng, không có lời hứa kinh thiên động địa, nhưng lại chân thật sinh động, khiến cả đời này cô vĩnh viễn không thể quên được.

Rất nhiều thời điểm, những khoảng thăng trầm trong tình cảm không thể dùng logic lý giải được. Cứ như vậy, Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên làm lành. Nhưng mà, ngày hôm sau Tôn Tâm Nghiên lập tức đưa ra ba yêu cầu với Hà Tân.

Thứ nhất, bây giờ quan hệ của bọn họ phải tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối bảo mật. Hà Tân chẳng thèm nghĩ ngợi đã gật đầu tức khắc.

Thứ hai, cậu phải xin lỗi nhà Hàn Đông. Hà Tân nghĩ ngợi, vẫn gật đầu đồng ý.

Thứ ba, về thành tích của bọn họ.

Lần trước, Tôn Tâm Nghiên yêu cầu cậu phải tiến bộ năm bậc, dù trạng thái của cậu rất tốt, nhưng lại bỏ lỡ kỳ thi tám tuần. Lần này, cô yêu cầu cao hơn, hơn nữa không phải nhằm vào cậu, mà là nhằm vào hai người bọn họ.

Hà Tân nhướn một bên lông mày:”Điểm trung bình của hai người là ý gì?”

Tôn Tâm Nghiên nói:”Chính là không tính riêng lẻ từng người, mà lấy điểm trung bình của chúng ta.”

Tôn Tâm Nghiên nói, lúc thi cuối kỳ, nếu điểm trung bình của hai người bọn họ có thể đứng thứ 20 của lớp thì sẽ tiếp tục bên nhau, nếu không, có thể chứng minh yêu đương thật sự ảnh hưởng đến học tập, chờ sau khi thi xong đại học hãy ở bên nhau.

“Điểm trung bình? Đứng thứ 20?”

Nhăn mày, Hà Tân nhìn chằm chằm cô trong mười giây.

“Chính cậu mới đứng thứ 20 của lớp, còn cộng thêm tôi, đòi đứng thứ 20? Sao cậu không nói thẳng hai ta phải vào luôn top 5 luôn đi.”

Bọn họ ngồi song song ở hành lanh dài của công viên. Sau cơn mưa thời tiết cực kỳ tốt, bên ngoài đã có mấy ông lão tụ tập chơi cờ tướng.

“Có đôi khi tôi cũng lọt vào top 10 mà.” Tôn Tâm Nghiên mặc áo khoác màu xanh sẫm, xõa tóc, quay mặt lại nhìn cậu. Hà Tân phát hiện tóc cô thật dài, càng về đuôi lại càng mượt.

“Cậu cũng nói là đôi khi, cậu dám lấy tình cảm của chúng ta ra đánh cược vậy sao?” Ánh mắt Hà Tân hơi thay đổi, giúp cô vuốt xuống sợi tóc dính bên vai:”Cậu xem còn bao nhiêu thời gian là đến thì cuối kỳ rồi, mà điểm số có lúc cũng chẳng đáng tin cậy…”

Tôn Tâm Nghiên:”Vậy được, cậu nó một số thứ tự đi.”

“30.” Hà Tân vội nói.

Tính theo thành tích đứng thứ 15 của Tôn Tâm Nghiên, xếp thứ 30, cậu chỉ cần thi đứng thứ 40 liền không thành vấn đề.

“Không được.” Tôn Tâm Nghiên nói:”Cậu nghĩ cũng hay nhỉ, xếp thứ 30 thì cậu chỉ cần dậm chân tại chỗ thôi phải không.  Cậu có thể đặt ra yêu cầu cho bản thân mình không vậy?”

Tôn Tâm Nghiên:”25.”

Hà Tân:”27.”

Hai người đối diện, khi Hà Tân nghĩ rằng Tôn Tâm Nghiên còn muốn đôi co, Tôn Tâm Nghiên bỗng nói:”Được, 27.”

Nghiêng đầu nhìn cô, Hà Tân:”Nghe lời vậy sao?”

Tôn Tâm Nghiên quay mặt đi, Hà Tân cũng nhìn theo cô.

Công viên này cách thành phố rất xa, cậu chưa từng đến nơi này, nhưng bây giờ Tôn Tâm Nghiên muốn cùng cậu yêu đương bí mật, cậu cố ý lên mạng tìm một chỗ xa như vậy.

Hà Tân cảm thấy như vậy cũng tố, trời xa đất lạ, áp lực tâm lý của cô ít, bọn họ có thể làm chút hành động thân mật. Cậu lười nhác duỗi cái eo, dang rộng hai tay ra, vừa muốn đặt lên vai cô, Tôn Tâm Nghiên bỗng nói.

“Hà Tân.”

“Hả?” Cậu đột nhiên bị cô gọi nên hơi sửng sốt.

“Lúc trước tôi có nói mấy lời không tốt với cậu, xin lỗi cậu nha.”

“Nói cái gì?”

Ánh mắt Tôn Tâm Nghiên mềm mại, mang theo ý cười ngượng ngùng:”Chính là câu không phải người giống nhau linh tinh gì đó á, nếu cậu đã quên thì tốt rồi, coi như tôi chưa từng nói, được không?”

“À, tôi không quên.”

Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu.

Hà Tân dắt tay cô:”Cậu là bạn gái tôi, bình thường quản tôi thì xin lỗi cái gì chứ.”

Các chàng trai nói lời ngon ngọt đều không cần ai chỉ bảo sao?

Tôn Tâm Nghiên cảm thấy cô thật sự chết mê dáng vẻ này của cậu.

Tôn Tâm Nghiên:”Thật ra có một câu cậu nói rất đúng.”

Dưới ánh mắt nghi vấn của Hà Tân, Tôn Tâm Nghiên rũ mắt:”Cậu nói tôi không chịu trả giá bất kỳ điều gì cho tình cảm của chúng ta, có lẽ người càng thân thiết tôi càng tùy hứng, bố mẹ cũng thường nói tôi rất kiêu ngạo, không biết sau này làm bạn gái người ta như thế nào đây… Tôi sẽ sửa.”

Ngẩng mặt lên, Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu:”Nhưng cậu vẫn phải nhường nhịn tôi nhiều hơn đó… Về sau nếu lại cãi nhau, cậu phải chủ động tìm tôi nói chuyện, được không?”

Hà Tân cố giữ trái tim đang bay bổng của mình lại, nắm bàn tay lành lạnh của Tôn Tâm Nghiên, cảm thấy cô thật quý giá.

“Được được, đừng nói nữa, nói nữa tôi lại đau lòng.” Cậu kéo tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ, như đang hứa hẹn.

Tôn Tâm Nghiên rút tay về, giống như đang xấu hổ về mấy lời vừa rồi:”Được rồi, không còn sớm nữa, đưa tôi về nhà đi.”

Về đến nhà, Hà Tân lại dắt cô dạo một vòng quanh công viên, ở một góc nhỏ không người, cậu ôm lấy cô, muốn hôn cô.

Tôn Tâm Nghiên vừa nãy còn thao thao bất tuyệt, phải ngoan ngoãn làm bạn gái người ta thế nào, giờ lâm trận lại thấy ngường ngượng.

Hà Tân ôm eo cô, Tôn Tâm Nghiên đặt hay tay lên vai cậu, xoay xoay lỗ tai cậu giống như trừng phạt.

Hà Tân cúi đầu:”Sao lại thẹn thùng rồi?”

Nghe thấy giọng điệu khẩn trương của mình, Tôn Tâm Nghiên đặt điều kiện với cậu:”Không cần kiểu này.”

Thật ra cô cũng thích cậu hôn cô, nhưng mà không tài nào nói thẳng nổi, cô không muốn cái kiểu đụng đầu lưỡi này nọ đâu.

Hà Tân nghe hiểu ý tứ của cô, ngoạc miệng cười.

“Không được hôn lưỡi à?”

“Không…”

Lời còn chưa dứt, hai bên bả vai đã bị nắm, hơi thở chàng trai ập xuống dưới, Tôn Tâm Nghiên cảm giác được miệng mình bị bịt kín.

Cậu yêu cô.

Nụ hôn này đến rất mãnh liệt, nhưng lực độ lại rất ôn nhu. Không có thâm nhập sâu, chỉ dừng trên cánh môi cô, cuối cùng lại hôn hôn khóe miệng cô. Tôn Tâm Nghiên không nhắm mắt ngay, thế nên có thể thấy rõ góc cạnh hàm dưới của cậu, sống mũi cao thẳng.

Chờ khi cậu hôn xong, mặt cô đã đỏ ửng.

Hà Tân nhìn cô:”Hài lòng chưa?”

Tôn Tâm Nghiên cảm giác trên môi mình có dính nước miếng của cậu, lành lạnh, giơ tay lau đi.

Trừng mắt, ngón tay Hà Tân chọc lên mặt cô:”Còn dám chê tôi?”

Ngày nghỉ cuối tuần kết thúc, trở lại trường học, Tôn Tâm Nghiên và Hà Tân lại trở thành hai người xa lạ.

Kỳ thi cuối kỳ tới rất nhanh, cả lớp đều tập trung ôn thi.

Giữa trưa ngày thứ hai, Hà Tân ngồi trên cầu thang cạnh sân thể dục, khuỷu tay tì lên đầu gối, nhìn về một phía suy tư.

Gió thổi mái tóc đen của cậu thành một mớ hỗn độn.

Tiếng đập bóng vang lên trên sân bóng rổ, trong lòng Hà Tân chẳng chút hứng thú, cậu đang xây dựng tâm lý cho đại sự kế tiếp.

Sau một lúc, trên sân thể dục xuất hiện thêm một bóng người.

Người đến gần, bóng bao phủ phía trước, Hà Tâng ngẩng đầu, chậm rãi nheo mắt lại.

“Người đâu?”

Trần Ngạn Kỳ ngồi xuống cạnh cậu, đưa cho cậu một lon coca:”Nói rồi, cậu ta bảo không có gì phải giải thích, biết ý tứ của cậu là được rồi.”

Nghe Trần Ngạn Kỳ nói như vậy, Hà Tân không biết nên cảm thấy bất đắc dĩ hay trút được gánh nặng nữa. Thật ra, nếu Hàn Đông tới, Hà Tân cũng không biết nên nói xin lỗi với cậu ta kiểu gì.

Cậu không am hiểu việc cúi đầu với người ta.

Hiện tại ngẫm lại, chuyện này quả thực do cậu không đúng, nhưng giờ nói lời xin lỗi, mọi chuyện cũng chẳng thế tốt nên. Tóm lại chính là, càng bôi càng đen.

Bật nắp lon coca, Hà Tân uống một ngụm:”Ngạn Kỳ, nếu chuyện này xảy ra với cậu, cậu nên làm gì bây giờ?”

Trần Ngạn Kỳ nghĩ ngợi:”Bỏ đi thôi. Có đôi khi càng cố tình làm cái gì đó, càng khiến người ta không thoải mái, đừng biến người khác trở nên đáng thương. Thật ra cậu ta nói cũng đúng, có tâm ý là được rồi.”

“Có phải cậu cũng thấy tớ vô lý phải không?”

“Vô nghĩa.”

Hà Tân:”Vậy sao cậu không nói với tớ?”

“Cậu có phải con trai tớ đâu, còn muốn tớ giành thời gian giáo dục cậu à?”

Trên mặt Trần Ngạn Kỳ là nụ cười không đổi, chẳng thèm để ý tới cái trừng mắt của Hà Tân.

Đúng cũng được, sai cũng được, ở trong mắt Trần Ngạn Kỳ, chỉ cần là bạn bè cậu ta quen biết, cậu ta vĩnh viễn ủng hộ không cần lập trường. Giống như khi bố mẹ phạm phải sai lầm, cậu ta sẽ không bao giờ chỉ trích họ như một người đứng ngoài dương cao lá cờ của luật pháp và đạo lý, mà chỉ muốn nghĩ cách giúp bọn họ vượt qua.

Đây là tình bằng hữu trong tim cậu ta.

Hà Tân ngửa đầu về phía sau, bầu trời mùa đông mênh mông trắng toát, đám mây to lớn bị gió lặng lẽ thổi bay.

Trần Ngạn Kỳ đột nhiên hỏi:”Dạo này tâm trạng không tồi, lại yêu đương hả?”

Hà Tân lười nhác nói:”Không có…”

Quay đầu nhìn cậu, Trần Ngạn Kỳ cười cười:”À, tớ nói chúc mừng trước nhé.”

Trên khu dạy học, cạnh cửa sổ tầng ba, Hàn Đông mặt vô cảm nhìn về phía xa.

Trên sân thể dục vắng vẻ, không có nổi mấy người, cậu ta có thể thấy rõ hai bóng người đang ngồi ở bậc thang kia, cậu ta nhìn chằm chằm hai bóng người thật lâu thật lâu.

Chốc lát sau, người trong phòng học tăng dần, Hàn Đông trở về chỗ, lẳng lặng mở sách ra.