Có Những Ngày Vô Lo Vô Nghĩ

Chương 7



Tên truyện: Có những ngày vô lo vô nghĩ

Tác giả: Huyết Hải Diên

Đăng tại: wattpad.com

Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

19 - 01 - 2023

Thời gian dần trôi qua, cơn khoái cảm xâm chiếm tâm trí làm Nguyên Dương cảm giác cơ thể lâng lâng nhẹ bẫng như lên mây!

Cơn nóng...

Nguyên Dương gục mặt xuống, lồng ngực phập phồng liên tục thở gấp. Hắn phải cố gắng thích nghi với món đồ chơi đang rung chuyển, khuấy động bên trong cơ thể...

Muốn được chạm vào...

Nguyên Dương mệt mỏi nhắm hai mắt và hắn đã tưởng tượng ra một đôi bàn tay mềm mại đang vuốt ve khắp cơ thể mình.

"Hưm ~ ư..."

Nguyên Dương không biết thời gian đã trôi qua bao lâu... Hắn cảm giác từng giây từng phút bây giờ đối với hắn gần như là cả một giờ đồng hồ dài đằng đẵng. Cơn khoái cảm gây sự kích thích thì có đấy thế nhưng chỉ một lát sau các cơ bắp bên trong đùi bị căng lên đau đớn, ngay cả ngón chân cũng co rút lại. Hơi thở của hắn đứt quãng, cổ họng không ngừng rên rỉ muốn được giải thoát. Vật tượng trưng nam tính phía dưới của hắn cương cứng bị bị nhốt trong cái lồng chật hẹp khiến thắt lưng cũng trở nên tê dại, tinh dịch bị dồn nén khiến gân xanh nổi lên như muốn bùng nổ...

Mệt quá...

Đầu óc cũng đau nhức đến lợi hại...

Mấy giờ rồi... Chị Ánh Dương... Không biết, chị... về đến nhà chưa... Điện thoại mình để đâu nhỉ... mình muốn nghe giọng của chị ấy...

Những lúc chán nản, tuyệt vọng... hắn luôn nhớ tới Ánh Dương. Ánh Dương là người thân duy nhất của hắn... Hắn... chẳng còn ai cả...

"Hức..."

Tiếng rên rỉ của hắn đã chuyển thành tiếng khóc nấc nức nở bật ra từ trong cổ họng, giọt nước mắt trên khóe mi tuôn dài xuống hai bên gò má...

Người khác nhìn qua thì đều cho rằng Nguyên Dương là chàng thiếu gia giàu có và sống cuộc sống vô lo vô nghĩ nhưng mấy ai biết tuổi thơ của hắn đã trải qua bao nhiêu cô độc, đau thương và sợ hãi chứ?

Tại sao hắn lại lựa chọn ở lại đây, tại sao hắn lựa chọn sống trong sự giày vò của Liễu Trâm? Bởi chỉ có cách đó hắn mới có thể gặp lại Ánh Dương. Hắn biết mình không có tương lai thế nên chỉ có thể chọn hiện tại. Hắn muốn sống trọn từng khoảnh khắc bên cạnh người hắn yêu, bên cạnh Ánh Dương của hắn...

Tâm trí Nguyên Dương sắp chìm vào mê man thế nhưng những giọt nước mắt tủi cực vẫn chảy xuống hai bên gò má, đột nhiên một bàn tay thon dài nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên.

Liễu Trâm lạnh nhạt nhìn hắn nhưng bàn tay kia lại cầm khăn tay lau sạch nước mắt trên mặt hắn. Đôi mắt hắn có hơi hoảng vội quay đầu né tránh, dù là không phải lần đầu tiên rơi nước mắt tỏ ra yếu đuối với Liễu Trâm nhưng vẫn là cảm giác lo sợ không thể đối diện được...

Liễu Trâm cởi bỏ dụng cụ bịt miệng ra cho hắn rồi thản nhiên cười khi nhìn xuống vị trí giữa hai chân hắn, phía dưới của hắn đã cứng đến không thể chịu nổi. Bờ môi hắn run rẩy cắn nuốt từng hơi thở, đôi mắt ướt át cầu xin.

"Vừa rồi mày nghĩ đến ai?"

Một câu hỏi đơn giản của Liễu Trâm nhưng lại khiến cơ thể hắn trở nên cứng ngắc. Hắn không trả lời, Liễu Trâm không vội liền chạm tay xuống, đầu ngón tay ấn mạnh vào hai túi tinh đang căng đầy của hắn...

"Ahhh..."

Nguyên Dương bị đau mà bật ra tiếng kêu rên! Tại sao lúc nào ở trước mặt Liễu Trâm là hắn luôn có cảm giác sợ hãi rùng rợn đến vậy? Là vì người phụ nữ này quá mức nghiêm túc, đến độ xuất hiện lúc nào cũng vô cùng lạnh lùng, tính cách bạo lực, tàn nhẫn và giọng nói cũng không bao giờ dao động dù chỉ một chút, chính hắn là người hiểu rõ hơn ai hết! Ngay cả lúc giết chết mẹ ruột của hắn, khuôn mặt của Liễu Trâm vẫn lạnh lùng như thế!

"Chị Ánh Dương..." Hắn run rẩy trả lời.

"Tại sao lại là con bé đó?"

"Thì... chẳng lẽ là bà ư..."

Liễu Trâm lẳng lặng không nói gì nhưng bờ môi hé cười. Hắn không thể biết được cảm xúc của Liễu Trâm như nào nhưng cứ đôi co mãi như thế này thì hắn thật sự sắp không xong rồi...

"Tôi chưa xuất ra..." Khi thốt ra câu này, dòng nước mắt lại lăn xuống từ khoé mắt, hắn há miệng thở gấp, giọng nài nỉ với thứ ngôn ngữ lộn xộn: "Tôi... bà hài lòng chưa... tôi mệt lắm rồi... bà muốn thế nào... Thả tôi ra được chưa..."

"Đừng làm ra vẻ mặt ướt át đó, chỉ làm tao hứng lên muốn hành hạ mày thêm thôi."

Mặc dù nói vậy nhưng Liễu Trâm vẫn lấy chìa khóa mở khóa lồng sắt, dương v*t cương cứng bị chèn ép của hắn cuối cùng cũng được giải thoát.

"Tao muốn mày ghi nhớ một điều!"

Dứt lời, Liễu Trâm lại đẩy khối dương cụ giả đang cắm trong hậu huyệt của hắn vào sâu hơn và còn tăng độ rung lên mức cao nhất!

"AAAA..."

Nguyên Dương rên rỉ hét lên. Sự kích thích tột độ làm hắn chỉ muốn ngất đi, nhưng dưới áp lực từ Liễu Trâm thì đó là điều không thể...

Bờ môi hắn run rẩy với hơi thở gấp gáp, đỉnh dương v*t căng cứng rỉ dịch thể màu trắng đục chảy xuống thành từng giọt...

Liễu Trâm nắm vào tóc hắn giật mạnh lên, ép hắn phải ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng đáng sợ kia và nghe rõ giọng nói trầm thấp rõ ràng từng câu từng chữ: "Cho dù là mày 9 tuổi, 19 tuổi hay 29 tuổi, thậm chí là 99 tuổi. Cho dù tao chết trước mày thì tao vẫn là nỗi ám ảnh duy nhất của mày!"

Vừa lúc dục vọng của hắn đã phóng ra nhưng hắn đã ớn lạnh dựng đứng cả lông tơ lên rồi!!! Lời nói của Liễu Trâm gây cho hắn cảm giác sợ hãi tột cùng đến mức lúc xuất ra đã chẳng cảm giác gì ngoài run sợ...

Dịch thể phun trào đã dính hết lên mặt và tóc hắn, cũng may là không vào mắt... Hắn biết bộ dạng hiện tại của mình quá là thê thảm...

Hắn lại khóc... Không phải khóc nấc mà bật khóc thành tiếng...

Tại sao bà ta lại đáng sợ thế này...

***

Tiếng nước trong phòng tắm chảy rào rào, Nguyên Dương ngồi trong bồn tắm đầy nước, hắn đã ngừng khóc nhưng vành mắt đã đỏ ửng lên. Liễu Trâm đứng phía sau lại cầm vòi sen xối nước lên tóc giúp hắn gội đầu.

Nguyên Dương cảm giác xung quanh yên ắng đến ngộp thở, hắn không hiểu nổi Liễu Trâm đang muốn cái quái gì? Hắn áp mặt vào đầu gối, nước trong bồn tắm dâng lên quá miệng hắn, lát sau hắn hơi ngẩng lên, miệng khẽ thốt ra câu nói: "Tôi xin lỗi..."

Không nghe thấy tiếng đáp, hắn lại nói: "Tôi... sẽ không làm trái lời bà nữa... Cầu xin bà... đừng giết tôi..."

Liễu Trâm tắt vòi sen, hai tay xoa dầu gội đầu lên tóc hắn: "Tao rất ghét mày nhưng chưa từng nghĩ sẽ giết mày."

"Vậy thì đừng dọa tôi nữa..."

Liễu Trâm bật cười: "Mày sợ à?"

"Tôi sợ..."

"Sau này lớn hơn chút nữa mày sẽ biết, có những thứ trên đời mày phải đối diện còn đáng sợ hơn cả tao nhiều!"

Nguyên Dương định lên tiếng thì Liễu Trâm nói: "Nhắm mắt."

Hắn vội nhắm mắt, Liễu Trâm mở vòi sen xả nước rửa sạch dầu gội lên tóc hắn. Xong xuôi, bà cầm khăn tóc lau khô tóc cho hắn rồi mới ra khỏi phòng tắm.

Nguyên Dương ngẩn ngơ ngồi lại thêm lúc nữa, hắn chợt nghĩ: "Nhưng bà vẫn đáng sợ nhất!"

***

Lúc Liễu Trâm trở về là quá trưa, lại thêm thời gian giúp Nguyên Dương tắm rửa, bà không kịp nấu cơm trưa nên đã đặt đồ ở nhà hàng. Nhưng đợi mãi không thấy hắn xuống phòng bếp, Liễu Trâm nghĩ hắn lại không muốn nhìn mặt mình. Thế là bà tức giận đi lên phòng hắn.

Cạnh.

Liễu Trâm vừa mở cửa đi vào thì thấy Nguyên Dương sau khi tắm sạch sẽ xong lại lên giường nằm ngủ mất rồi. Hắn lười nhác đến độ chỉ mặc mỗi cái quần boxer ôm sát bờ mông rồi nằm sấp xuống ôm gối ngủ, chăn cũng không thèm đắp. Hắn nói mệt, hẳn là trải qua vụ việc sáng nay thì đúng là mệt thật nên bà bỏ qua cho hắn.

Liễu Trâm giúp hắn kéo chăn đắp lên đến tận vai sau đó còn thuận tay đùa nghịch lọn tóc đen mềm mượt của hắn. Hắn vẫn còn ngủ rất say.

Liễu Trâm vẫn đứng ở phòng ngủ của Nguyên Dương mải quan sát xung quanh. Dù ở một mình nhưng phòng ngủ vẫn ngăn nắp sạch sẽ, Liễu Trâm không ngửi thấy mùi khói thuốc hay rượu cồn gì.

Nhìn cảnh lại nhớ người... Trong căn phòng ngủ này, trước kia Liễu Trâm và Trần Nguyên Vũ cũng đã có những ngày yên ổn bên nhau vậy mà...

***