Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 10



Tiếng nước róc rách từ trong phòng vệ sinh cứ chảy mãi không có điểm dừng. Băng Nhi đứng đấy thẫn thờ nhìn mình ở trong gương với hai má đã ửng hồng.

Tuy không phải là lần đầu bọn họ tiếp xúc như vậy nhưng không hiểu sao khoảnh khắc khi nãy lại khiến tim cô chợt đập nhanh hơn một nhịp.

Đưa bàn tay hứng lấy chút nước cúi xuống hắt thẳng vào mặt, đôi mắt nhìn thẳng vào thân ảnh trong gương mà tự dặn lòng:

- Triệu Băng Nhi, mày hãy tỉnh táo lại đi.

Lời vừa dứt, tín hiệu của chiếc đồng hồ đeo tay lại phát lên, gương mặt cô lập tức chuyển hoá sắc lạnh, bàn tay đưa lên bấm vào một nút, thanh âm truyền ra:

- Triệu Băng Nhi, em hình như quên tôi rồi?

Cô nghe vậy nhưng vẻ mặt vẫn bình thản đáp lại:

- Không quên!

- Vậy sao? Nếu vậy, thứ tôi bảo em tìm kiếm sao rồi?

- Vẫn chưa có cơ hội tiếp cận nhưng đã có chút manh mối.

- Tốt, trong thời gian sớm nhất hãy đem về cho tôi.

- Được!

Nói rồi cô đưa tay lên định bấm vào một nút thì tiếng nói lại truyền ra:

- Băng Nhi!

Bàn tay chợt khựng lại nhưng cô không trả lời, thanh âm lại tiếp tục phát lên:

- Em đang giận tôi chuyện ở buổi tiệc sao? Thật ra tôi cố tình làm vậy là để cho hắn có thêm thiện cảm với em, mọi chuyện em sẽ có thể tiến hành dễ hơn. Băng Nhi, tôi sẽ đợi em quay trở về!

Cô nghe vậy trong lòng chợt dịu đi, đôi mắt liền trùng xuống, không đáp trả chỉ im lặng một hồi rồi đưa tay lên bấm vào một nút, chiếc đồng hồ quay về trạng thái bình thường, cô cũng quay người rời đi mà tiếng nước chảy lúc này vẫn còn chưa chịu ngừng.

Bỗng một bàn tay từ đâu đưa ra khoá lại vòi nước, vài giọt kêu tí tách rồi cũng ngừng lại hẳn, qua tấm gương ấy lại thấy được một đôi mắt sắc lạnh loé lên một tia giận dữ tột cùng.

* * * * *

Lúc này, ở trong một căn phòng được thiết kế theo mẫu mã phương Tây với gam màu lạnh lẽo.

Nam nhân ngồi trên ghế với ngũ quan tinh xảo, gương mặt góc cạnh đẹp đến mỹ mãn, cả người toát ra sự mê hoặc nhưng lại khiến người khác chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm tới.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay vừa mới tắt tín hiệu chợt loé lên một tia bí hiểm, trong đầu lại vang vọng lên một giọng nói của thế giới xa xôi: "Ngạo Thiên, con... nhất định... phải lấy được tín vật đó... thì những kẻ khác mới không dám đụng đến con. Ta cũng là vì nó... mà mới bị như vậy... hi vọng con có thế thay ta... hoàn thành... di nguyện...!!!"

Giọng nói ấy vừa tắt, đôi mắt anh liền chuyển tầm hướng về phía bức tường được trạm khắc hoa văn tinh xảo. Từ từ đứng dậy tiến lại phía bức tường đó, bàn tay đưa lên chạm vào một dấu tam giác ở trên đó, những tiếng động của cơ quan phát ra, bức tường khẽ chuyển động rồi tách làm đôi, một đường hầm sâu hun hút hiện ra trước mắt.

Ngạo Thiên bước qua cánh cửa, đưa tay vặn nhẹ một cây đèn dựng ở bên, bức tường liền đóng lại kéo theo những ngọn đèn lần lượt vụt sáng.

The lối dẫn ấy đi qua nhiều ngã rẽ đến thẳng một cánh cửa bằng đồng, anh bấm một mã số trên chiếc máy điện tử được gắn ở bức tường cánh cửa liền mở ra, một căn nhà thu nhỏ với thiết bị khá đầy đủ hiện ra trước mắt.

Người đàn ông ngồi ở chiếc ghế quay lưng lại phía anh, nghe tiếng động lại nhàn nhạt lên tiếng:

- Hôm nay lại có nhã hứng đến thăm chúng tôi sao?

Ngạo Thiên nghe vậy không trả lời từng bước lãnh đạm đi vào, bỗng ở phía trong phòng một người phụ nữ độ tuổi đã ngoài 60, đầu tóc rũ rượi chạy đến túm lấy cánh tay anh, đôi mắt đã bắt đầu ướt át, gấp gáp nói:

- Ngạo Thiên, hôm nay tôi đã có thể gặp con bé chưa? Tôi cầu xin cậu, chúng tôi đã rất lâu không được gặp nó, không biết nó sống có tốt không?

Ngạo Thiên nghe vậy chậm rãi gạt tay bà ra rồi lãnh đạm nói:

- Bà yên tâm, con gái bà sống rất tốt, Triệu phu nhân không phải lo lắng.

- Vậy khi nào tôi được gặp con bé.

- Chuyện đấy.... tôi còn phải xem xét đã...

Người phụ nữ nghe vậy nước mắt không giữ nổi liền trào ra:

- Ngạo Thiên, tôi xin cậu...

- HỨA DIỆP CHI, BÀ KHÔNG PHẢI CẦU XIN HẮN.

Giọng nói của người đàn ông ngồi đấy gằn lên khiến bà giật mình nín lại.

Ngạo Thiên nghe vậy lại chỉ mỉm cười đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông, dáng vẻ cợt nhả nói:

- Triệu Băng Thanh, ông không nên nặng lời với vợ mình như vậy. Bà ta chỉ là một người mẹ thương nhớ con của mình thôi. Nhưng không sao, tôi có thể cho hai người gặp con gái của mình, chỉ cần ông nói Bảo Ngọc Trấn Phong Hội được cất dấu ở đâu, tôi sẽ để hai người gặp lại con gái mình.

Ông nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản chỉ cười khẩy một cái rồi nhàn nhạt nói:

- Tống Ngạo Thiên, bao nhiêu năm qua cậu giam giữ chúng tôi là vì tra hỏi chuyện đấy, mà tôi đã hơn dưới nghìn lần trả lời cho cậu rồi. Tôi không biết cậu đang nói cái gì thì làm sao có thể biết món đồ đấy ở đâu.

Hứa Diệp Chi lúc này nước mắt tèm lem đi đến bên cạnh ông túm lấy cánh tay nức nở nói:

- Băng Thanh, nếu ông biết hãy nói cho cậu ta đi. Con gái chúng ta không quan trọng sao?

Ông nghe vậy vẻ mặt chợt đau lòng nhìn sang bà vỗ nhẹ lên bàn tay đã có nếp nhăn:

- Diệp Chi, tôi rất thương con bé, nhưng sự thật tôi không biết thì làm sao nói được đây?

Lời ông vừa dứt một tiếng đập bàn "RẦM" mạnh khiến cả hai giật mình nhìn về phía anh.

Ngạo Thiên đôi mắt hằn lên những tia đỏ vì sự ức chế đã kìm nén mà gằn mạnh lên từng chữ:

- TRIỆU BĂNG THANH, ÔNG ĐỪNG NGHĨ TÔI KHÔNG BIẾT. NĂM ĐẤY, ÔNG CÙNG VŨ THIÊN QUANG ĐÃ GÂY RA TỘI ÁC GÌ, ÔNG TƯỞNG TÔI KHÔNG BIẾT SAO?

Triệu Băng Thanh nghe vậy gương mặt có chút sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó lại che dấu đi được, bình thản nói:

- Ngạo Thiên, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì! Vũ Thiên Quang là người mà ai ai cũng biết nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tiếp xúc với ngài ấy, cậu nghĩ một người thấp kém như tôi có thể cùng ngài ấy làm gì sao? Hơn nữa, Vũ Thiên Quang cũng đã mất lâu rồi, tôi nghĩ cậu không nên nhắc đến người đã khuất bằng thái độ như vậy.

- Ha... Triệu Băng Thanh, ông không xem lại bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh nào, mà còn lên tiếng dạy bảo tôi sao?

- Người như Tống tiên sinh đây đâu cần ai dạy bảo, tôi chỉ là muốn nói với ngài nên sáng suốt một chút. Tôi và Vũ Thiên Quang không hề có quen biết.

Ngạo Thiên nghe vậy tức giận mà bàn tay siết chặt lại, đôi mắt nhìn khoét sâu vào gương mặt đã già nua của người đàn ông trước mắt.

Bao nhiêu năm qua anh liên tục điều tra, anh liên tục gặng hỏi nhưng tất cả đều chỉ nhận được một câu trả lời như vậy. Tức giận có, phẫn nộ có, muốn tận tay móc miệng Triệu Băng Thanh cũng có nhưng anh lại chưa một lần sử dụng cực hình để tra khảo hai người họ, rốt cuộc tại sao lại phải nhân nhượng? Nghĩ vậy bỗng hình ảnh của một người con gái hiện ra trong trí óc, Ngạo Thiên chợt thu lại vẻ mặt rồi đứng dậy, nhìn qua hai người vợ chồng già, lạnh nhạt nói:

- Triệu phu nhân, tôi nghĩ bà nên khuyên bảo chồng của mình cho tốt. Thời gian của hai người cũng đã quá nửa đời rồi, thật sự không muốn gặp lại con gái của mình sao?

Nói rồi anh cũng chẳng đợi cho bà đáp trả liền lãnh đạm mà rời đi.

Hứa Diệp Chi lúc này nhìn theo bóng anh đi khuất rồi chậm rãi tiến lại phía chiếc ghế ngồi xuống, thần người ra một lúc rồi chợt oà lên khóc.

Đã bao nhiêu năm rồi hai vợ chồng bà không được nhìn thấy con của mình, đã bao nhiêu năm rồi cuộc sống của hai người chỉ vỏn vẹn trong bốn bức tường với một chút ánh sáng mặt trời yếu ớt len qua khung cửa sổ bé tí, cuộc sống của họ tách biệt với thế giới bên ngoài đã quá lâu rồi!!!

Trong căn phòng bí bách đấy, tiếng khóc da diết của người phụ nữ, ánh nhìn sầu tư của người đàn ông, một khung cảnh bi ai vô cùng. Độ tuổi ngoài 60 tuy được xem là có tuổi nhưng cũng không thể coi là quá già, vậy mà nhìn họ như đang cố gắng thoi thóp sống từng ngày cuối đời vậy!!!

* * * * *

Sau buổi làm việc, Băng Nhi lại tiếp tục cuộc hành trình của đôi chân, cũng may từ nhà hắn đến Vũ Thị không phải là quá xa nếu không chắc bao nhiêu năm cô được tập luyện khắc nghiệt sẽ cũng phải bỏ cuộc nếu cứ đi đi về về kiểu này.

Bỗng chợt một chiếc xe đen dừng ngay bên cạnh, Băng Nhi theo phản xạ lùi lại, cánh cửa bật ra vài tên áo đen đi tới tiến lại phía cô định túm lấy nhưng cô nhanh nhẹn bật người lùi lại phía sau, một giây sau đó liền dùng chân đạp thẳng vào bụng tên đang lao tới khiến hắn ngã văng ra đường. Tên khác thấy vậy liền quay vào xe lấy thêm gậy gộc đưa cho anh em của mình rồi cùng lúc tiến lại phía cô.

Có lẽ vì chiếc váy công sở này khiến thân thủ cô không được linh hoạt nên chỉ có thể phòng bị khó tấn công lại. Bỗng một tên tiến lại gần đấm mạnh vào bụng cô khiến cô đau đớn khẽ nhíu mày lùi lại, trong miệng khẽ chửi thề:

- Mẹ kiếp, nếu hôm nay tao không phải mặc cái váy bó sát thế này thì chúng mày đừng nghĩ tao dễ dãi như vậy.

Dứt lời cô liền cúi xuống tháo đôi guốc của mình ra vứt sang một bên, đôi chân trần chạm xuống mặt đất rồi lao nhanh về phía đám người đó mà đánh trả.

Mọi người xung quanh chỉ dám nhìn từ xa mà không dám lại gần vì họ sợ ảnh hưởng đến bản thân mình.

Bỗng một tên từ phía sau cô lặng lẽ đi tới vung cây gậy giáng mạnh xuống đầu cô, một dòng máu đỏ chảy xuống, mọi thứ trước mắt bắt đầu quay vòng mờ nhạt dần chỉ kịp cảm nhận được cả người bị nhấc bổng quăng lên một mặt phẳng nào đó rồi liền mất đi ý thức.