Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 17



Trên tầng cao nhất của toàn nhà, nam nhân ngồi ở ghế với ngũ quan tinh xảo, ngón tay từng nhịp gõ lên mặt bàn bóng loáng, dáng vẻ suy tư trông mê hoặc vô cùng.

Vĩnh Kiệt lúc này mới đi tới bên cạnh hắn, lãnh đạm nói:

- Bọn họ chắc chắn có người đứng ở sau kích động.

Đàm Hiểu Thanh đang được Phương Đan giúp băng lại vết thương nghe vậy lại lên tiếng:

- Tôi nghĩ bọn họ chỉ có chút thất vọng khi người mà họ bấy lâu luôn ngưỡng mộ lại là một người như vậy, họ cảm thấy bất bình mặc dù sự thật không phải là như vậy nhưng họ chỉ tin vào những cái họ trực tiếp nghe và thấy thôi.

Hắn nghe vậy lại chuyển tầm nhìn đến ả, đôi mắt khoét sâu lên gương mặt đầy lớp trang điểm ấy một cái nhìn thăm dò khiến ả có chút chột dạ mà né tránh.

Nhịp gõ trên mặt bàn chợt dừng lại, hắn ngồi đấy bờ môi khẽ nhếch lên cái cười lạnh rồi chậm rãi nói:

- Có người đứng sau hay không, không quan trọng. Chỉ cần nhắc để đám người đó biết, cho dù là cố ý hay vô tình nhưng đã đụng đến Vũ Thiên Uy thì mãi mãi không bao giờ ngóc đầu lên được.

Lời của hắn nói ra rất bình thản nhưng lại khiến ai đó cảm thấy run sợ.

Hắn lúc này cũng đứng dậy cầm lấy chiếc áo vest đã sớm bụi bặm bởi những loại thực phẩm kia tiến lại phía cô, lãnh đạm nói:

- Vào trong giặt sạch cho tôi.

Nói rồi hắn cũng đi thẳng vào phòng nghỉ ở bên trong, Băng Nhi thấy vậy cũng đứng lên mà đi theo.

Đàm Hiểu Thanh nhìn hai người bọn họ trong lòng liền tức giận, bàn tay siết chặt lại hướng đôi mắt ghen ghét về phía cánh cửa phòng vừa đóng lại, trong đầu loé lên một ý định táo bạo liền quay sang Phương Đan, ra vẻ an ủi:

- Phương Đan, thời gian này mình nghĩ cậu nên hạn chế ra ngoài, để tránh bọn họ lại kích động. Cũng đừng buồn quá, nếu cậu không làm thì không sợ, mình tin mọi chuyện sẽ được rõ ràng nhanh thôi.

Phương Đan nghe vậy trong lòng lại cảm kích, sụt sùi nói:

- Hiểu Thanh, cảm ơn cậu.

- Được rồi, đừng ơn huệ, sau này có khó khăn gì cứ nói với mình, mình sẽ giúp đỡ. Giờ mình còn có chuyện phải đi, khi khác gặp lại nhé.

Nghe ả nói vậy Phương Đan cũng chỉ buồn bã gật đầu. Ả thấy vậy lại ra vẻ thương cảm vỗ nhẹ lên vai Phương Đan liền đứng lên nhìn sang Vĩnh Kiệt một cái rồi quay người rời đi.

Mà anh đứng đấy khẽ nhíu mày nhìn theo bóng ả vừa đi khuất đã nảy sinh lòng nghi hoặc rồi lại quay sang Phương Đan, nhẹ giọng nói:

- Không sao chứ? Thật ra hôm nay đưa cô đến để tìm cách giải quyết mọi việc, không ngờ lại xảy ra chuyện không mong muốn.

Phương Đan lúc này mới nhìn sang anh, cả bộ âu phục bây giờ đã pha trộn đủ màu sắc từ đống thực phẩm kia làm cô có chút áy náy:

- Vĩnh Kiệt... áo anh... bẩn rồi!

Vĩnh Kiệt nghe vậy mới nhìn xuống mình khẽ cười một cái rồi cởi lớp áo vest ra:

- Không sao, vẫn may còn bảo toàn được gương mặt.

Phương Đan thấy anh còn cợt nhả được như vậy lại bật cười, khoảnh khắc đấy lại được Vĩnh Kiệt thu gọn vào trong tầm mắt, anh công nhận Phương Đan rất đẹp dù cô không trang điểm, dù vẻ mặt đã rất mệt mỏi nhưng ở cô lại là một nét dịu dàng khiến lòng anh có chút vương vấn.

- Được rồi, tôi đưa cô về!

Phương Đan nghe vậy cũng chỉ mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy cùng anh mà trở ra ngoài.

Bọn họ đi cạnh nhau tuy không ai nói một lời nhưng bước chân lại vô tình cùng nhịp. Ý tốt của đối phương, tâm tình của người bên cạnh khiến họ thêm một chút hiểu nhau, lòng cũng đã cảm thấy rung động.

* * * * *

Lúc này, ở trong căn phòng kia, Băng Nhi cầm lấy chiếc áo của hắn đi vào nhà tắm bỗng:

- Đi đâu?

Cô nghe vậy có chút khó hiểu quay lại nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Giặt áo.

- Lại đây!

Băng Nhi đến bây giờ vẫn không hiểu được ý của hắn lại cứ đứng chôn chân ở đấy, hắn thấy vậy lại chỉ bước tới cầm lấy chiếc áo trên tay cô vứt sang một bên rồi ngay sau đó lại đưa tay lên kéo chiếc khoá váy của cô xuống.

Băng Nhi lúc này mới chợt hốt hoảng vòng tay ra sau giữ lấy rồi gắt lên:

- Anh làm gì vậy?

- Băng Nhi, tôi nói em không được cử động mạnh vậy mà em không nghe lời lại đánh trả đám người đó. Vết thương giờ đã rách ra rồi.

Nói rồi hắn lại kéo cô ra phía giường, nhấn cô ngồi xuống rồi đi lấy một hộp cứu thương nhỏ mà giúp cô băng lại vết thương.

Băng Nhi đối với sự quan tâm này bỗng chốc lại cảm nhận được tim đang đập nhanh mỗi lúc. Có lẽ từ nhỏ đã rời xa vòng tay của ba mẹ mình về sau lại chịu thêm sự huấn luyện của anh, trước giờ cô vốn đều là tự bản thân chăm sóc mình nên bỗng thấy cảm kích với sự quan tâm của hắn.

Đợi sau khi hắn đã băng xong, cô vội vàng vòng tay ra sau kéo lại khoá váy nhưng có lẽ do vết thương ở bả vai khiến điều đó trở nên khó khăn.

Hắn thấy vậy lại đưa tay ra kéo chiếc khoá lên giúp cô rồi chậm rãi nói:

- Tôi sẽ không làm gì em, không cần phải gấp gáp như vậy.

Lời hắn nói lại càng làm cô lúng túng hơn, vội vàng đứng dậy ai ngờ không cẩn thận lại trượt chân ngã gọn vào lòng hắn, khoảng cách gần này lại khiến cô đỏ mặt bởi vì cô cảm nhận được đang ngồi lên cái gì của hắn.

- Vốn dĩ tôi đã niệm tình em đang bị thương mà nhẫn nhịn một chút nhưng em lại cố tình khiêu khích tôi như vậy. Băng Nhi, có trách thì hãy trách em câu dẫn tôi.

Hơi thở nóng của hắn phả vào cổ khiến cô khiến cô rùng mình, bàn tay hắn đưa ra sau giữ chặt lấy gáy cô mà đặt lên đôi cánh đào đó một nụ hôn mãnh liệt.

Vốn khi nãy giúp cô băng lại vết thương, cảm giác được chạm vào da thịt mềm mại đó đã khiến hắn nổi lên dục vọng chỉ là hắn đã cố nén xuống thôi nhưng sự va chạm vừa rồi đã phá vỡ sự nhẫn nại của hắn mà hắn đối với nữ nhân này kỳ lạ tại sao lại không thể kiểm soát được bản thân.

Bàn tay kia đặt trên đùi cô bắt đầu mơn trớn luồn vào bên trong váy, mò mẫm đến nơi hoa viên bí ấn ấy mà trêu ghẹo.

Băng Nhi lúc này còn đang ngây ngất trong nụ hôn của hắn lại cảm nhận phía dưới đã trở nên ướt át khiến cô cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn không tài nào kháng cự được sự cám dỗ từ hắn. Cái gì mà "tôi sẽ không làm gì em" đúng là không tin được một kẻ như hắn mà.

Nụ hôn kéo dài mãi cho đến khi thân nhiệt của cả hai đã nóng rực, hắn rời môi cô mà hôn nhẹ xuống chiếc cổ nõn nà, bàn tay vòng ra sau lưng cô kéo chiếc khoá, thân váy từ từ tuột xuống để lộ ra nơi đẫy đà mê hoặc. Hơi thở nóng phả lên đôi xương quai xanh, hắn đưa nụ hôn của mình vào giữa bầu ngực căng tròn, lớp nội y được cởi bỏ hắn mãnh liệt nhào nắn mà cắt mút.

Băng Nhi lúc này đầu óc đã trở nên mơ màng, cả người cô bị hắn âu yếm đến đỏ ửng khẽ vặn vẹo, thi thoảng trong chiếc miệng nhỏ xinh lại khẽ bật ra những âm thanh ái muội. Thân thể này từ khi nào đối với sự đụng chạm của hắn lại chẳng còn bài xích không những thế lại có phản ứng lại thật đáng xấu hổ mà.

Đến khi dục vọng cả hai đã được đẩy lên đến điểm cao trào cũng như trút bỏ hết tất cả những lớp rào cản, hắn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường lại sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương liền lấy một chiếc gối kê dưới lưng cô, bàn tay trườn xuống cặp mông căng tròn tách nhẹ chân cô ra, một cự long to lớn từ từ đi vào.

Hắn không vội vã cũng chẳng dồn dập, chậm rãi tiến vào sâu bên trong bằng sự dịu dàng nhất mà Băng Nhi vì điều đó lại cảm thấy hưng phấn mà rên lên một tiếng.

Phía dưới đã trở nên khít chặt lại, bàn tay hắn túm nhẹ bờ eo cô bắt đầu động thân chậm rãi.

Trong căn phòng sang trọng ấy hiện hữu hai thân ảnh trần trụi đang hoà lại làm một, sự nhịp nhàng từ hai cơ thể, tiếng thở dốc, những âm thanh ái muội, tất cả điều đấy tạo nên một cảnh xuân nóng bỏng làm mê hoặc lòng người.

Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, nhịp ra vào mỗi lúc một nhanh hơn, đỉnh điểm của sự khoái cảm hắn liền gầm lên một tiếng, phóng thứ chất lỏng vào bên trong cô rồi gục nhẹ lên tấm thân mảnh mai ấy mà thở dốc.

Băng Nhi cả người đã lấm tấm những hạt mồ hôi, hai má ửng hồng vì trận kích tình vừa rồi, mùi hương nam tính từ hắn toả ra lại làm cô cảm thấy dễ chịu mà từ từ nhắm mắt lại.

Hắn lúc này mới rời khỏi cô, bàn tay đưa lên vén vài sợi tóc còn vương trên mặt đỏ hồng ấy rồi lại khẽ cúi xuống thì thầm vào bên tai cô:

- Băng Nhi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi tôi.

Trong cơn mơ màng ấy, là vô tình hay là cố tình, cô lại khẽ xoay người rúc vào lòng hắn mà vô thức kêu một tiếng:

- Uhm...!

Hắn nghe vậy bờ môi lại cong lên ý cười, hôn nhẹ lên trán cô:

- Tôi yêu em...!

Nói rồi hắn cũng đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, kéo chăn lên cho cô rồi trở ra ngoài.

Bàn tay lấy chiếc điện thoại trong túi bấm một dãy số:

- Cô ta không sao chứ?

- Cậu nói Phương Đan sao? Không có gì, mình vừa đưa cô ấy về.

- Nói cô ta giữ vững tinh thần, đừng quên cô ta giờ vẫn là hình ảnh của Vũ Thị, mọi chuyện mình sẽ có cách giải quyết.

- Được rồi, vậy cậu tính sao?

- Trước mắt, cho người theo dõi Đàm Hiểu Thanh.

Nói rồi hắn cũng tắt máy, quay đầu nhìn về nữ nhân đang nằm trong phòng một hồi rồi đưa tay đóng nhẹ cánh cửa lại.

Mọi chuyện mỗi lúc lại phức tạp mà hắn đã có cảm giác bất an đang đến với cô rồi.