Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 4



Tối hôm ấy, hắn lái xe trở về biệt thự, hướng thẳng đến căn phòng đang được bố trí người canh gác mà đi tới. Đám người áo đen thấy hắn liền kính cẩn cúi đầu:

- Vũ tổng.

- Cô ta sao rồi?

- Vẫn đang ở bên trong.

Hắn nghe vậy liền ra hiệu cho một tên mở cửa rồi bước vào. Đôi mắt khẽ đảo quanh tìm kiếm, bỗng một bóng người bước ra từ phòng tắm khiến hắn một chút ngỡ ngàng.

Cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng dài đủ để che đi cặp mông căng tròn làm lộ đôi chân thon dài cùng làn da trắng mịn, bầu ngực đẫy đà đang phập phồng theo hơi thở. Mái tóc được búi cao lên để rơi vài sợi còn vương những giọt trong suốt. Hàng mi cong vút, sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi đã không còn vẻ nhợt nhạt, cả gương mặt lúc này đã ửng đỏ vì hơi nước trông lại quyến rũ vô cùng.

Băng Nhi phát hiện được có cái nhìn khác lạ liền một tay đưa lên giữ chặt chiếc khăn rồi bật lộn người hướng đến vị trí của hắn, một giây sau đó căn phòng liền chìm vào bóng tối, chỉ nghe được âm thanh lạnh nhạt phát ra:

- Vũ tổng là người đức cao vọng trọng hoá ra lại là một kẻ biến thái như vậy.

Trong căn phòng không ánh điện mọi thứ đều trở nên mờ nhạt nhưng hương thơm thoang thoảng xộc thẳng vào khoang mũi hắn lại có thể cảm nhận được khoảng cách của bọn họ rất gần. Bàn tay bất chợt đưa ra túm lấy cánh tay cô kéo sát vào người rồi lãnh đạm nói:

- Triệu Băng Nhi, cô làm như vậy không phải để câu dẫn tôi sao?

- Câu dẫn? Vũ Thiên Uy, anh đừng tự mình đa tình. Anh nghĩ rằng tất cả nữ nhân trên đời này đều say mê anh sao? Nực cười.

Hắn nghe vậy bờ môi lại khẽ nhếch lên:

- Không thử, thì sẽ không biết.

Lời vừa dứt không kịp để cô đáp trả hắn liền cúi xuống gắt gao hôn lên bờ môi ấy.

Băng Nhi kinh ngạc trợn to mắt, một lúc sau liền bừng tỉnh dùng sức đẩy hắn ra nhưng bàn tay hắn lại đưa lên giữ chặt lấy gáy cô khiến cô không thể phản kháng.

Chiếc lưỡi hắn mỗi lúc một không an phận, Băng Nhi tức giận cắn xuống một cái, mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang miệng, hắn khẽ nhíu mày rời ra, cùng lúc đó cô liền vung tay lên định tát hắn hai cái ai ngờ cổ tay lại bị hắn siết chặt lấy. Cô tức giận mà chửi thề:

- Mẹ kiếp, Vũ Thiên Uy, anh cút ra cho tôi.

Hắn lúc này trong mắt đã rực lên ngọn lửa, trước giờ chưa ai dám có hành động như vậy với hắn, nữ nhân xung quanh hắn còn chủ động lên giường cùng hắn vậy mà cô lại dám cả gan. Cơn đau từ miệng truyền đến càng khiến hắn bực bội:

- Triệu Băng Nhi, cô giỏi lắm.

Nói rồi hắn liền lôi cô đi lại phía chiếc giường mà mạnh tay ném xuống.

Băng Nhi lúc này có chút hoảng sợ vội vàng nói:

- Thiên Uy, anh muốn làm gì, tránh ra cho tôi.

Hắn không trả lời liền lao lại chỗ cô, Băng Nhi thấy vậy dùng chân định đạp vào người hắn ai ngờ lại bị hắn lấy tay đỡ được, một giây sau đó cả hai tay đều bị hắn cố định ở trên đỉnh đầu, đôi chân bị kẹp chặt bằng hai đầu gối khiến cô không thể phản kháng:

- Thiên Uy, anh dám?

- Cô nên biết, đối với tôi sẽ không có dám hay không dám, chỉ có muốn hay không muốn.

Lời vừa dứt, hắn liền mạnh tay giật phăng lớp khăn trên người cô xuống, qua ánh trăng yếu ớt rọi vào khung cửa sổ, cả thân thể mỹ miều hiện ra trước mắt.

Băng Nhi lúc này đã trở nên kinh hãi, cố gắng vùng vằng khỏi hắn:

- Thiên Uy, tên khốn khiếp, nếu anh...

Lời chưa kịp ra hết đã bị hắn nuốt trọn vào trong miệng, bàn tay hắn đưa lên bóp chặt lấy cằm của cô gắt gao mà hôn lên bờ môi cánh đào.

Cơn đau từ miệng truyền vào trong lưỡi khiến cô không thể kháng cự liền buông xuôi, trong bóng tối ấy, hai hàng nước mắt không tự chủ liền chảy dài xuống. Cô vốn đã rất mạnh mẽ, nhưng đối với chuyện này thật sự không cách nào có thể tiếp nhận được, bởi vì vốn dĩ lần đầu tiên này cô muốn để dành cho người đó.

Cảm nhận được ánh mắt coi thường từ cô lại khiến hắn thêm bực bội, bàn tay bắt đầu mơn trớn xoa bóp nơi đẫy đà ấy một cách mạnh bạo.

Trút bỏ hết lớp chướng ngại vật trên người, không dạo đầu cũng không nhẹ nhàng, một vật nóng hổi liền bất chợt xâm nhập. Băng Nhi đau đớn khẽ nhíu mày, nước mắt đã chảy dài ướt đẫm cả chiếc gối:

- Vũ Thiên Uy, tôi nhất định sẽ giết anh.

Băng Nhi cắn chặt xuống bờ môi để ngăn không cho phát ra tiếng, đôi mắt trừng lên nhìn hắn mang vẻ uất hận.

Hắn thấy vậy lại càng mạnh bạo hơn nữa, bàn tay túm chặt bờ eo đến thâm tím, thân không ngừng liên tục mà ra vào trong cô.

Lần đầu tiên, cùng sự khít chặt ở nơi đấy càng khiến hắn cảm thấy hưng phấn, mây mưa cùng cô cả một đêm trăng dài cho đến khi bắt đầu gấp rút, tiếng thở gấp mỗi lúc một dồn dập, hắn phóng rút một thứ chất lỏng vào bên trong rồi liền gục xuống bên cạnh cô.

Băng Nhi mệt mỏi không còn sức để chống cự, đôi mắt khẽ nhắm lại mà đi vào giấc ngủ.

Hắn quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh, không nghĩ ngợi nhiều liền kéo cô vào lòng rồi cũng nhắm mắt.

* * * * *

Tia nắng qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào mặt khiến cô khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt, người bên cạnh cũng đã rời đi từ lúc nào. Hạ thân lúc này truyền đến những cơn đau nhức khiến cả người cô mệt mỏi rã rời. Cảnh tưởng đêm qua lại chạy về, Băng Nhi hai tay siết chặt tấm ga giường, hướng đôi mắt đã sớm đỏ ngàu lên trần nhà "Vũ Thiên Uy, tôi chắc chắn sẽ trả đủ".

Gắng gượng nhấc tấm thân ngồi dậy, cô bước xuống giường nhặt lấy chiếc khăn quấn vào người rồi đi thẳng vào phòng tắm. Mở nước lạnh xối xả vào mặt lại khiến cô giảm bớt đi nỗi đau thể xác, ổn định lại tâm trạng của mình.

Một lúc sau bước trở ra, lại thấy hắn chễm chệ ngồi trên chiếc ghế gần đấy, Băng Nhi đôi mắt liền chuyển hoá sắc lạnh với lấy bình hoa được đặt gần đó ném về phía hắn.

Thiên Uy thấy vậy lại cầm chiếc cốc ở trên bàn dùng lực mạnh ném về phía bình hoa đang lao tới, hai vật thể chạm nhau kêu lên một tiếng rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.

Băng Nhi thấy vậy liền bật lộn người, bàn tay nhanh nhẹn nhặt một miếng thuỷ tinh, một giây sau đó mũi nhọn của miếng thuỷ tinh chĩa thẳng vào yết hầu của hắn:

- Bảo bọn họ tránh ra.

Hắn lúc này vẻ mặt vẫn bình thản, chân vắt chéo, dáng vẻ nhàn nhã nói:

- Cô là vì hôm qua chưa thoả mãn sao?

Băng Nhi nghe vậy lại tức giận hơn, mũi nhọn của thuỷ tinh liền được nhấn mạnh, một vệt xước đỏ đã in lên trên cổ hắn:

- Thiên Uy, anh nghĩ tôi không dám giết anh sao?

Hắn lúc này bờ môi lại khẽ cong lên một đường, chậm rãi nói:

- Cô sao lại không dám, chỉ có điều....

Câu nói bỏ lửng của hắn khiến cô khó hiểu, bàn tay siết chặt miếng thuỷ tinh hơn:

- Đừng kéo dài thời gian, mau bảo bọn họ tránh ra.

- Được, tôi sẽ để cô đi nhưng liệu em trai cô, Triệu Băng Phong không biết sẽ như thế nào?

Lời nói của hắn khiến cô sững sờ, một giây sau đó liền cố gắng quay lại vẻ mặt ban đầu, nhưng bàn tay cầm miếng thuỷ tinh đã bắt đầu nới lỏng, lạnh nhạt nói:

- Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi không có em trai.

Hắn nghe vậy bờ môi lại khẽ cong lên ý cười, bàn tay đưa lên rút một tấm ảnh trong túi áo ra đưa cho cô, chậm rãi nói:

- Không có sao? Vậy có cần nhìn lại tấm hình này một chút không, có thể là cô quên.

Nam sinh ở trong tấm hình mặc một chiếc áo sơmi trắng dáng vẻ thư sinh, gương mặt rạng rỡ với nụ cười thanh xuân, có lẽ do được thừa hưởng những nét đẹp của mẹ mình nên người nhìn vào lại cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ.

Băng Nhi nhìn tấm ảnh đôi mắt chợt dịu xuống, bất chợt ý thức được biểu hiện của mình liền thu lại vẻ mặt:

- Tôi không quen.

Hắn nghe vậy gương mặt lại ra vẻ kinh ngạc, ưu tư nói:

- Không quen thật sao? Theo tôi biết thằng bé có học lực rất tốt, nhiều năm liên tiếp đạt thành tích xuất sắc trong trường... nếu bây giờ nhân tài ấy bỗng nhiên biến mất... thật đáng tiếc.

Băng Nhi bỗng có chút chột dạ, mũi nhọn thuỷ tinh dí mạnh vào cổ hắn, nét mặt sắc lạnh hướng đến hắn một cái trừng mắt:

- Anh muốn làm gì nó?

Hắn lúc này lại khẽ nhếch mép, túm lấy bàn tay đang cầm miếng thuỷ tinh của cô từ từ gạt xuống:

- Băng Nhi, sao cô lại gấp gáp vậy? Chẳng phải cô nói là không quen sao? Thật đáng tiếc, không hiểu sao tôi nhìn thằng bé lại có chút không vừa mắt, muốn loại bỏ, có được không?

Nói rồi, hắn liền đứng dậy, hai tay đút túi định quay trở ra. Băng Nhi thấy vậy liền vội vàng đi đến trước mặt hắn chắn ngang:

- Vũ Thiên Uy, anh tốt nhất đừng có đụng đến nó.

- Thừa nhận rồi? Tại sao tôi không được đụng đến nó? Triệu Băng Nhi, cô đang nghĩ người đứng trước mặt cô là ai? Vũ Thiên Uy tôi trước giờ muốn làm gì đều không đợi ý kiến ai. Ngay bây giờ, tôi có thể một phát súng giết chết cô tại chỗ này. Tốt nhất bỏ cái dáng vẻ ngạo mạn đó khi đứng trước mặt tôi đi.

Cô nghe vậy trong lòng tức giận nhưng vẫn cố đè nén xuống. Từ sau vụ tai nạn cô được anh đưa về nuôi dạy, huấn luyện khắc nghiệt và chặt chẽ đến mức cô còn không có nổi một giây để ra ngoài, đi học anh cũng cử người theo dõi và bám sát. Cho đến những năm gần đây, cô làm việc và lấy được sự tín nhiệm của anh, mọi vấn đề đã trở nên dễ đang hơn, không còn bị giám sát nữa, cô đã quay về tìm em trai mình nhưng lại chẳng dám vào nhà chỉ biết đứng từ xa nhìn nó vừa học vừa làm để nuôi bà ngoại đã già yếu. Cô tự nhận thức được việc mình đang làm nguy hiểm như thế nào vì vậy không muốn xuất hiện để gây ảnh hưởng đến em trai mình, chỉ biết âm thầm ở phía sau chu cấp tiền cho nó. Đến anh còn không biết sự tồn tại của thằng bé vậy mà hắn trong thời gian ngắn lại có thể điều tra ra được. Cô biết con người hắn nói là làm bởi vì phải là kẻ tàn nhẫn mới có khả năng làm người đứng đầu Quỷ Thiên Hội. Băng Nhi biết không thể cứng rắn được với hắn, liền hạ giọng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không cảm xúc:

- Anh muốn gì?

Hắn nghe vậy lại khẽ mỉm cười, lãnh đạm nói:

- Cô biết tôi muốn gì mà.

Băng Nhi lúc này vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đôi mắt hướng đến hắn không một tia cảm xúc:

- Anh muốn biết ai phái tôi tới ám sát anh phải không? Vậy để tôi nói cho anh biết, là một người đàn ông dấu mặt không danh tính đồng ý trả cho tôi một số tiền lớn với yêu cầu phải giết chết anh. Tôi cần tiền và tôi nhận lời, nhưng anh biết đấy, ông ta sẽ không ngu ngốc nói cho tôi biết thông tin về bản thân hay cách thức liên lạc.

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn đến cô một tia nghi hoặc rồi chuyển sang dò xét nhưng lại không thể tìm ra được gì trong đôi mắt lạnh nhạt ấy:

- Triệu Băng Nhi, cô nên biết tôi rất không thích bị ai lừa dối.

- Em trai tôi đang ở trong tầm tay anh, tôi sẽ không đánh cược lớn như vậy.

Hắn suy tư nhìn cô một hồi, không nói không rằng lại quay người trở ra, bỗng tay áo lại bị một lực níu lấy, hắn nhíu mày quay mặt lại bắt gặp được dáng vẻ có chút lúng túng của cô khiến hắn khó hiểu.

Băng Nhi nhận thấy được hành động khác lạ của mình liền thu tay về, nhìn hắn hạ giọng nói:

- Hãy để thằng bé được yên.

Hắn nghe vậy chỉ lạnh giọng nói:

- Vậy phải xem vào thái độ của cô.

Nói rồi hắn cũng quay người trở ra ngoài, Băng Nhi đứng đấy nhìn bóng hắn đi khuất sau cánh cửa đôi mắt lại chuyển hoá sắc lạnh. Cùng lúc đấy tín hiệu đèn của chiếc đồng hồ phát sáng liên tục, Băng Nhi đi lại ra phía cửa sổ rồi nhấn vào một nút trên đấy, một giọng nói của nam nhân vang lên:

- Mọi chuyện sao rồi?

Cô nghe giọng nói ấy đôi mắt liền dịu xuống, dáng vẻ thoát ra khỏi vỏ bọc lạnh lùng, hình ảnh của đêm qua hiện về, giọng nói có chút nghẹn ngào:

- Vẫn ổn.

- Tốt, phải lấy được niềm tin của hắn cho đến khi nào hắn đối với em không còn sự đề phòng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Bằng mọi giá phải đem được tín vật đó về cho tôi.

- Được.

Nói rồi, cô đưa tay nhấn vào một nút, chiếc đồng hồ quay trở lại trạng thái bình thường, đôi mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn vào khoảng không vô tận, vòng xoáy ký ức quay lộn về.

Mười bốn năm trước.

Một bé gái xinh xắn mặc chiếc váy công chúa màu trắng hí hửng xách một túi bánh kẹo to đùng chạy ra mở cửa xe rồi ngồi vào lòng của một người phụ nữ.

- Tiểu Nhi, sao con đem nhiều bánh kẹo vậy?

- Con đem cho cả Tiểu Phong và bà ngoại nữa.

Người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi vẫn còn giữ được nét đẹp tươi trẻ, vẻ mặt hiền hậu, khẽ mỉm cười xoa đầu đứa bé:

- Tiểu Nhi, con rất muốn gặp em sao?

- Dạ, ba nói em bị sinh non nên sức khoẻ rất yếu phải ở trong lồng ấp. Khi ấy ba lại nhận được lệnh điều đi công tác nên đành bất đắc dĩ để em ở lại nhờ ngoại chăm và đưa mẹ con mình đi theo. Mà gia đình mình ở đây đã được một năm rồi, em đã được một tuổi con thật sự rất nhớ em nhớ ngoại nữa.

Triệu Băng Thanh lái xe nghe vậy lại mỉm cười nhìn sang đứa bé:

- Tiểu Nhi ngoan, giờ chúng ta sẽ về đón em và ngoại lên ở cùng nhé.

Đứa bé nghe vậy liền cười toe toét mà gật đầu:

- Dạ.

Hứa Diệp Chi lúc này nhìn sang Triệu Băng Thanh nói:

- Băng Thanh, em nghe nói công ty dạo này gặp chuyện sao?

Ông nghe vậy khẽ thở dài, tầm mắt vẫn nhìn thẳng rồi chậm rãi nói:

- Một đám người họ thấy công ty làm ăn có vẻ tốt muốn đến kiếm chút lợi ích. Những tháng đầu anh đã đóng cho họ một khoản tiền gọi là phí bảo kê rồi nhưng về sau đây bọn họ có ý muốn chiếm đoạt công ty vì lý do đây là địa bàn của bọn họ.

- Vậy sao được, khu đất đó chúng ta đã thuê dài hạn để mở công ty, sao bây giờ lại thành địa bàn của bọn họ. Đám người đấy là ai vậy?

- Anh cũng không biết, nhưng nghe nói bọn họ đã đe doạ chủ đất vậy nên người chủ cũng không dám ho he gì, anh vì lo sợ bọn họ sẽ đến quấy phá nên cũng phải nhẫn nhịn cho bọn họ một khoản tiền mỗi tháng, vậy mà vẫn chưa vừa ý họ.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Bọn họ dạo đây hay đến công ty làm ầm, anh đã nhờ cảnh sát can thiệp rồi. Em đừng lo, không sao đâu.

Hứa Diệp Chi nghe vậy cũng an tâm, không hỏi nhiều nữa lại nhìn xuống đứa bé trong lòng đã ngủ bà khẽ mỉm cười bế nó lên.

Xe đi ra khỏi thành phố chạy trên con đường ven vách núi vắng vẻ, hai bên chỉ là cây cối cùng một vài phương tiện khác.

Khi chuẩn bị bẻ lái vào một khúc cua, Triệu Băng Thanh liền cảm thấy bất an khi đạp thắng phanh không được. Ông bắt đầu hốt hoảng nhấn chân phanh liên tục, bàn tay vẫn không ngừng bấm còi.

Hứa Diệp Chi ngồi bên cạnh thấy vậy lại lo lắng hỏi:

- Băng Thanh, sao vậy?

- Thắng phanh hỏng rồi.

Ông lo sợ giữ chặt tay lái, còi vẫn kêu inh ỏi, cả gương mặt đã lấm tấm mồ hôi, chiếc xe với vận tốc khá nhanh rẽ vào khúc cua cùng lúc đấy ở hướng ngược chiều một chiếc container lao đến, cả hai đều không kịp phản ứng chỉ nghe được tiếng còi xe kêu nhức óc rồi một tiếng động lớn vang lên "RẦM", tất cả đều vỡ vụn trong làn khói, những mảnh thuỷ tinh văng đầy trên mặt đường. Đầu xe con đã biến dạng đến méo mó, người đàn ông gục trên vô lăng với gương mặt máu me khiếp sợ, bên cạnh đấy là người phụ nữ, cả người cũng đã sớm nhuộm đỏ trên tay còn ôm một bé gái đang thút thít với những mảnh thuỷ tinh găm thẳng vào người, chiếc váy công chúa màu trắng giờ đã hoá thành vết loang đỏ ám ảnh, giọng nói yếu ớt cất lên:

- Mẹ... ba...

Không ai đáp lại lời của cô bé, tất cả chỉ là mùi khét của máy, mùi xăng chảy, mùi máu tanh tưởi của một vụ tai nạn thảm khốc xảy ra.

Bỗng cánh cửa chợt bật mở, bàn tay đưa vào bế bổng đứa bé lên rồi quay người bước đi.

Trong ánh mắt mệt mỏi dường như muốn suy sụp, cả người đau đớn với nhiều vết thương lớn, nhưng bé gái vẫn nhớ như in gương mặt đẹp đẽ với dáng vẻ lạnh lùng ấy mà giữ chặt ở trong lòng.

- Anh vẫn vậy, bây giờ hay là mười hai năm trước, vẫn lạnh lùng đến như thế. Nhưng mạng này là do anh cứu, em sẽ vì anh mà làm tất cả.

Dòng hồi tưởng đứt đoạn, tâm can quặn thắt nhói lên từng đợt, Băng Nhi khẽ nhắm chặt mắt lại, một dòng lệ chảy dài xuống gò má xanh xao. Suốt bao nhiêu năm qua, đoạn ký ức đáng sợ ấy cô chưa một ngày quên được và cô biết bản thân thật ra là một kẻ yếu đuối vô cùng. Nhưng người vực cô dậy là anh, người giúp cô thoát khỏi quá khứ ấy là anh, người cứu cô cũng là anh vì vậy cô luôn tạo ra cho mình vỏ bọc mạnh mẽ theo ý của anh dù anh đối với cô là lạnh nhạt, hay cứu cô chỉ là muốn khiến cô làm việc cho anh, cô cũng cam tâm. Mạng là cả một đời người, ơn cứu mạng là đã cứu cả một đời người.

Chỉ là cô đối với anh rốt cuộc là biết ơn, hay là một thứ tình cảm gì khác?