Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 46



Chiếc xe cô ngồi chạy đến địa chỉ mà những người kia đã đưa ở xa ngoài thành phố, cảnh tượng trước mắt bây giờ là một biển lửa đang hừng hực cháy.

Băng Nhi kinh hãi nhìn về phía đó mà cả người không ngừng run rẩy, cùng lúc đấy chiếc điện thoại cô vang lên báo chuông tin nhắn, Băng Nhi cầm lấy nó từ từ nhấn vào một phím trên màn hình điện thoại, nó hiện ra là một tấm ảnh hắn bị trói buộc với chiếc ghế mà quanh hắn ngọn lửa đã bắt đầu nhen nhóm.

Cô mở to hết cỡ đôi đồng tử long lanh, chiếc điện thoại trên tay cũng từ từ rơi xuống đất rồi tắt ngúm.

Băng Nhi không còn thời gian nghĩ ngợi cô liền chạy thẳng vào ngôi nhà đấy, hơi lửa bốc lên mặt khiến da thịt bỏng rát, đồ đạc bên trong ngôi nhà cũng đã bị cháy rụi dần

Lớp khói khét lẹt phủ kín cả tầm nhìn, cô phải đưa tay lên bịt miệng mình, tay kia khươ khươ trước mặt để nhìn rõ đường.

Qua lớp màn khói đen kịt đấy mới thấy được hình ảnh của hắn đang bị trói với chiếc ghế mà gục mặt xuống.

Băng Nhi lo lắng chạy lại phía hắn thì từ trên cao, một thanh xà nhỏ rơi xuống khiến cô phải nhanh chân lùi lại.

Nó rơi xuống đất gặp lửa với những sự vật kia liền thổi bùng lên tất cả.

Băng Nhi đứng ở bên đây nhìn hắn mà không ngừng kinh sợ, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn vì khói mỗi lúc dày đặc.

Cô khẽ lùi lại vài bước rồi lao đến bật người lên cao mà lộn qua thanh xà kia rồi chạy đến chỗ hắn.

Vội vàng tháo lớp dây được buộc ở chân tay hắn ra rồi đỡ hắn mà lay lay:

- Thiên Uy... Thiên Uy...?

Lời vừa dứt, những tiếng ho "khụ...khụ" vang lên, hắn chỉ mơ màng nhìn bóng người bên cạnh rồi thiếp dần đi, có lẽ đã hít phải hơi khói quá nhiều.

Băng Nhi thấy vậy liền đỡ một tay qua vai rồi dìu ra ngoài.

Khi vừa gần ra đến cửa, bất chợt từ phía trên cao, một thanh xà gỗ đã cháy rụi dần dần tuột khỏi vị trí của nó, giấc mơ đó cô còn nhớ như in, cả người theo phản xạ đẩy mạnh hắn ra phía ngoài rồi lùi lại, một giây sau đó thứ ánh sáng chói mắt đổ xuống bùng lên ngọn lửa dữ dội.

Thanh xà to lớn bịt kín cả lối đi, một đường cũng không thể trở ra.

Cả người cô bỏng rát nhìn qua màn lửa thấy thân ảnh hắn còn nằm gục trên đất ở phía ngoài cửa, phút chốc một giọt nước mắt lạnh ngắt giữa nhiệt độ nóng như thiêu đốt này lại chảy dài ra rồi rơi xuống mặt đất mà lặn biến mất đi.

Băng Nhi cả người gần như kiệt sức mà dần dần khuỵ xuống, khói đen cứ sộc vào khoang mũi khiến hô hấp cũng yếu ớt dần, đôi mắt cô mệt mỏi vẫn nhìn về phía trước:

- Thiên Uy, chuyện dang dở kiếp này, hi vọng kiếp sau có thể nối tiếp lại.

Câu nói rút hết sức lực của cô cũng khiến cô thiếp dần đi, mà ngọn lửa dường như cứ nghiệt ngã mỗi lúc một bùng thổi lớn hơn, xung quanh chỉ là một màu đỏ vàng bế tắc và tuyệt vọng.

* * * * *

Ở phía ngoài lúc này, Kiều Tuệ Linh nãy giờ ở một góc khuất theo dõi, thấy hắn nằm ở cửa liền hốt hoảng chạy lại đỡ hắn lên:

- Thiên Uy, Thiên Uy

Thấy hắn không có phản ứng, ả lại nhìn về phía bên trong, hơi nóng còn toả ra khiến người ta cảm thấy bỏng rát, đôi mắt còn lờ mờ thấy được thân ảnh của người con gái nằm giữa lớp lửa vây quanh đấy, đôi mắt ả liền trở nên sâu thẳm.

Ả chậm rãi vứt bỏ đôi guốc vào đám cháy, cúi người xuống lấy tay quẹt ít đất rồi bôi lên mặt và vào người, khi cảm thấy đã vừa lòng liền quay ra đỡ lấy hắn dậy mà dìu đi ra một góc khuất xa khác.

Để cho hắn ngồi dựa vào gốc cây, ả cũng bình thản ngồi xuống dựa vào hắn, rồi cũng nhắm mắt như chờ đợi một điều kỳ diệu sau khi tỉnh dậy.

* * * * *

Tiếng khóc của đứa bé 4 tuổi vang vọng cả khoảng sân trước của căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy.

Người phụ nữ độ tuổi trung niên, gương mặt xinh đẹp lại muôn phần phúc hậu ngồi xuống ôm lấy đó mà khóc lóc:

- Uy... ngoan! Nín đi con.

- Mẹ, mẹ đừng đi... mẹ đừng đi!

Bà khóc lóc siết chặt thằng bé vào lòng mà vỗ về nó, một lúc sau lại đẩy nó ra, cả gương mặt ướt át hôn lên trán nó rồi từ từ đứng dậy, nghẹn ngào nói:

- Uy... ở nhà ngoan... mẹ sẽ về thăm con!

Nói rồi bà liền đưa tay kéo chiếc valy quay người rời đi, thằng bé khóc lóc chạy theo nhưng bị bà quản gia giữ lại:

- Cậu chủ, đừng! Phu nhân sẽ quay lại thăm cậu chủ

Đứa bé bị giữ chặt lại không vùng vằng ra được đành đứng đấy khóc lóc đến híp cả mắt.

.............

Một bé gái xinh xắn mặc chiếc váy công chúa bồng bềnh nở một nụ cười rạng rỡ:

- Xin chào, em là Băng Nhi, anh tên gì?

- Em là Băng Nhi sao? Bao nhiêu tuổi?

- Một tuần nữa sinh nhật là em được 4 tuổi rồi.

- Kém anh 7 tuổi nhưng không sao, anh sẽ chờ em lớn.

Bé gái mỉm cười nhìn rồi phút chốc lại quay người chạy đi theo tiếng gọi của ai đấy.

- Anh là Thiên Uy, rất vui được gặp em. Đợi chúng ta cùng lớn nhất định sẽ gặp lại.

...........

Người phụ nữ ấy quay trở lại, da diết mà gọi tên:

- Thiên Uy!

Hắn hận bà rời bỏ hắn nhưng vẫn đợi một ngày bà quay về:

- Chỉ cần mẹ có thể ở lại!

Người thứ ba xuất hiện, anh của hắn - người anh cùng mẹ khác cha, kẻ đã cướp lấy mẹ của hắn và bà lại chọn anh.

Hắn tổn thương mà quay đầu bỏ chạy không thèm nhìn lại, chỉ nghe được những tiếng gọi ở phía sau.

Bỗng từ xa lao đến một chiếc xe bấm còi inh ỏi, một giây sau đó cả người được ai đấy đẩy mạnh sang phía khác rồi "RẦM" một tiếng vang trời.

Trước mặt là màu đỏ của máu và gương mặt mỉm cười phúc hậu của người phụ nữ, hắn yếu ớt khẽ mấp máy bờ môi:

- Mẹ!

...........

- Vũ Thiên Uy, hôm nay tôi nhất định phải giết được anh.

- Triệu Băng Nhi, cô nghĩ mình đủ khả năng.

............

- Những nữ nhân kia vẫn thường xem tôi là một người cao cao tại thượng, tôi lại xem mình là một kẻ tự cao tự đại, trước giờ luôn tự cho mình là đúng, mọi chuyện đều có thể nằm ở trong tay, vừa tầm kiểm soát. Nam nhân như tôi không phải tự mình đa tình nhưng có thể xem là một hình tượng hoàn hảo. Chỉ là đến bây giờ, bản thân tôi mới nhận ra mình còn có điều thiếu sót...Triệu Băng Nhi, Vũ Thiên Uy tôi chính là thiếu mất em...!

...........

- Triệu Băng Nhi, tôi yêu em!

...........

- Triệu Băng Nhi, đừng rời bỏ tôi.

...........

- Triệu Băng Nhi, nếu cô đã quyết định ra đi tuyệt tình đến mức không một lý do để lại, vậy thì cũng đừng đem bộ mặt đáng thương đấy trở lại bằng một lời giải thích. Tôi sẽ đem cô trả về ngày đầu tiên đụng mặt, cô muốn giết tôi, còn tôi...lại muốn bóp chết cô....!

Gương mặt xinh đẹp của nữ nhân ấy đang nhỏ ra từng giọt lệ ai oán trông đến đau lòng. Cô từng bước lùi lại phía sau cách xa hắn từng chút một, bỗng phút chốc một ngọn lửa chói mắt bùng lên nuốt gọn lấy thân ảnh mảnh mai khiến hắn hoảng hốt gọi tên:

- Băng Nhi, Băng Nhi...!

Đôi mắt chợt bừng tỉnh, điều đầu tiên nhìn thấy là nơi trần nhà màu trắng lạnh lẽo, tất cả những ký ức vừa rồi như một cơn ác mộng ùa về, hắn đã nhớ lại tất cả.

Lúc này cánh cửa phòng bật mở, Vĩnh Kiệt từ ngoài đi vào thấy vậy liền vội vàng tiến lại gần:

- Thiên Uy, cậu tỉnh rồi sao?

Hắn lúc này mới chuyển tầm nhìn sang phía anh, đôi mắt chợt trở nên sâu hoắm, lạng giọng nói:

- Vĩnh Kiệt, mình đã nhớ lại tất cả rồi.

Anh nghe vậy lại khó hiểu nhìn hắn:

- Nhớ? Nhớ chuyện gì?

Thiên Uy không để tâm đến lời anh nói, suy nghĩ quay vòng lại những ký ức khi nãy. Hắn bây giờ mới hiểu được, tại sao Ngạo Thiên lại luôn đối đầu với hắn, thì ra là vì hắn đã hại chết mẹ anh, cũng đã hại chết mẹ mình.

Tâm can hắn lúc này chợt thắt chặt lại đến khó thở, tổn thương cùng uất hận chồng chất lên nhau, hắn lúc này cảm thấy trống rỗng vô cùng.

Bất chợt trong suy nghĩ lại loé lên một hình ảnh, hắn vội vã ngồi bật dậy nhìn sang Vĩnh Kiệt:

- Vĩnh Kiệt, Băng Nhi...cô ấy đâu rồi?

Vĩnh Kiệt nghe vậy lại nhìn hắn có chút chần chừ rồi nói:

- Mình cũng có một điều thắc mắc, Băng Nhi nói với mình là cậu bị người khác bắt giữ, cô ấy sẽ đến điểm hẹn trước còn mình quay về triệu tập anh em đến sau. Chỉ là khi mình đến, ngọn lửa đã cháy rất lớn, đội cứu hộ mất mấy tiếng mới dập tắt được nó, sau đó liền đi vào kiểm tra nhưng không hề thấy cô ấy hay bất cứ đồ vật gì liên quan.

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày rồi bất giác nói:

- Không thể nào, lúc đó mình có cảm giác cô ấy đã đưa mình ra khỏi đám cháy.

- Thiên Uy, người đưa cậu ra chính là trợ lý của cậu Kiều Tuệ Linh.

- Kiểu Tuệ Linh?

- Phải, mình đến đã thấy cô ta và cậu bị ngất ở phía bên ngoài, hơn nữa trong đám cháy còn tìm được đôi guốc của cô ta. Có lẽ là cô ta đã cứu cậu.

Hắn lúc này cảm xúc trở nên hỗn loạn, một phần thấy may mắn bởi vì cô không bị nguy hiểm, một phần lại thấy tổn thương bởi cô không còn màng đến hắn. Một trời tâm tình hắn dành hết cho cô, quãng thời gian một lòng một dạ với cô, cuối cùng trái tim cô vẫn như một tảng băng, dù nắng to cỡ nào vẫn vô tình không tan chảy.

Hắn khẽ cười khổ một cái, có lẽ đoạn tình cảm này trước giờ chỉ mình hắn lầm tưởng. Vậy lầm tưởng nấy đã đủ rồi nên tỉnh mộng đi thôi.