Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 48



Ngày hôm sau, trên tầng cao nhất của toà nhà chọc trời mang tên Vũ Thị, nam nhân ngồi trên ghế dáng vẻ lạnh lùng hướng đôi mắt về phía lớp cửa kính sát đất mà nhìn về nơi bầu trời xanh thẳm.

Hắn nhớ lại khoảnh khắc khi ấy, rõ ràng hắn cảm nhận được trong đám lửa nóng rực ấy là cô đã đến cứu hắn nhưng tại sao Vĩnh Kiệt lại không tìm thấy cô, mà cô thời gian qua cũng không đến tìm gặp hắn, chẳng nhẽ tất cả chỉ đều do hắn ảo tưởng, cô thật sự không hề đến?

Bỗng từ phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:

- Vũ tổng, Trương thiếu gia muốn gặp ngài.

Hắn ở bên trong nghe vậy chỉ lãnh đạm nói:

- Để cậu ấy vào.

Lời vừa dứt, cánh cửa cũng bật ra, Vĩnh Kiệt từ phía ngoài đi vào tiến lại phía ghế đối diện hắn mà ngồi xuống:

- Thiên Uy, Băng Nhi - cô ấy đang ở bệnh viện.

Hắn nghe vậy gương mặt liền hoảng hốt nhìn sang anh:

- Bệnh viện? Cô ấy bị làm sao?

- Mình đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể điều tra được từ người của Ngạo Thiên. Chỉ biết cô ta ở bệnh viện, mọi thông tin hồ sơ bệnh án đều bị Ngạo Thiên che dấu, không điều tra ra được gì.

- Vĩnh Kiệt, mình có cảm giác Băng Nhi đã đến cứu mình, chỉ là không hiểu tại sao không tìm thấy cô ấy. Nếu cô ấy ở bệnh viện, chẳng phải là bị thương từ hôm đấy sao? Mình muốn đến gặp cô ấy.

- Thiên Uy, mình đã điều tra được số phòng của Băng Nhi, nhưng Ngạo Thiên luôn cho người canh giữ, chỉ sợ rất khó gặp được.

- Mình không quan tâm. Bất kể là ai cũng không ngăn cản được.

Nói rồi hắn cũng đứng dậy với lấy chiếc áo vest mặc vào rồi trở ra ngoài.

Vĩnh Kiệt ngồi đấy chỉ đành thở dài mà lắc đầu bất lực.

* * * * *

Hắn lái xe thẳng đến bệnh viện, theo số phòng mà Vĩnh Kiệt đã gửi mà đi thẳng vào.

Quả nhiên Ngạo Thiên đã cho người bảo vệ chặt chẽ khu này, chỉ có bác sĩ và y tá riêng mới được đi vào.

Hắn tiến lại phía căn phòng ấy, một người áo đen bước lên đưa tay ra chắn ngang:

- Bang chủ đã căn dặn, không ai được phép vào.

Hắn nghe vậy liền đưa tay ra bắt lấy cánh tay tên đó vặn ngược lại rồi dùng một lực mạnh đấm thẳng vào bụng khiến tên đó ngã lăn ra đất.

Đám người kia thấy vậy liền xông lên đánh trả lại hắn, một trận ẩu đả hỗn loạn xảy ra mà không ai dám bước vào ngăn cản.

Tuy nội lực của hắn khá mạnh, nhưng một mình cũng không đánh trả lại được cả đám người như vậy, hắn bắt đầu tiếp nhận những đòn đánh trả.

Bỗng từ phía sau truyền đến một giọng nói:

- Dừng tay.

Lời vừa dứt, đám người áo đen kia cũng ngừng đánh trả, rồi cúi đầu chào:

- Bang chủ.

Thiên Uy lúc này quay người lại nhìn đến anh, vẻ mặt liền trở nên sắc lạnh:

- Tao muốn gặp cô ấy.

Ngạo Thiên từng bước chậm rãi tiến về phía hắn, bình thản nói:

- Mày nghĩ chỉ cần mày muốn là được sao?

Hắn nghe vậy bờ môi khẽ cong lên ý cười giễu:

- Ngạo Thiên, tao có đủ khả năng để đánh bật mày nhưng hôm nay đến đây tao chỉ muốn hỏi cô ấy một chuyện mày đừng nghĩ tao nói vậy là đang xin phép mày.

Ngạo Thiên nghe hắn nói vậy cũng cười khẩy một cái, bất giác lại đứng sang một bên rồi nhìn hắn bình thản nói:

- Để cho hắn vào.

Đám người kia nghe vậy liền dàn sang hai bên, cùng lúc đấy Băng Nhi ở bên trong nghe tiếng ồn lại mở cửa bước ra.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau loé lên vạn tia thương đau đến tột cùng.

Cô thấy hắn lại vội vàng quay vào đóng cửa khoá trái lại mà hắn thấy vậy liền vội vàng chạy đến:

- Băng Nhi, em thật sự không muốn gặp tôi?

Bên trong không truyền ra bất cứ một âm thanh nào, hắn thấy vậy khẽ cười nhạt một cái, hoá ra chỉ có hắn lại khao khát nhìn thấy cô như vậy.

Tim gan đau đớn đến rỉ máu nhưng hắn vẫn cố nán lại mà gượng nói:

- Băng Nhi, tôi chỉ muốn hỏi em một câu. Nếu có thì hãy trả lời, nếu không thì cứ giữ im lặng như vậy....(hắn dừng lại một lúc rồi chậm rãi tiếp lời)... Băng Nhi, ngày hôm đó, em có đến khu nhà cháy phải không?

Cô lúc này ở phía bên trong ngồi thụp xuống, bàn tay đưa lên bịt chặt lấy miệng mình để ngăn đi tiếng nấc, mái tóc dài buông xoã che đi một bên gương mặt quỷ quái.

Cô ngay lúc này chỉ muốn mở cửa ra mà oà vào lòng hắn kể lể những tổn thương mất mát nhưng chỉ sợ hắn nhìn thấy cô liền cảm thấy kinh sợ mà né tránh.

Băng Nhi siết chặt bàn tay đưa lên đấm mạnh vào lồng ngực mình, nước mắt mặn đắng chảy dài xuống thấm sâu vào từng ngón tay đến tê tái.

Cô một câu cũng không thể trả lời hắn, bởi đã quá đau, đã quá tổn thương nhau, thà im lặng có lẽ sẽ tốt hơn.

Hắn ở phía bên ngoài cứ đứng lặng ở đấy mà chờ đợi từng giây trôi qua tĩnh lặng.

Bất giác lại cười khổ một cái, sự im lặng của cô cũng là câu trả lời mà hắn đang tìm. Cô thì ra là không có đến, cô thì ra là không để hắn vào trong lòng, hắn còn đứng đây làm gì nữa? Chờ đợi một lời giải thích vì sao cô lại không đến ư? Nực cười!

Cả thân ảnh to lớn, cô độc mà quay người lại tiến về phía trước, mỗi bước chân như muôn ngàn mũi dao đâm thẳng vào đến đau đớn.

Có nhiều khi lời nói chỉ làm tăng thêm sự hiểu lầm. Nhưng có nhiều khi không nói, lại vô tình tạo nên cánh cửa ngăn cách. Hai người bọn họ, kẻ cố chấp, người lại đầy thương tổn, không một lời giải thích, cũng không cần một lời giải thích, cứ vậy mà ngoảnh mặt về hai phía trái chiều, im lặng đẩy xa nhau.

Có lẽ sự hiểu lầm chỉ là chuyện vài giây phút, nhưng để thấu hiểu nó lại phải dùng cả một kiếp đời.

Hắn đi thẳng ra xe mà ngồi vào, bàn tay với lấy chiếc điện thoại bấm một dãy số rồi lạnh giọng nói:

- Đã bắt được cô ta chưa?

- .....

- Được, đưa cô ta xuống hầm. Đợi tôi về xử lý.

Nói rồi hắn liền vứt điện thoại sang một bên, gương mặt lúc này toát ra tà khí giết người đến khiếp sợ, bàn chân dẫm mạnh vào chân ga mà lao đi vun vút.

Trong căn phòng gam màu trắng xoá lạnh lẽo, cô gái mặc trên mình bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình ngồi thu mình sau cánh cửa gai góc.

Mái tóc dài buông xoã xuống che đi một bên gương mặt, chỉ còn thấy được nửa bên kia những đường nét tuyệt mỹ nhưng lại mang dáng vẻ bi ai đến nao lòng.

Dòng lệ trong suốt cứ chảy dài xuống nối tiếp nhau ướt đẫm cả bàn tay hao gầy, những tiếng nức nở cố kìm nén bật ra đứt quãng tạo nên một không gian u uất.

Thứ cảm giác mà bản thân đã yêu người ta một cách tha thiết nhưng đến cuối cùng lại vẫn phải buông tay, trong lòng còn rất yêu nhưng vẫn không thể nào quay trở lại bên nhau như những ngày đầu tiên, đó là thứ cảm giác đau đớn và day dứt vô cùng.

Cô ngay từ lúc đầu đã luôn đặt một rào cản với hắn, cũng biết trước được sẽ chẳng đi đến đâu nhưng cuối cùng lý trí lại bị đánh bại bởi con tim, vẫn bất chấp yêu cũng như bất chấp bước chân vào sự đau khổ đã vạch ra trước. Chỉ là không lường trước được rằng, sự đau khổ ấy lại đau đến mức chết đi sống lại như vậy.

Cùng lúc này, cánh cửa phòng được Ngạo Thiên mở ra bằng chìa khoá đã chuẩn bị sẵn, anh chậm rãi tiến lại phía cô rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh.

Bàn tay đưa lên định giúp cô lau đi nước mắt, nhưng ai ngờ Băng Nhi lại né tránh khiến anh có phần hụt hẫng mà cười khổ.

Rõ ràng là không thể có cô một lần nào nhưng tại sao lại có cảm giác mất cô đến muôn vạn ngàn lần như vậy.

Anh cảm giác đôi môi chợt rấy lên một vị đắng bởi không thể dễ dàng thốt lên một lời yêu. Cảm giác trái tim len lói vị chát bởi tình yêu thì mãnh liệt nhưng lại không được đón nhận.

Ngạo Thiên đưa bàn tay chạm nhẹ lên mái tóc cô rồi khẽ vuốt ve nó, anh biết cô sẽ không chịu gặp hắn nên mới đồng ý để cho hắn vào, chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này, anh lại cảm thấy đau lòng vô cùng:

- Băng Nhi, bác sĩ nói sức khoẻ của em đang dần ổn định, ngày mai chúng ta sẽ về nhà.

Cô nghe vậy mới chậm rãi nhìn về phía anh, bàn tay túm chặt lấy lồng ngực mình, nức nở nói:

- Ngạo Thiên, tôi thấy mình không hề ổn, thật sự không ổn chút nào. Tim tôi rất đau, đau đến mức như ngàn mũi dao đang đâm vào nó vậy, không thể thở được... làm ơn, anh hãy bảo bác sỹ cắt bỏ nó ra khỏi người tôi được không...tôi thật sự sống không nổi nữa.

Anh trông bộ dạng cô như vậy cũng đau đớn chẳng kém, vòng tay ra ôm lấy cô vào lòng mà siết chặt lại:

- Băng Nhi, em không được nói như vậy, em còn ba mẹ, còn cả em trai, em quên rồi sao? Trở về nhà, tôi sẽ để ba mẹ em được tự do, tôi sẽ cho em cùng đoàn tụ với bọn họ. Tất cả mọi cái, tôi sẽ trả lại cho em như ban đầu, được không?

Cô không trả lời, chỉ ở trong lòng anh mà oà lên khóc.

Khi biết anh là người đã gây ra cuộc chia ly giữa gia đình cô, cô đã rất hận anh.

Và nỗi hận lại nhân đôi lên khi anh lại tiếp tục là người ngăn cách giữa cô và hắn.

Chỉ là, cho đến bây giờ, cô mới phát hiện ra rằng, mọi nỗi hận đó cô đã chẳng còn để tâm từ lâu rồi bởi cô vốn dĩ đã đặt hết mọi tâm tình vào hắn.

Con người ta có lẽ khi đã tổn thương quá nhiều, nỗi mất mát đã quá lớn thì tất cả mọi cái liền trở nên không còn quan trọng nữa.