Cổ Phong Chi Lâm Uyên Tiện Tuyết

Chương 4: Lục đao tiên



Cuối cùng đề tài lại quay trở về trên người tiểu thiếp của Tạ Tư Lượng.

“Không biết vị tiểu thiếp của Tạ Tư Lượng này có mối quan hệ ra sao với Phi Tuyết Các Tán Chủ nhỉ?” Đào Tuyết Chi nhìn Lâm Cẩm.



Lâm Cẩm nói: “Bọn họ là tỷ muội song sinh. Tán Chủ hoài nghi cái chết của vị tiểu thiếp kia có liên quan đến Tạ trang chủ, cho dù giết nhầm chứ cũng không muốn bỏ sót.”

Đào Tuyết Chi đầy mặt sầu khổ: “Ân oán trên giang hồ chính là ta giết ngươi, ngươi giết ta, thực sự không có gì thú vị.”



Lâm Cẩm đột nhiên nói: “Sau khi điều tra được nguyên nhân cái chết của Bạch Ngân, thì nàng dự định làm sao?”

“Làm sao là sao?”

“Nếu hắn là bị người ta giết chết, nàng có dự định báo thù cho hắn không?”

“Chuyện đó là đương nhiên.” Đào Tuyết Chi nói: “Ai dám đụng đến hắn ta nhất định sẽ không để yên. Người trong giang hồ thì nên như thế.”



Lâm Cẩm cười, mới vừa rồi nàng còn nói, ngươi giết ta, ta giết ngươi, thật sự là không thú vị, nhưng khi chuyện đến trên người mình thì lại thành là nên như thế, có phải nên nói rằng Bạch Ngân này có sức ảnh hưởng quá lớn không? Lâm Cẩm cảm thấy mình thực sự không có tiền đồ, ăn dấm với cả một người chết.

Trong Đại Hội Võ Lâm, Tạ Chỉ Quân đã lên đài đọc diễn văn, cũng chính là công bố thời điểm ông ta muốn thoái vị nhường hiền. Luận võ chính là thi đấu lôi đài, theo quy định sẽ có một nhân vật danh vọng tuấn kiệt trong võ lâm giữ lôi đài, những người còn lại thì bước lên tấn công, loại phương thức đánh nhau này là không công bằng đối với người giữ lôi đài, vì vậy chắc chắn người không có năng lực thì không thể đảm đương nổi.

“Lần này là ai giữ lôi đài thế?”

Lâm Cẩm còn chưa kịp trả lời Đào Tuyết Chi, thì Tạ Tư Lượng đã lên đài, chắp tay cười to nói: “Chư vị, Tạ mỗ xin mạn phép.”

Người đầu tiên tấn công lôi đài chính là Giang Nam Thủy Đà chủ, Đào Tuyết Chi không cần phải hỏi Lâm Cẩm thì cũng đã biết thắng bại như thế nào, sau nửa canh giờ, những người đánh lôi đài đã thay đổi năm lượt, Tạ Tư Lượng vẫn vững như bàn thạch.



Đào Tuyết Chi hỏi Lâm Cẩm: “Nếu ngươi so đấu với Tạ trang chủ này thì có bao nhiêu phần thắng?”

Lâm Cẩm đưa ra ba ngón tay: “Ba phần.”

Đào Tuyết Chi đầy mặt thất vọng: “Ngươi mà cũng chỉ ba phần thôi sao...”

Lâm Cẩm cười cười: “Ta nói là hắn chỉ có ba phần thắng.”



Đào Tuyết Chi ánh mắt sáng ngời: “Nếu vậy ngươi lên đó đánh một trận với hắn đi.”

Lâm Cẩm lắc đầu: “Ta không có hứng thú đối với chức Minh Chủ Võ Lâm.”

“Vậy ngươi có hứng thú đối với thứ gì?”

“Nàng!” Hắn nói rất thản nhiên.

Đào Tuyết Chi xoay mặt đi, gò má ửng hồng, không để ý tới hắn.

“Giang Đông Lục Đao Tiên lên đài lĩnh giáo.” Nói xong thì năm nam một nữ kia lập tức nhảy lên lôi đài.



Nửa canh giờ sau, vẫn chưa thể phân biệt được thắng bại, Đào Tuyết Chi nói: “Tạ trang chủ thật lợi hại, sáu người đánh một người mà còn không thể phân biệt được thắng bại.”

Lâm Cẩm gõ lên đầu nàng: “Người đông không nhất thiết là thực lực mạnh.” Sau khi dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Không ổn! Lục Đao Tiên này có vấn đề!”

Hắn vừa dứt lời thì Tạ trang chủ đã bị một nữ Đao Tiên đánh một chưởng hộc máu, nhuộm đỏ cả lôi đài, nàng ta cười nói: “Tạ Tư Lượng, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.”

“Ngươi… Ngươi là ai?” Tạ Tư Lượng che miệng vết thương lại, hỏi.

“Tỷ tỷ của ta bị phu thê ngươi hại chết, mà ngươi còn không nhớ ra ta hay sao?”



Nữ Đao Tiên xé lớp hoá trang trên mặt xuống, Đào Tuyết Chi kinh ngạc kêu lên: “Phi Tuyết Các Tán Chủ.”

Tạ Tư Lượng lại nói: “A Khánh không phải là do ta hại chết, cũng không phải là phu nhân ta gây ra, nàng ấy là bệnh chết.”

Tán Chủ cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin hay sao?”

Tạ Tư Lượng nói: “Hôm đó Thông Âm Cốc cốc chủ Hạc Truy cũng có mặt, danh tiếng của Thông Âm Cốc toàn bộ thiên hạ đều biết, không tin chúng ta cùng đến Thông Âm Cốc đối chất.”

Thông Âm Cốc không phải chính phái cũng không phải là tà phái, trong mắt bọn họ chỉ có người bệnh, cho nên, giọng điệu Tán Chủ cũng hòa hoãn hơn vài phần: “Được, chúng ta cùng đến Thông Âm Cốc.”

.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Đào Tuyết Chi kéo ống tay áo Lâm Cẩm: “Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi nào.”

Lâm Cẩm vốn dự định đến Thông Âm Cốc tìm thuốc giải, liền dứt khoát nói: “Được.”

Sau đó Đại Hội Võ Lâm cũng không vì sự cố ngoài ý muốn này mà phải gác lại, chỉ là người giữ lôi đài đã được đổi thành kiếm khách trẻ tuổi Tạ Lãng