Có Quá Nhiều Điều Anh Không Biết

Chương 1



[ Đam mỹ ] Có Quá Nhiều Điều Anh Không Biết.

==================================

- 1-

Lục Trường Trạch bảo vệ chiếc balo đen ở trước ngực, khó khăn chen chúc qua dãy ghế ngồi đông đúc, hôm nay anh mua vé tàu đứng, lần này đường xá quá xa, xung quanh đều là những người đi về nhà để kịp cho lễ hội mùa xuân, sau mười mấy giờ đi tàu, mọi người ở đây đều mất hết sức lực, mỏi mệt tìm chỗ dựa hay nằm xuống, không thì đứng im đấy nghỉ ngơi.

Lục Trường Trạch một tay bợ lấy balo, một tay cầm ly mì ăn liền, định đi đến đầu tàu bên kia lấy nước nóng, anh có chút đói bụng, từ lúc lên tàu ngày hôm qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì...

Thật vất vả mới lấy được nước, Lục Trường Trạch không dám lấy quá nhiều, anh đậy nắp mì ly lại, khó khăn xoay người chen vào nơi hút thuốc bên cạnh toilet, đứng ở một góc nhỏ ăn mì...

Lục Trường Trạch ăn rất nhanh, anh phải nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình, trong tàu có quá nhiều người và hầu hết những người mua vé đứng đều là dân công, có người nhìn hiền lành chất phác, nhưng cũng có người thoạt nhìn không phải dạng tốt lành gì, nên nếu ăn quá chậm thì sẽ phát sinh ra nhiều phiền toái, hơn hết là anh cũng không muốn gây chuyện ở nơi đông người như vậy. Ước chừng ba nĩa là đã giải quyết xong chỗ mì chưa được ngâm kỹ, sau đó ném ly mì vào thùng rác gần đó.

Ăn xong, anh tìm được một chỗ khá chật chội chen vào, bên cạnh còn có hành lý của người khác, nhưng Lục Trường Trạch không quan tâm, anh chỉ ôm chặt lấy cái balo đen trong tay, tựa cái đầu đã có chút bết vào vách tàu đang rung chuyển, anh như bị mê hoặc bởi phong cảnh trôi vù vù bên ngoài cửa sổ.

Lục Trường Trạch năm nay đã 37. Đàn ông ở độ tuổi này đáng lẽ phải yên bề gia thất từ lâu, nhưng anh thì không. Điều mà Lục Trường Trạch có được ở độ tuổi này là những nếp nhăn nơi khóe mắt, một trái tim sẽ không bao giờ rung động ngoại trừ việc đập để duy trì sự sống ra, cùng với mười lăm vạn tiền mặt trong túi, đó là tất cả những gì anh có.

Anh đã mua vé đến trạm cuối, nhưng trên thực tế, Lục Trường Trạch lại không biết mình sẽ xuống ở đâu, sẽ sống phần đời còn lại của mình ở thành phố nào. Chiếc tàu đang đi về phía nam, càng về phía nam, thời tiết càng nóng, chiếc áo khoác dày cộp trên người đã khiến anh cảm thấy thật nóng nực, nhưng Lục Trường Trạch lại không có ý định cởi ra, quá phiền phức, cứ để che như vậy đi, anh hiện tại không muốn cử động, ở chỗ chật hẹp như này, muốn xoay người thôi đã khó rồi, huống chi anh còn mang theo một số tiền lớn như vậy trên mình.

Chiếc tàu chậm rãi dừng lại, Lục Trường Trạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ở ngoài có rất ít người, số khách xuống tàu ở trạm này cũng không có bao nhiêu, vì đây chỉ là một cái trạm nhỏ, thậm chí nó còn không có sân ga, có thể nhìn thấy xuyên qua tấm bảng hiệu ga tàu màu trắng là dãy núi rừng xanh tốt, và anh có thể cảm nhận được cái lành lạnh của cơn mưa ngay bên ngoài tàu thông qua cửa sổ.

Chuông tàu reo lên, Lục Trường Trạch vội vã chen ra khỏi đám đông, xuống ngay khi tàu đóng cửa.

Vậy ở đây đi, anh nghĩ.

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~