Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao

Chương 15: Tôi tới rồi



Giản Xuân Triều từ sân thượng quay lại bữa tiệc, mắt nhất thời không thể thích ứng với ánh đèn, giả vờ dụi mắt nhìn bốn phía một vòng.

Ông Đồng đã sớm về nhà, khách khứa cũng đi hơn phân nửa, chỉ còn dư lại một ít người trẻ tuổi trò chuyện, không khí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Giản Xuân Triều đang do dự có nên nhắn tin cho Phương Minh Chấp nói mình về trước hay không, lại nghe thấy âm thanh hài hước vang bên tai: "Ai, không phải Giản công tử sao? Lần đầu tới chỗ này chắc không tìm thấy nhà vệ sinh à?"

Người nói chuyện mặc một thân âu phục trắng là Lâm Duyệt Đường. Giản Xuân Triều tuy không quen biết người ta nhưng kiếp trước hắn gặp loại người này còn nhiều hơn bọn quấy rầy điện thoại. Hắn nhún ra, chẳng để ý nói: "Cậu nhận nhầm người rồi."

Lâm Duyệt Đường nhà giàu mới nổi, ba mẹ đầu cơ đất, nhà cậu ta cũng phải dùng thủ đoạn mới có được thư mời, cũng xem như là khách. Cậu ta cảm thấy Giản Xuân Triều chỉ là một người bình thường, chẳng qua dựa vào việc gả vào hào môn, ở yến tiệc này lại được chú ý nhiều hơn mình, đối với mình còn không chút khách khí, thật sự không nên.

Lâm Duyệt Đường uống đến mức hơi say, lại bắt gặp Giản Xuân Triều, hàm dưỡng được tiền tài mạ lên người cũng lột đi bẩy tám phần, phe phấy ly rượu vang đỏ, cúi người kề sát Giản Xuân Triều, thanh âm trầm thấp lẫn mùi rượu: "Cậu thật sự xinh đẹp, nằm dưới hầu hạ Phương Minh Chấp, anh ta cho cậu bao nhiêu tiền? Cậu hầu hạ tôi một lần tôi ra gấp đôi." Nói xong duỗi đầu lưỡi uống một ngụm rượu vang đỏ.

Giản Xuân Triều bị người này làm cho ghê tởm, chuẩn bị xoay người rời đi.

Ai ngờ Lâm Duyệt Đường lại không buông tha: "Cậu biết ở Bắc Kinh này người ta nói cậu thế nào không? Phương Minh Chấp căn bản không thích đàn ông, anh ta thích con gái lại muốn mà không được. Cho nên cũng chỉ có thể mượn bụng đàn ông, lưu lại nòi giống. Bọn họ nói, là thật chăng?"

Thanh âm không có chút ý tốt của Lâm Duyệt Đường giống như rắn độc quấn quanh Giản Xuân Triều, khiến ký ức kiếp trước của hắn quay cuồng. Trong phòng tối, ánh đèn lập loà chiếu đến khiến hắn không mờ nổi mắt, mũi dao để trên hụng hắn sắc bén lại lạnh băng, hắn còn chờ người kia mãi không tới.

Giản Xuân Triều theo bản năng ấn bụng, nơi đó từng có con của hắn và Phương Minh Chấp. Phương Minh Chấp ban đầu cũng không tin con là của y, mặc kệ Giản Xuân Triều nôn nghén, trằn trọc khó ngủ chẳng quan tâm.

Hắn không biết bản thân vì cái gì lại cảm thấy hắn cùng Phương Minh Chấp tồn tại tình yêu. Cũng không phải là nước uống? Rõ ràng lạnh đến hàm răng phát run, dạ dày co rút, còn muốn lừa gạt chính mình, đây chính là một loại ấm áp khác. Tại sao vẫn không rõ? Còn luôn chờ đợi y đến cứu.

Hắn có chút si ngốc, lật đi lật lại nghĩ: Nếu Phương Minh Chấp muốn đứa con này, lúc trước vì sao không cứu hắn? Cho dù từ đầu tới cuối y chưa từng yêu mình, nhưng vì đứa con, tại sao y lại không tới? Hay là y có đi tìm nhưng tìm không được? Hoặc căn bản là y không tin là con ruột mình nên ước gì có người thay y....

"A, tôi còn bảo sao đêm nay không tìm thấy cậu, hoá ra là ở chỗ này trách người khác làm phiền." Chu Thước bưng ly nước trái cây tới, như không nhìn thấy Lâm Duyệt Đường, trực tiếp tới chỗ Giản Xuân Triều, sờ sờ trán hắn: "Cậu sao thê? Sắc mặt khó coi thế này?"

Giản Xuân Triều hơi ngẩng đầu, một giọt nước mắt liền theo lông mi rơi xuống, mê man nhìn Chu Thước: "Phương Minh Chấp đâu? Vì sao Phương Minh Chấp không tới?"

Lâm Duyệt Đường thấy hắn khóc, tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn Chu Thước mang theo ánh mắt chất vấn mình, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

"Cậu ấy làm sao? Cậu nói cái gì với cậu ấy?" Chu Thước khó chịu hỏi.

Chu gia nắm trong tay sinh mệnh của Lâm gia, khiến Lâm Duyệt Đường lúng túng: "Tôi... tôi chỉ nghe qua đại danh của Giản công tử đã lâu, đúng lúc gặp, cùng cậu ấy tâm sự một chút."

Chu Thước lạnh lùng cười: "Tuỳ tiện tâm sự có thể thành như vậy? Xem ra Lâm công tử tự thấy nhà mình có chút thành tựu, muốn dạy dỗ người khác, tôi nghĩ hợp tác giữa hai nhà cũng khó có thể lâu dài."

Lâm Duyệt Đường nhẹ nhàng tât chính mình một cái: "Tôi hôm nay uống hơi nhiều rượu, không biết vừa mới mê sảng nói với Giản công tử chuyện gì. Giờ liền tỉnh rượu." Dứt lời loạng choạng lui về phía sau.

Chu Thước lại không để ý đến người kia, nhẹ nhành lắc lắc bả vai Giản Xuân Triều: "Này, cậu có chỗ nào không thoải mái?"

Giản Xuân Triều còn chìm trong hồi ức màu xám, nước mắt từng giọt tùng giọt chết chặng tuôn rơi, cả người như ngăn cách với thế giới.

Chu Thước thấy hắn không ổn, ôm vai hắn đi ra ngoài: "Tôi đưa cậu về Thư Ba."

Giản Xuân Triều giống như con rối gỗ giật dây, ánh mắt tan rã đi theo sau. Còn chưa đi được một đoạn điện thoại đã vang lên, hắn như không nghe thấy, tay đặt trên bụng càng siết chặt.

Chu Thước lấy di động hắn, màn hình hiển thị tên Phương Minh Chấp. Do dự một chút ấn nút nhận cuộc gọi: "Phương thiếu, tôi kaf Chu Thước."

Phương Minh Chấp rõ ràng có chút không vui, nhưng vẫn lễ phép nói: "Chu thiếu, Xuân Triều đâu?"

Chu Thước không tình nguyện lắm, nhưng Phương Minh Chấp dù sao cũng là chồng hợp pháp của Giản Xuân Triều, đành phải trả lời y: "Chúng tôi ở đại sảnh tầng 1, Xuân Triều không thoải mái, tôi đưa cậu ấy về Thư Ba trước."

Phương Minh Chấp không do dự liền nói: "Hai người chờ một chút, tôi lập tức xuống dưới."

Không tới ba phút, Phương Minh Chấp đã từ thang máy đi ra.

Giản Xuân Triều thấy Phương Minh Chấp như một lần nữa thấy được không khí, từng ngụm từng ngụm hô hấp, vệt nước trên mặt không ngừng rơi xuống, thân thể không chịu được mà run rẩy.

Phương Minh Chấp từ xa đã thấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Giản Xuân Triều, đang đi liền chạy chậm tới bên người hắn.

Phương Minh Chấp cau mày nhìn hắn nước mắt giàn giụa, ánh mắt chuyển qua cánh tay đang đè nặng trên bụng hắn: " Sao lại thế này? Chỗ nào không thoải mái? Lại đau dạ dày à?"

Giản Xuân Triều ngẩng mặt nhìn Phương Minh Chấp, phảng phất như toàn bộ thế giới chỉ có y. Như vừa mới được cứu vớt từ đáy vực thẳm, mang theo cảm kích cùng uỷ khuất, nghẹn ngào nói: "Anh đến rồi sao? Minh Chấp, anh rốt cuộc... Rốt cuộc cũng tới sao?"

Ánh mắt Phương Minh Chấp hiện lên tia hoang mang, nhưng vẫn theo bản năng đỡ được thân thể Giản Xuân Triều ngã về phía mình, nghe thấy chính mình trả lời: "Là tôi, tôi tới rồi."

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Thật ra tớ thích bộ này hơn bộ kia đang dịch

Không biết có phải tớ thích ngược không nữa ;(