Cố Thẩm

Quyển 4 - Chương 1: Chuyện thường ngày 1 - Vượt qua bất đồng



Chuyển ngữ: Mây

Biên tập: Trần

Đó là một chuỗi sự kiện nhức nhối bắt nguồn từ sủi cảo. Lúc đó tôi với Thẩm Thần Hàm mới ở cùng nhau được nửa năm, tạm coi như đang trong thời kỳ trăng mật ngọt ngào.

Đông chí năm đó, công việc của em bận đến nỗi chân không chạm đất, mệt nhoài lết vào cửa nhà. Lúc đó tôi đang hâm nóng đồ ăn còn dư ban trưa, em đứng trước cửa bếp, hỏi: "Có sủi cảo không?"

Tôi tùy tiện trả lời: "Đồ ăn hồi trưa vẫn còn, em muốn ăn sủi cảo thì mai anh mua ít sủi cảo làm sẵn để trong nhà."

Nếu lúc đó tôi biết được lời nói tùy tiện của tôi sẽ vô duyên vô cớ làm em nổi đóa thì chắc chắn tôi sẽ nuốt lại lời ấy vào bụng, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi mua sủi cảo cho em.

Ồ, đúng rồi, biểu hiện của em lúc đó còn chưa rõ ràng lắm, chỉ hỏi một câu: "Hôm nay Đông chí không ăn sủi cảo sao?"

Lúc đó, tôi đang múc đồ ăn vào đĩa, thản nhiên đáp: "Ở quê anh Đông chí không ăn sủi cảo."

Lúc ấy tôi nhất định còn quá trẻ người non dạ, không lường được những bẫy rập hiểm ác khi hai người mới cùng chung sống.

Tôi vừa nói xong câu đó, Thẩm Thần Hàm lập tức nã súng liên thanh "pằng pằng pằng" khiến tôi trở tay không kịp.

Em nói: "Vâng, Đông chí nhà anh không ăn sủi cảo nên Đông chí em cũng không được ăn sủi cảo. Nhà anh ăn đậu hũ ngọt nên em cũng phải ăn đậu hũ ngọt theo."

Tôi nghe thấy giọng điệu nóng nảy của em liền biết rằng nếu còn để em nói nữa thì thế nào cũng sẽ tự khiến mình tức chết. Tôi nhanh chóng đáp lại: "Không phải chỉ là sủi cảo thôi sao, giờ chúng ta ra ngoài ăn cũng được."

Em ấy lại lớn tiếng: "Đây chỉ là chuyện sủi cảo thôi sao? Cố Mạch Nhiên, em nói cho anh biết, mẹ kiếp bản chất của anh là ích kỷ, anh lúc nào cũng chỉ biết quan tâm đến bản thân mình, anh chỉ thích bản thân mình! Chỉ biết quan tâm bản thân mình thôi!"

Có gì thì nói chứ cứ phải suy diễn sang vấn đề nhân cách là sao. Đã vậy còn không cho tôi cơ hội nào để phản bác.

Em mỗi lúc một to tiếng, ắt hẳn là càng nói càng giận: "Tết Đoan Ngọ anh ăn bánh ú, lúc nào cũng chỉ biết mua bánh ngọt, anh có thấy em ăn miếng bánh ú ngọt nào không? Còn cả rau thơm nữa, cái thứ nguyên liệu hắc ám ấy sao cứ vài ba bữa nhà anh lại bỏ vào đồ ăn? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em không hả Cố Mạch Nhiên?"

Tôi cố gắng biện minh giùm rau thơm: "Rau thơm thì có gì mà là nguyện liệu hắc ám chứ? Em không thích thì cũng đừng có gắn cái mác làm làm tổn thương lòng tự trọng của nó như vậy!"

Em cười khẩy vài tiếng: "Còn có dao cạo anh đã dùng nữa, râu còn sót trên lưỡi dao anh chẳng bao giờ xử lí sạch! Rồi thì tóc anh rụng nhiều đến mức làm tắc ống nước anh cũng chẳng nhìn thấy đúng không?"

Tôi: "..."

Thẩm Thần Hàm giậm chân xoay vòng vòng tại chỗ, hình như chẳng thể nào nguôi tức được: "Tiên sư, lúc anh tắm chỗ đó của anh rụng lông anh không biết à? Mỗi lần em tắm sau anh đều phải ngồi xổm dưới đất nhặt lông cho anh, anh thấy có ghê không?"

Tôi: "..."

Em nói: "Tiên sư anh, lần nào đi tiểu cũng không nhắm thẳng được vào bồn cầu, hôm nào cũng bắn tung tóe khắp nơi. Mỗi lần em đi vệ sinh đều trông thấy vũng nước màu vàng, anh nghĩ tâm trạng em lúc đó thế nào?"

Tôi: "..."

"Tổ sư, anh đi ngủ có lúc còn nói mớ, đã vậy lúc ngủ còn ôm em chặt đến mức không thở nổi. Mẹ kiếp, anh có bị gì không vậy?"

Tôi cảm thấy hiện giờ mình rất bình tĩnh, thản nhiên đến gần như siêu thoát.

Tôi nghe thấy em tiếp tục chửi mắng: "Tiên sư, còn cả lúc làm tình nữa, ở trên giường toàn hỏi em có sướng không, có sướng không, sướng cái con khỉ ấy. Ông đây mệt đến mức không thở nổi còn phải thỏa mãn ham muốn của anh. Rõ ràng chẳng có chút cảm giác gì còn phải suy nghĩ đến tâm tình của anh, rên lấy lệ vài tiếng. Giờ em nói cho anh biết, chẳng sướng gì sất, không một chút nào! Anh hài lòng chưa?"

Ôi cái đền đệt!

Hóa ra ngày thường thằng ranh này có nhiều điều bất mãn với tôi như vậy.

Tôi lúc đó cũng giận lắm, thử hỏi có thằng đàn ông nào bị nghi ngờ công năng tính dục mà không sôi máu ứa gan, muốn lập tức quyết chiến một trận?

Tôi liền quẳng ngay cái muôi sang một bên, vặc lại Thẩm Thần Hàm: "Mẹ kiếp, thì ra em bất mãn với anh lắm đến vậy hả Thẩm Thần Hàm!"

Em trừng mắt nhìn tôi: "Ông đây bất mãn với anh từ lâu rồi!"

Tôi nói 'được', tay cởi tạp dề trên người ra, nói: "Sống chung cái đếch lòn, đéo sống nữa thì thôi, tạm biệt."

Nói xong tôi liền quẳng luôn cái tạp dề, đi đến bên cửa, càng nghĩ lại càng cáu. Tôi lúc nào cũng cảm thấy hai bên đều có tình cảm với nhau là một chuyện tốt đẹp biết bao. Vậy mà đến miệng em ấy lại biến thành cả quá trình đều là em chiều theo tôi, đến cả làm tình cũng phải nhân nhượng tôi. Cảm giác hệt như quẳng cho tôi một cái bạt tai rồi nói rằng nửa năm chung sống vừa qua chỉ là một trò đùa.

Tôi giận tới nỗi ngay lúc ấy muốn hét lên rằng cả hai đều còn trẻ đừng làm lỡ dở nhau nữa, mau mau chia tay trong hòa bình luôn đi.

Vừa mở cửa ra, tôi liền nghe thấy Thẩm Thần Hàm tức giận rống lên: "Mẹ kiếp, anh đứng lại cho ông đây!"

Nói tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại chắc, tôi là thằng đàn ông không có tự trọng như vậy sao?

Vì vậy tôi đi thêm vài bước mới dừng lại, lạnh giọng đáp lời em: "Nếu ở với tôi đã không thoải mái thì chúng ta cũng đừng phí hoài thời gian của nhau nữa."

Em nói: "Anh cút về đây cho em!"

Tôi quay lại nhìn em, mặt lạnh te, nói: "Nói chuyện đàng hoàng". Tôi tỏ rõ thái độ: "Em phải xin lỗi anh."

Dường như em cảm thấy đề nghị này hết sức kỳ quái: "Dựa vào đâu mà em phải xin lỗi?"

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, em ấy đã tố cáo hành vi xấu của tôi trước... Tôi lại nghiền ngẫm cho kĩ, mặc dù có rất nhiều điều nói ra khiến tôi xấu hổ nhưng mà hình như...

Những điều đó... Bình thường quả thực tôi chẳng bao giờ chú ý đến.

Đã nhận ra lỗi của mình, tôi đứng bên cửa nhìn em: "Được, anh thừa nhận những điều mà em nói." Tôi nói: "Anh xin lỗi, sau này anh sẽ cố gắng sửa đổi."

Đại khái là thấy tôi tích cực nhận lỗi như vậy khiến em ngẩn người một lát, nhưng cũng chỉ được một lát, tiếp đó liền nói với tôi: "Ừm, em tha thứ cho anh, anh vào nhà đi."

Mẹ kiếp, thế này có khiến tôi tức cười không cơ chứ, không lẽ chỉ có mình tôi phải xin lỗi sao?

Tôi đứng ở cửa nhìn em, nói: "Giờ đến lượt em xin lỗi."

Em có vẻ cảm thấy rất hài hước: "Em có chỗ nào cần phải xin lỗi sao?"

Tôi chửi đệt một tiếng, rồi quay người rời đi.

Vừa đúng lúc thang máy tới, tôi liền nhanh nhẹn vọt vào.

Cái nết của Thẩm Thần Hàm càng sống với nhau lâu lại càng trầm trọng, vênh vênh váo váo, lúc nào cũng chỉ biết làm giá. Tôi đã xin lỗi một cách chân thành như vậy rồi mà dựa vào đâu em ấy cảm thấy mình không cần xin lỗi chứ?

Mạt sát tôi như vậy không cần phải xin lỗi sao?

Mẹ nó chứ chỉ một mình em ấy nhường nhịn tôi chắc? Trước khi sống chung với em, tôi còn không phân biệt được đâu là hành đâu là hẹ. Vậy mà giờ chỉ cần có thời gian rảnh liền ở nhà nấu ăn. Lúc em bận bịu công việc, bảo tôi làm cái này cái kia tôi có phàn nàn câu nào không?

Càng nghĩ càng tức, tôi chuẩn bị bắt xe để đi tìm người kể khổ.

Vừa ngồi lên taxi, Thầm Thần Hàm liền gọi điện tới, tôi thẳng tay dập máy. Em liên tục gọi cho tôi ba bốn cuộc, tôi chẳng nghe lần nào. Sau đó em gửi tin nhắn cho tôi: Mẹ kiếp anh đi đâu đấy, bữa tối anh còn chưa nấu xong mà đi đâu hả? Tối nay ông đây ăn gì?

Đệch mợ!

Ăn cứt đi!

Tôi trả lời em ba chữ kèm theo dấu chấm than rồi thẳng tay chặn luôn.

Tối đến, tôi ở lại nhà Hạ Thành Công một đêm, kể khổ cả một buổi tối làm hắn vừa cười vừa trêu tôi: "Sao ngày nào hai người cũng giày vò nhau vậy?"

Tôi ôm đầu nói không sống với nhau nổi nữa.

Thành Công nói: "Đừng chứ, lúc nãy tôi vào nhà vệ sinh gọi cho cậu ấy, giờ có lẽ cũng đến dưới nhà rồi."

Tôi nói: "Tiên sư cái thằng bán đứng bạn bè."

Tôi vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi thấy đời mình cũng chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Đừng bao giờ yêu đương với người có chung bạn bè, bằng không chẳng còn riêng tư hay không gian riêng gì sất.

Thành Công vỗ vai tôi rồi đứng dậy đi mở cửa, tiếng vọng vào tai tôi: "Đến rồi à, có vào không?"

"Anh ấy đâu?"

"Ở trong đó, tụi tôi uống ít bia."

"Gọi anh ấy ra đây đi."

"Ha ha, tôi gọi không được đâu."

Sau đó, tôi nghe thấy Thẩm Thần Hàm cao giọng: "Cố Mạch Nhiên, anh ra đây."

Tôi chẳng thèm đoái hoài em.

Em vẫn tiếp tục nói: "Mau đi ra đây, về nhà nào. Ngày mai em còn phải đi làm, không có thời gian cãi nhau với anh đâu."

Hê, tưởng tôi muốn cãi nhau đó chắc?

Tôi định lấy tai nghe ra mở nhạc để bịt tai mình lại luôn cho rồi.

Lại nghe thấy Thẩm Thần Hàm nói: "Lúc em lái xe đến đây có thấy một ông lão bán đậu hũ."

Cho nên? Tôi vểnh tai lên tiếp tục nghe.

Em lặng thinh một chốc rồi mới tiếp: "Em có mua cho anh một bát, ăn không?"

Tôi không nói gì.

Em lại nói: "Ngọt lắm."