Cố Thẩm

Quyển 4 - Chương 3: Chuyện thường ngày 3 - Giáng sinh vui vẻ!



Chuyển ngữ: Mây

Biên tập: Trần

Nhắc đến Giáng sinh, tôi cảm thấy mình và lão Thẩm có rất nhiều chuyện để kể.

Năm mười tám tuổi, tôi tha hương xa xứ, đến nơi cách quê mình cả chục ngàn cây số học đại học. Bởi tính cách dễ chịu thân thiện nên khắp trời nam đất bắc đâu đâu cũng có bạn.

Chẳng biết bị mỡ máu che tim hay dử ghèn che mắt mà đột nhiên lại dính lấy Thẩm Thần Hàm.

Một đồng chí nào đó tôi không biết tên đã nói một câu rất chí lý: Dở hơi là lẽ thường tình trong thế giới loài người, chẳng ai là ngoại lệ.

Cũng có thể là vì tôi tay nhanh hơn não. Tựu chung, dưới sự kiên trì nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, mấy người trong ký túc xá tôi dần dần thân thiết với mấy người trong ký túc xá của Thẩm Thần Hàm.

Một khoảng thời gian rất lâu sau này, mỗi khi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn gì trong cuộc sống, Thẩm Thần Hàm đều lấy cớ này ra để công kích tôi.

Ví như lúc chúng tôi cãi nhau, tôi đang muốn nói lý với em, em lại cười khẩy rồi đáp: Lúc trước anh mặt dày dính lấy em thì có thế này đâu.

Hoặc những lúc tôi có điều gì bất mãn với em trong cuộc sống, em cũng sẽ liếc xéo tôi: Lúc trước anh tán em thì sao không thấy yêu cầu lắm vậy.

Từ đây các bạn có thể thấy được, Thầm Thần Hàm không chỉ xấu tính mà còn nham hiểm và gian xảo. Rõ ràng bụng biết tỏng hết, vậy mà cứ vờ như không biết, để nhìn tôi nhảy tưng tưng lên.

Giờ ngẫm lại vẫn thấy sao mà cay.

Mà đối với tôi năm mười tám tuổi, đêm Giáng sinh năm ấy có lẽ tôi đã đưa ra quyết định bốc đồng và sai lầm nhất đời mình.

Nửa đêm, hơn mười một giờ, tôi có chút rượu vào, gọi điện tỏ tình với Thẩm Thần Hàm.

Lúc em bắt máy dường như có vẻ không vui, sau này tôi mới hỏi Thẩm Thần Hàm: "Nếu anh gọi cho em vào lúc khác thì có phải mọi chuyện đã khác không?"

Nhưng lúc đó tôi đang máu nóng dồn lên não, hoàn toàn không nhận thức được mình đêm hôm quấy nhiễu dân lành.

Tôi nói với Thẩm Thần Hàm: "Giáng sinh vui vẻ."

Thẩm Thần Hàm ở đầu dây bên kia đáp lại tôi: "Anh bị dở à? Muộn như vậy gọi điện cho em chỉ để nói cái này?"

Trước giờ em chưa bao giờ biết nói chuyện uyển chuyển dễ nghe, huống gì lúc đó mới là thanh niên đầy sức sống vừa bước vào đại học. Em mới nói có vài câu đã làm tôi tỉnh cả rượu.

Giọng em dần trở nên bực dọc: "Có chuyện gì không?"

Sau đó, tôi mượn chút hơi men trong người, tỏ tình với em. Lúc kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ, Thẩm Thần Hàm mới trả lời tôi: "Bị khùng."

Tiếp đó là một tràng tút tút phát ra từ điện thoại.

Tôi cũng tỉnh hẳn rượu, hứng gió lạnh mà lòng ủ rũ khôn xiết.

Rất nhiều năm sau, vào một đêm Giáng sinh nào đó, khi tôi phẫn uất kể lại tình cảnh và tâm tình của mình lúc đó, em lại ngả vào người tôi, cười đến run lên như thể vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm.

Rồi em chép chép miệng, bắt chước giọng điệu tôi lúc say: "Giáng sinh vui vẻ."

Còn nhại lại lời tỏ tình của tôi một cách rất ư là ngứa đòn.

Tôi giận lắm, nguýt mắt nhìn em: "Bị khùng."

Thường những lúc như vậy, em lại cười càng khoái trá.

Qua bao nhiêu năm như vậy vẫn nhớ rõ lời tôi nói lúc đó, đủ chứng tỏ con người này thích giả vờ giả vịt đến nhường nào.

Nhưng năm mười tám tuổi, tôi nào có biết điều đó. Rạng sáng hôm Giáng sinh, tôi thực muốn dùng dao cắt phăng lưỡi của mình đi, dùng búa gõ toét đầu mình ra. Cuối cùng, tôi nuốt nước mắt, quyết định nếu Thẩm Thần Hàm hỏi lại chuyện này thì tôi sẽ cùng em cá chết lưới rách.

Không, không.

Tôi sẽ lạnh nhạt nói với em rằng: Ồ, tối qua anh chơi Thật hay Thách với bạn ấy mà.

Trên đường về kí túc xá, tôi thật lòng biết ơn người đã phát minh ra trò chơi này.

Nhưng tôi không ngờ, sáng hôm sau, lúc chuẩn bị đi học lại gặp Thẩm Thần Hàm dưới chân ký túc xá. Em nhìn tôi, hỏi: "Tối qua anh gọi cho em nói cái gì vậy?"

Với việc em ấy bị cuộc gọi của tôi đánh thức, hoàn toàn không biết tôi đã nói những gì, tôi cảm thấy may mắn đến mức có thể đưa tay giơ chữ V thật to trước mặt bàn dân thiên hạ. Sau khi kiềm chế được mình, tôi nói với em: "À, lúc đó anh uống say, gọi nhầm cũng nên?"

Thẩm Thần Hàm lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi luống cuống xin lỗi em: "Không phải làm em tỉnh giấc rồi chứ? Xin lỗi nha!"

Thẩm Thần Hàm chẳng đoái hoài gì đến tôi. Tôi cảm thấy mình đã an toàn vượt qua ải này, bèn tán gẫu với em: "Nay tụi em có tiết buổi sáng à?"

Thẩm Thần Hàm nghiêng đầu nhìn tôi: "Sắp thi cuối kỳ rồi nên tới thư viện ôn bài."

Tôi kinh ngạc cảm thán: "Vậy cũng sớm quá rồi đó." Trời lạnh như này không rúc trong chăn mà dậy sớm tới thư viện thì cũng quá là hiếu học rồi đi.

Thẩm Thần Hàm làm thinh trước lời khen của tôi, em đứng trước cửa nhà ăn nhìn tôi: "Sáng anh ăn gì?"

Tôi nhìn đồng hồ rồi nói: "Ngồi lại ăn chắc không kịp nữa, mua hai cái bánh bao rồi vừa đi vừa ăn.

Vừa dứt lời, tôi liền thấy Thẩm Thần Hàm lấy ví tiền trong túi áo ra rồi rút từ trong đó một tờ năm tệ, đưa đến trước mặt tôi: "Mua cho em hai cái bánh bao với một bịch sữa đậu nành. Em đứng ở cửa chờ anh."

Lúc nhận lấy tiền, tôi còn ngơ ngác, mãi đến khi xếp hàng dài đợi mua được bánh bao rồi mới cảm thấy sao mình nghe lời răm rắp thế.

Tất nhiên, suốt cả một năm sau đó, Thẩm Thần Hàm nghĩ ra đủ cách sai tôi làm việc. Giờ ngẫm lại e là phải tự đội cho mình chiếc mũ gắn chữ "thằng ngu" lên đầu.

Cả một năm cun cút theo sau làm chân sai vặt cho Thẩm Thần Hàm, tôi chưa từng thấy có gì sai sai.

Nửa cuối tháng mười hai năm sau, ở trường không còn tiết nữa. Tôi nhìn lịch thi thấy còn gần nửa tháng nữa mới bắt đầu thi. Thời gian dài như vậy hoàn toàn đủ về nhà một chuyến.

Sung sướng nằm ở nhà được vài ngày rồi, Thẩm Thần Hàm bỗng dưng gọi điện cho tôi. Khi đó, tôi đang nằm lười trong chăn không muốn nhúc nhích, nghe máy rồi "alo" một tiếng.

Nghe thấy đầu bên kia khựng một chốc: "Anh vẫn còn ngủ à?"

Tôi nhìn đồng hồ, cũng mới hơn mười giờ thôi mà, vẫn ổn: "Trời lạnh như này ai muốn xuống giường chứ."

Thẩm Thần Hàm nín lặng một lúc, sau đó nói thẳng lý do gọi cho tôi: "Em bị trật chân ở cửa phía đông của trường, anh đến đón em với."

Lúc này tôi cũng đã tỉnh táo hơn, vội quan tâm, hỏi: "Có sao không, thằng ba bên ký túc em còn đó không, em gọi bảo nó đưa đi bệnh viện khám xem?"

Em có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Thằng ba bảo có việc bận rồi."

Tôi nói: "Vậy ký túc em còn có ai không, hay gọi cho mấy người bên ký túc anh hỏi thử xem?"

Thẩm Thần Hàm hỏi: "Anh không ở trường à?"

Tôi đã rời trường được mấy ngày rồi, vậy mà giờ tên này mới biết khiến tôi có hơi buồn bực: "Về nhà rồi."

Đầu bên kia do dự một hồi: "Nhà anh ở đâu?"

Tôi thuận miệng đáp thành phố N rồi hỏi chân em có đi được không hay là để tôi gọi người tới đón.

Thẩm Thần Hàm bảo đã gặp được người quen rồi, tôi còn chưa kịp trả lời, em đã cúp máy.

Tôi quẳng điện thoại sang một bên rồi giận đến mức nằm lăn lộn trên giường. Có việc thì gọi tôi, không có việc thì đến tôi ở đâu cũng không thèm quan tâm, giận thiệt chứ.

Vì để tỏ rõ mình đang giận, tôi cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin cho Thẩm Thần Hàm để hỏi về chân của em.

Hơn mười một giờ đêm Giáng sinh, tôi đang chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ thì Thẩm Thần Hàm gọi đến: "Em đang ở ga tàu, anh đến đón em đi."

"Hả?" Tôi có chút khó hiểu.

Em nói: "Nhanh lên, lạnh chết mất."

Tôi cúp máy, vơ lấy chùm chìa khóa rồi chạy ra ngoài, nửa ngày mới bắt được một chiếc taxi. Hai mươi phút sau, tôi đến ga, đang chuẩn bị gọi em hỏi vị trí cụ thể thì nghe thấy có người hét gọi mình.

Tôi cất điện thoại, nhanh chóng bước đến, thấy em run lên vì đứng giữa trời gió lạnh. Tôi tháo khăn quàng của mình, quấn từng vòng lên cổ em rồi hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Em nhíu mày nhìn xung quanh: "Dù sao cũng là kỳ nghỉ dài, em ra ngoài chơi không được chắc?"

Vì đã tháo khăn quàng nên gió lạnh cứ thế luồn thẳng vào cổ. Tôi rụt cổ lại, trời lạnh thế này cũng mặc xác rốt cuộc có phải là em rảnh rỗi nên đến chơi hay không, cứ phải tìm chỗ ấm áp hơn rồi hẵng nói.

Tôi vừa quay người đi vừa nói: "Cứ về nhà anh trước đã, lạnh chết mất."

Vừa dợm được mấy bước, tôi lại nghe giọng Thẩm Thần Hàm vang lên: "Giờ này năm ngoái anh gọi cho em nói gì vậy?"

Bước chân của tôi bỗng cứng ngắc, sao lại nhắc đến chuyện không nên nhắc này chứ. Tôi ho vài tiếng, ngập ngừng nói: "Giáng sinh vui vẻ?"

Vừa dứt lời, đồng hồ ở ga tàu liền báo hiệu đã qua mười hai giờ đêm.

Tôi quay người nhìn Thẩm Thần Hàm đứng trong gió lạnh. Ánh đèn hắt lên người em khiến tôi bỗng nảy sinh ảo tưởng rằng người này vượt ngàn dặm đến tìm tôi.

Em nhìn tôi, nói: "Nay là Giáng sinh."

Vào ảo giác lúc mười hai giờ đêm ấy, tôi lại nói ra lời gần như năm ngoái từng nói: "Anh nghĩ, có lẽ anh thích em?"

Tôi thấy Thẩm Thần Hàm mím môi rồi tiến hai bước đến bên cạnh tôi, sau đó bày ra thái độ thế nào cũng được, nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta thử xem."

Không thể không thừa nhận rằng lúc đó tôi hơi bị luống cuống.

Thẩm Thần Hàm bước nhanh về phía trước, quay lại nhìn tôi: "Lạnh chết mất, mau về nhà thôi."

Tôi nhìn em, ngàn lời muốn nói quẩn quanh trong đầu rồi cuối cùng rối thành một nùi, không thốt nổi nửa chữ.

Người đang đi trước mặt tôi đây quàng trên cổ chiếc khăn của tôi, che hết gần nửa cằm. Em cười với tôi.

Giữa bóng đêm, em nói với tôi: "Giáng sinh vui vẻ."