Có Thần: Tình Sử Thành Ốc

Chương 14: Duệ Lang



Mỵ Dung dựa vào vai Thế Huân một lúc lâu.

Nàng đã bình tĩnh.

Giọng nói khô khốc: ''Huân ở lại lâu không?''

Thục Thế Huân dịu dàng vuốt tóc em gái, ánh mắt đượm buồn, lắc đầu: "Không ở lại được, ba ngày thôi tôi sẽ đi. Vân cũng biết tôi đang làm quan lang của tôi Tuyền bộ mà. Đi lâu sẽ loạn.''

Mỵ Dung nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình. Xa cách quá lâu làm nàng nhất thời không biết nên cùng với Huân nói chuyện gì.

''Thế Linh Nương thì sao... Bà có khỏe không?'' Mỵ Dung tiện hỏi một câu như vậy.

''Tốt lắm, tôi mới từ chỗ bà trở về. Bà khỏe mạnh và còn nuôi một con mèo.'' Còn có một người chồng mới rồi. Nhưng điều này chàng không dám nói với Dung.

Đoán chừng nàng cũng đã biết.

Hai người nhất thời trầm ngâm, như vừa choáng.

Mỵ Dung lấy làm thắc mắc: ''Lần này sao Huân trở về được vậy?''

An Dương Vương không ưa Thế Huân, hai người trở mặt thành thù đã lâu, không lý nào lại tự nhiên gọi chàng về.

''Là nhờ Tú Vân mà.''

Nàng ngẩng mặt, căng mắt ngạc nhiên hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

Duệ Lang bị chọc cười, lấy tay xoa mắt Mỵ Dung.

Bên mắt bị chàng xoa ấy thoáng chốc tê dại, nàng nháy một bên mắt, che dấu sung sướng tràn ra ngoài.

''Vương bảo nương lâu không gặp được tôi nên sinh nhung nhớ, muốn cho nương một bất ngờ.''

Con ngươi đen nhánh của nàng lóe lên một tia hi vọng, gấp gáp: ''Thế thì Linh Nương...''

Nhưng đáp án mà nàng nhận được lại không như mong muốn.

Thục Thế Huấn điệu đàng trấn an, nhẹ nhàng lắc đầu.

Dung mím môi, thủ thỉ vào tai chàng: ''Có Huân là cũng tốt lắm rồi.''

Nàng hài lòng với hiện tại, chỉ mong thời gian trôi chậm.

Lúc này Trọng vừa tắm rửa xong xuôi, Ly tới dẫn chàng đến chỗ Mỵ Dung.

- ----

Đi qua hết hai hành lang dài, phòng ngủ của Mỵ Dung đã ở ngay trước mắt.

Trọng không hiểu vì sao khẩn trương, chỉnh lại tấm vải thô sơ đắp trên người trong vô thức.

Chỉ là khi bắt gặp cảnh nàng cùng một người đàn ông xa lạ ôm ấp, hắn hình như hơi mất bình tĩnh. Tròng mắt thoáng co lại. Đầu ngón tay giật dưới ống vải.

Thục Thế Huân tỏ ra không vui khi có người làm phiền, không thèm ngẩng mà lên chỉ lạnh nhạt: ''Ra ngoài đi.''

Trọng không cam lòng trầm mặt xoay người định đi thì bị Ly chặn lại.

''Xảo xin dập đầu với Quan Lang.'' Đột nhiên Ly quỳ rạp xuống, hai tay ôm trán mà nói: ''Mong Lạc Thần muôn đời phù hộ Âu Lạc trường tồn, phù hộ Quan Lang mạnh khỏe.''

Nói xong Ly xách váy bò từ dưới đất lên, bụi trên gấu váy cũng không thèm phủi, hai tay ôm lấy bụng lấy hơi nói lớn: ''Mỵ Nương, Ly đã dẫn Trọng tới rồi.''

Giọng nói cao quãng tám của Ly làm Thục Thế Huân giật mình. Hiển nhiên người đang thiu thiu ngủ trên vai chàng ta là Mỵ Dụng cũng khó tránh khỏi số phận bị đánh thức.

Nàng tỉnh dậy từ một cơn mê ngắn, ánh mắt vẫn trong trẻ như xưa, lại thêm phần kiêu ngạo.

''Đến rồi à?'' Mỵ Dung nói khẽ.

Ly nhận được kết quả như ước, chắp tay rồi lùi dần, lùi đi mất hút sau tường đá.

Người cần đến đã đến, Dung nhìn sang Thế Huân nói: ''Huân vừa trở về ắt hẳn tinh thần cực nhọc, lẽ ra nên nghỉ ngơi, là Tú Vân đường đột rồi. Bây giờ sẽ bảo các xảo hầu Huân trở về cung điện.''

Thục Thế Huân nghe lời ấy trong lòng đã hiểu Mỵ Dung muốn chàng đi ra ngoài. Chàng mỉm cười, đứng dậy đi khỏi, trước đó còn không quên đánh giá Trọng.

Quả là báu vật nhân gian.

- ----

Thế Huân đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người Trọng và Mỵ Dung.

Hắn nhìn nàng ngồi trên tấm da gấu trắng, chắc phải là loại đột biến hoặc săn được ở nơi xa xôi lạnh lẽo. Ánh mắt Trọng mềm mại, hơi chớp mi nhưng không có ý động đậy.

Mỵ Dung cho là hắn suy tính điều gì, lại thấy trên mặt dinh dính khó chịu (là do vừa mới khóc xong một trận), tiện tay chỉ chậu nước đã đặt sẵn trên kệ gỗ gần cửa nói: ''Trọng bê nước đến đây, tôi muốn rửa mặt.''

Quay đầu lại, quả thấy có. Trên thành chậu còn vắt một cái khăn sạch, liền bê cả đến cho nàng.

Chàng cầm, giữ chậu ngước trên tay.

Mỵ Dung hơi khựng người nhưng không nói, cúi đầu vào chậu, dùng tay hất nước lên mặt mà xoa. Xong xuôi lại dùng khăn lau sạch.

Khăn bị ném lại vào trong chậu.

Mỵ Dung nhìn Trọng lúi húi đi đổ nước còn mình thì nhàn nhã ngả lưng xuống giường.

- ----

Thục Thế Huân đi theo một nô bộc trở ra ngoài, bắt gặp Ly đang chỉ đạo các bộc khác làm việc.

Nhìn bộ dáng của Ly, Thế Huấn cảm thán, hiếm có người có khả năng lãnh đạo như vậy.

''Xảo là Ly mà tôi biết?'' Chàng tiến gần bên cạnh, gặng hỏi.

Ly nghe thấy liền biết là Thế Huân, xảo ấy hình như không lấy làm bất ngờ, điềm tĩnh quay lại đáp lời: ''Quan Duệ Lang.''

Là một lời chào hỏi.

Giọng nói dễ nghe tràn ngập sự kính trọng, Thục Thế Huân nghe mà căng cả da đầu, nuốt một ngụm nước bọt.

''Ly có thành kiến với tôi sao?''

Xảo ấy nghe câu hỏi xong, tấm lưng đang khom khom đọt nhiên thẳng thớm, trong mắt tóe lên hai ngọn đuốc cháy rực:

''Phải.''

Giọng nói hùng hồn cùng biểu hiện ngay thẳng của Ly khiến chàng không biết phải làm sao, cứng họng.

''Quan Lang cũng biết mình hèn nhát thế nào mà.''

Khuôn mặt của Thế Huân đứng đờ.

Ly thấy mình nên đáo ứng nguyện vọng của quan lang, lại nói tiếp:

''Nếu Lang không phải Huân của Mỵ Nương, xảo đến nhìn Lang cũng chả thèm.''

Ly dứt câu, cầm theo xô nước trên sàn đi mất, bỏ lại Thục Thế Huân đứng đấy như trời trồng.

- ----

Lúc này Trọng đã đổ nước đi, cầm theo chậu đồng đặt lên kệ trọng phòng.

Hắn đứng gần như giữa cửa, giống như chờ đợi nàng giao nhiệm vụ.