Cô Thành

Chương 11: Bình an hỉ nhạc



Ta những tưởng ta sẽ chết, nhưng không.

Khi ta tỉnh lại, dưới lưng là một đống cát, sau gáy chạm vào một vật rất cứng. Ta chống khuỷu tay nhổm dậy, nhặt lên xem thì thấy đó là một khúc củi khô. Ngắm nhìn bốn phía, đều là sắc đất vàng đơn điệu tĩnh mịch, sườn núi xa xa không biết kéo dài đến tận nơi nào, xung quanh là mấy loại cỏ dại khô héo mọc ngổn ngang, nhỏ nhưng cứng rắn, lá hình kim, gai góc.

Vô Chân đạo nhân ngồi bên cạnh ta, cầm theo hồ lô bảo bối của nàng, chốc chốc lại uống rượu. Thời gian đã gần giữa trưa, mặt trời treo cao, sa mạc biến thành một lò luyện cực lớn, gần như muốn làm tan chảy mọi thứ, thế nên nàng đội lên chiếc mũ rách bươm luôn đeo phía sau, trên vành mũ thủng lỗ chỗ, thật ra thì cũng chẳng che chắn được bao nhiêu nắng nóng.

"Công tử tỉnh rồi." Vô Chân không liếc ta lấy một cái, vẫn đang uống rượu của nàng.

Ta sờ sờ nơi trái tim mình, có một vết thương, khi tay đụng phải có cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, "Ta không chết?"

"Không." Vô Chân đậy nút hồ lô lại, đưa đến một lọ bạch ngọc, chiếc lọ ngọc bích mơ hồ tản ra ánh sáng ấm áp. Ta mở nắp lọ, bên trong trống không chẳng có gì.

Ta hoài nghi: "Đây là...?"

"Thiên tâm bổ linh đan, ta luyện bốn mươi năm chỉ luyện được một viên như vậy, dự định giữ lại cứu mạng, ngươi được hời rồi."

"A Quỷ đâu?" Ta nhìn lướt qua xung quanh, không có A Quỷ, cũng không có Lê Đài Thành.

Ta không ở trong Lê Đài Thành, ở Lê Đài Thành không có ban ngày.

Ta nắm bả vai Vô Chân, hỏi: "A Quỷ đâu!"

Vô Chân đưa mu bàn tay lau khô vết rượu trên khoé miệng, ánh mắt hơi nhếch lên phía dưới mũ, tròng mắt xếch lên nhìn ta, đôi mắt đen nhánh như một đầm nước lặng.

"A Quỷ đâu?!" Ta thấp thỏm đến gần nàng hỏi lại lần nữa, nàng không nhanh không chậm treo hồ trở về bên hông, "Công tử, thất tình lục dục hết thảy giai không, sao lại không buông bỏ."

"Không... Không... Ngươi gạt người!" Ta đẩy nàng ngã ngồi xuống đất. Không thể, không thể nào... Vô Chân nàng nói, nàng nói A Quỷ có thể được cứu, nàng nói kiếp sau A Quỷ sẽ được đầu thai vào một nhà khá giả...

"Bạch An Tầm, ngươi nên trở về Dương Châu, Bạch viên ngoại và Bạch phu nhân đang chờ ngươi trở về." Vô Chân nói.

"Nhưng A Quỷ đang ở đâu?" Ta thẫn thờ nhìn một mảnh cát vàng, ta lại đi đâu để tìm một nơi không có ban ngày như Lê Đài Thành?

Sẽ không có, e là sẽ không có nữa.

"Trở về đi." Vô Chân nói, "Trở về đi thôi." Ta vốn nghĩ nàng luôn linh tinh lang tang, đột nhiên nghiêm túc lại có chút không quen.

Ta bò dậy, vỗ vỗ đất trên người, chắp tay cúi chào nàng thật sâu, "Xin phiền đạo trưởng truyền lời lại cho gia phụ gia mẫu, rằng An Tầm bất hiếu, kiếp này không thể hầu hạ cha mẹ được nữa."

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Đi tìm Lê Đài Thành." Vết thương trên ngực trái vẫn còn âm ỉ đau, rõ ràng đêm qua A Quỷ vẫn còn bên cạnh ta, thế nào mà hôm nay liền vô tăm vô tích? Ta không thể tin, đích xác là Vô Chân lừa gạt ta, chỉ muốn hoàn thành việc cha mẹ ta giao phó, nhanh chóng đưa ta trở về mà thôi, A Quỷ không biến mất, hiển nhiên nàng vẫn còn ở nơi nào đó trên sa mạc, nhất định là Vô Chân đang gạt ta.

"Ta muốn đi tìm A Quỷ, ta muốn đi tìm A Quỷ..." Hai chân ta như nhũn ra, lảo đảo đi về phía trước bất kể phương hướng, A Quỷ chỉ có một mình, Lê Đài Thành tối tăm như vậy, nàng sẽ sợ đến mức nào.

Nàng đã đợi ở nơi đó hai trăm năm, thống khổ hai trăm năm, ta không thể để nàng tiếp tục chịu khổ nữa, ta phải cứu nàng.

Ta phải cứu nàng.

"Bạch An Tầm." Vô Chân nắm lấy khuỷu tay của ta, trên tay nàng dính đầy cát, khi cầm ống tay áo lập tức để lại dấu vết rõ ràng, "Ngươi tỉnh táo một chút."

"Ta phải tỉnh táo thế nào đây!" Ta vung tay áo thoát khỏi sự kiềm giữ của nàng, thét gào trong suy sụp: "Ta phải tỉnh táo thế nào?"

A Quỷ không còn nữa, nàng đã hóa thành một luồng khói xanh phiêu tán trong sa mạc, trên trời dưới đất không còn linh hồn lang thang kia nữa, làm sao ta có thể bình tĩnh được?

Cát dưới chân từ từ truyền đến hơi nóng, lòng bàn chân ta nóng ran, người đứng trên mặt đất dường như bị nướng đến khô quắt, hốc mắt ta đau đớn, nhưng chớp mắt mấy lần lại không rơi xuống một giọt lệ.

"Ồn chết đi được." Đột nhiên, một câu nói truyền đến từ nơi nào đó rất gần ta, giọng người nói lanh lảnh yếu ớt, gần như ta đã nghĩ đó là ảo giác.

"Ai đang nói chuyện vậy?" Ta hỏi.

Vô Chân nói: "Nói chuyện gì?"

Dường như để trả lời Vô Chân, giọng nói mỏng manh sắc bén lại vang lên, "Ồn chết, ồn chết đi, có để người ta ngủ hay không!"

Người nói chuyện đang ở ngay bên tai ta, ta hoảng hốt ngó trước ngó sau, đừng nói người, ngay cả một con ruồi cũng không có.

Khuôn mặt vô cảm của Vô Chân đột nhiên lộ ra nụ cười, bĩu môi về phía tay phải của ta, "Đừng tìm nữa, ở nơi đó."

Ta đưa tay lên nhìn, hoá ra là chiếc lọ nhỏ bằng bạch ngọc mạ vàng Vô Chân đưa cho ta, thân bình bỗng vụt sáng lên, ta đưa bình đến trước mặt chăm chú quan sát, đột lên chiếc bình rỗng biến thành nửa trong suốt, trong bình vừa rồi rõ ràng trống không lại xuất hiện một tiểu nhân, rất nhỏ, cao không quá nửa ngón tay, không nhìn thấy mặt mũi, nằm trong bình hét toáng lên: "Ồn chết rồi!"

"Đạo trưởng, đây..."

"Đây là A Quỷ."

"Nhưng không phải ngươi nói..."

"Ta nói gì?" Vô Chân cười khanh khách nói, "Ta nói nàng hôi phi yên diệt* bao giờ?"

(*Dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn. Bắt nguồn từ tác phẩm "Viên giác kinh": "Thí như toản hỏa, lưỡng mộc tương nhân, hỏa xuất mộc tẫn, hôi phi yên diệt.")

Vô Chân đưa chuôi phất trần đã không còn lại mấy cọng lông ra sau lưng gãi ngứa, cười hì hì nói tiếp: "Lọ đan dược này là do ta trộm được từ sư tôn khi xuống núi, không ngờ lại còn có diệu dụng tụ hồn nuôi phách, nữ quỷ này bị minh hoả đánh tan hồn phách, chi bằng ở trong lọ nghỉ ngơi mấy năm, đến lúc đó luyện được nguyên thần, có thể cắt đứt mọi nợ nghiệt trước kia."

Vô Chân nhẹ giọng nói, phỏng chừng đây là bảo vật tu luyện của nàng, "Đạo trưởng, ngươi cho ta bảo vật của sư tôn, vậy ngươi..."

"Bớt nói nhảm." Vô Chân vung phất trần, bộ dạng phiền chán, "Xem như báo đáp ân tình của cha mẹ ngươi năm đó, mau cút về Dương Châu đi, từ nay bần đạo không nợ nần gì Bạch gia các ngươi nữa."

"Ân tình của đạo trưởng, chỉ sợ kiếp này Ân Tầm không cách nào báo đáp."

Ta cầm lọ ngọc, tay điểm vào A Quỷ nhỏ nhắn đáng yêu bên trong, "A Quỷ, ta dẫn nàng về nhà."

Kiếp trước, nàng vẫn chưa có cơ hội ngắm nhìn cảnh sắc Giang Nam, giờ đây ta sẽ cùng nàng thưởng lãm, ngắm nhìn hàng liễu nghiêng mình lả lướt, từng đóa sen trên nền lá xanh biêng biếc, hay những bông mai trắng như tuyết, đỏ như son, và cả vầng trăng sáng vằng vặc giữa rừng tùng xanh mát. Chúng ta sẽ cùng nhau nếm thử vô số món ăn vặt, nghe vô số điệu hát dân gian. Thế gian này còn biết bao điều lý thú, ta sẽ đưa nàng đi ngắm nhìn đến tận cùng.

...

Giữa mùa hè, ở thành Dương Châu, ngoại trừ lác đác khách nhân trong trà quán và người thuyết thư, trên đường phố không có một bóng người, đại thụ ngoài cửa thành xanh um tươi tốt, giữa những tán lá xum xuê truyền đến tiếng ve kêu râm ran, cửa thành rộng mở nhưng nửa ngày cũng không thấy có người qua lại, đột nhiên, có một tên khất cái gầy teo, cao lêu khêu, mặc quần áo rách nát từ ngoài thành đi vào.

Màu sắc trên quần áo của tên khất cái kia đã không còn nhìn rõ, chỉ có thể phân biệt được những vùng xám đen không đồng nhất, trên vai cũng bị rách vài lỗ, trước ngực đầy mảnh vá, có thể nhìn thấy trước kia đây là một thân đạo bào, không biết hắn trộm được từ đạo quan nào, nhìn cũng vừa người, dưới chân hắn là đôi giày cỏ, hai ngón chân cái trồi ra khỏi mũi giày, gót chân đạp lên gót giày, lôi thôi lếch thếch.

Sau khi tên khất cái vào thành, theo sát phía sau hắn là một thư sinh văn nhược, một thân trường sam màu đen không rách mướp như khất cái, nhưng cũng nhăn nhúm, thoạt nhìn cũng nếm đủ phong sương, gương mặt ngược lại trắng noãn, trên cổ có một sợi dây đỏ dùng để treo một lọ bạch ngọc mạ vàng chạm khắc tinh xảo.

"Chỉ tới đây thôi." Tên khất cái dừng bước chân ở cổng thành, lười biếng tựa vào gốc cây bên tường thành, nói với thư sinh: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Bạch công tử, ta và ngươi có một lần duyên phận này, đến nay duyên số đã hết, hôm nay từ biệt sẽ không còn gặp lại nữa."

Thư sinh nói: "Đạo trưởng không theo ta trở về Bạch phủ sao? Ngươi có ân tái tạo đối với ta, theo lý Bạch phủ nên trọng tạ."

"Quên đi, ta không chịu nổi bộ dáng cổ hủ của phàm nhân các ngươi." Tên khất cái gãi mông, chỉ vào lọ ngọc trước ngực thư sinh, "Đúng rồi, lúc ấy máu tim của ngươi đã nhỏ lên người tiểu quỷ này, bây giờ nàng và ngươi huyết nhục tương liên, một khi ngươi xảy ra bất trắc, nàng cũng khó tránh khỏi kiếp nạn. Hơn nữa hồn phách nàng đã không còn, cứ cách mỗi bảy ngày phải đút một giọt máu của ngươi, nhớ lấy."

"Đạo trưởng yên tâm, An Tầm nhất định nhớ kỹ trong lòng." Thư sinh ôm quyền khom lưng, bái một cái thật sâu, khi lần nữa ngẩng đầu lên, tên khất cái đã biến mất.

Thư sinh nắm lọ ngọc được buộc bằng sợi chỉ đỏ, nét mặt nhu hòa, nở nụ cười thanh thản, "A Quỷ, chúng ta đến nhà rồi." Giọng nói như gió mát phất qua, khiến người ta suýt nữa chết chìm trong đó.

...

Một năm sau.

Trên phố xá náo nhiệt, cạnh cây đa ven sông có một quán trà nhỏ bằng tre, vì được dựng trên gốc cây nên có thể hút gió giải nhiệt, giữa thời tiết mùa hè nóng bức lại đặc biệt mát mẻ, thu hút rất nhiều người tới đây uống trà hóng mát. Trên một bàn trà gần bờ sông, hai người dân địa phương đang vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu.

"Này, nghe nói chuyện gì chưa?" Nam nhân áo xám nói.

"Nghe chuyện gì?" Nam nhân áo nâu hỏi.

"Đại công tử Bạch gia đại, người biến mất một năm trước đó, đã về rồi!"

"Đại công tử Bạch gia? Chính là người đính hôn với tiểu thư Lý gia rồi lại đào hôn một năm trước sao?"

"Chính là hắn." Nam nhân áo xám phun vỏ dưa trong miệng, khinh thường nói, "Tiểu thư Lý gia dung mạo chim sa cá lặn, gia tài bạc vạn, thật xứng với Bạch gia, tiểu tử ngốc kia được ăn học mà chỉ học được ngu dốt, mới náo loạn ra chuyện đào hôn nực cười như vậy."

"Cái gì mà tiểu tử." Một phụ nhân lớn tuổi ngồi cạnh bàn bọn họ cũng đến góp lời, "Nàng cũng không phải tiểu tử gì, vốn dĩ nàng là một nữ oa, là năm đó Bạch viên ngoại hồ đồ, nuôi nàng như một tiểu tử giả, thế mà cũng đã nhiều năm như vậy, chỉ sợ đến Bạch viên ngoại cũng không rõ rốt cuộc là ông ta nuôi cô nương hay tiểu tử nữa đây, thế mà lại còn có ý gieo hoạ cho khuê nữ tốt nhà người khác."

Hai người kia nghe được chuyện lạ, trợn to tròng mắt, hỏi: "Thật sao?" Nam nhân áo trắng lại thở dài, "Ta đã nói mà, đại công tử đó nhìn thanh tú xinh đẹp như vậy, trong thành Dương Châu có biết bao cô nương ôm mộng với hắn kia chứ? Đừng nói cô nương, ngay cả nam nhân cũng không ít người cam nguyện cõng trên lưng cái danh "đoạn tụ" để có thể xuân phong nhất độ với hắn, thì ra cũng là nữ nhân, chả trách tướng mạo tốt như vậy."

"Nam nhân?" Nam nhân áo nâu trêu chọc: "Nam nhân muốn cùng hắn đoạn tụ hẳn là ngươi đi? Mạc huynh, thì ra khẩu vị của ngươi thật không tồi, ha ha ha..."

Lời của nam tử áo nâu còn chưa dứt thì đã bị quái lực không biết từ đâu tập kích, bụng hắn đột nhiên trúng đòn ngã khỏi rào tre rơi xuống sông. Hắn hoảng sợ đạp nước mấy cái, cũng may bên bờ nước cạn, chân có thể đạp đất đứng lên, không nguy hiểm đến tính mạng.

"Ha ha ha Triệu huynh, cho ngươi cười nhạo ta, bị báo ứng đáng lắm..." Nam nhân áo xám trông hết sức hả hê, bỗng cảm giác lưng bị đạp một cước, cũng rơi xuống sông.

"Đáng đời!" Nam nhân áo nâu hằn học nói trên sông.

"Ngươi nói ai đáng đời!"

"Nói ngươi đó!"

"!"

Hai người đánh nhau ầm ĩ dưới dòng nước mát, trên bờ nhanh chóng tụ tập không ít người xem kịch vui. Trong một góc khuất của quán trà, một cô gái mặc áo lụa trắng đeo khăn che mặt tính tiền, bung ô giấy dầu trắng lặng lẽ rời khỏi.

"Cô nương, hôm nay trời trong, không có mưa." Tiểu nhị nhắc nhở.

Cô nương mặc áo lụa trắng chỉ cười không nói, khẽ nâng làn váy yểu điệu rời đi. Hương hoa mai từ mái tóc nàng theo làn gió bay tới, tiểu nhị hít sâu một hơi, mơ hồ nghe tiếng cô gái cười nói với người khác, nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy dưới chiếc ô giấy màu trắng kia chỉ có một mình cô gái, nào thấy ai bên cạnh?

Có lẽ nghe lầm rồi, tiểu nhị vẫy vẫy khăn lau khô mặt bàn, tiếp tục công việc.

"A Quỷ, lần sau không cho nàng trêu người khác nữa." Cô gái mặc áo lụa trắng nhẹ giọng trách.

Người được gọi là A Quỷ chính là một thiếu nữ thanh xuân, dáng người uyển chuyển, lửng lơ nằm trên đầu vai cô gái mặc áo trắng, nhăn chiếc mũi nhỏ nũng nịu nói: "Đáng đời, ai bảo hai nam nhân thối kia dám mơ ước nàng?"

A Quỷ cắn nhẹ vành tai cô gái, "An Tầm, nàng là của ta, không ai được nhớ thương nàng, nghĩ cũng không được!"

"Được được được, A Quỷ, ngày mai chúng ta đi đâu chơi đây?"

"Đi..." A Quỷ suy tư hồi lâu, nói: "Chẳng bằng đi du hồ đi? Ta muốn ăn hạt sen!"

"Nghe lời nàng, đi du hồ."

Cô gái mặc áo lụa trắng đi xa, cảnh tượng người qua đường nhìn thấy là cô gái rì rầm lẩm bẩm vừa nói vừa cười, điên điên khùng khùng, che ô giữa ngày trời trong, trong ô ngoại trừ nàng ra thì không còn ai khác.

Trong một quán rượu cách khá xa trà quán, một nhóm người khác vừa tán gẫu vừa thở dài.

"Nghe nói Đại công tử Bạch gia điên rồi! Cả ngày nói chuyện với chính mình, hành động điên điên dại dại, thật đáng sợ."

"Đại công tử Bạch gia? Chính là tài tử Bạch An Tầm kia?"

"Cái gì mà tài tử, nàng là nam nhân giả, trong thành Dương Châu đã truyền khắp..."

"Đáng tiếc..."

"..."

Nơi xa, nữ nhân mặc áo lụa trắng chậm rãi bước vào ngõ nhỏ với chiếc ô giấy dầu trắng, đẩy ra cửa viện bình thường ở nơi nào đó, vào viện, đóng cửa lại thật chặt, nhốt tất cả những lời đồn đãi thị phi ở bên ngoài.

Tịch dương ngả về tây, thời gian vừa vặn.

(Kết thúc)

Tác giả có lời muốn nói:

Có lẽ truyện này sẽ lại trở thành lịch sử đen tối của tôi, vốn chỉ muốn luyện một chút kỹ năng viết tiểu thuyết cổ phong, viết xong đọc lại... đây là cái quỷ gì vậy??

Nhưng cuối cùng cũng viết xong rồi, haizzz, tiểu thuyết cổ phong thật khó viết quá đi...

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!