Cô Thành

Chương 5: Hồi ức



"Được, được... Ngươi nói ngươi không phải là Kha Ngữ Lam, vậy ngươi tận mắt nhìn đi! Xem thử đến cùng ngươi có phải là Kha Ngữ Lam hay không!" Bàn tay đang bóp cổ ta của A Quỷ đổi thành kéo vạt áo trước, kéo ta vào Lê Đài Thành.

Nàng mang ta đến trước một sân viện hoang phế, viện không lớn, tường rào nghiêng ngả, xà nhà mục nát, mấy gian nhà ngói cũng bị chôn dưới đất cát, chỉ có tảng đá đen to nằm trước cửa là vẫn sáng bóng như thường.

A Quỷ đứng ở cửa hồi lâu, chậm chạp không bước vào. Trước ngực ta vẫn còn năm lỗ thủng do A Quỷ lưu lại, nếu là vết thương bình thường thì chỉ trong phút chốc là kết vảy, nhưng năm vết thương này thật kỳ lạ, đã nửa khắc* trôi qua mà máu vẫn chảy không ngừng, máu thấm ướt gần hết quần áo của ta, chỉ động một một chút lại giống như đao cắt. Hình ảnh trước mắt ta dần trở nên mơ hồ, phải bắt lấy cánh tay A Quỷ để chống đỡ, để mình không ngã xuống.

(*1 khắc = 15 phút.)

"Nơi đây từng là nhà ta." A Quỷ vuốt tảng đá lớn trước cửa, thở dài nói: "Ta đã đi mọi ngóc ngách trong thành, duy chỉ có nơi này là không dám đến, Ngữ Lam, ngươi có biết ta đã mỏi mòn đợi trong thành này bao lâu không?" A Quỷ khẽ cười hỏi ta, vẻ mặt nàng đã khôi phục như thường, nhìn vết thương đang chảy máu của ta, như thể đang thấy chuyện gì thú vị lắm.

Hai chân ta đã không còn sức lực, yếu ớt nói: "Hai... Hai trăm năm..." Lúc mở miệng lồng ngực chấn động, kéo theo năm vết thương giống như bị dã thú hung hăng cắn xé, kiên trì đến lúc này khiến ta cảm thấy vô cùng đau đớn, ngay cả ngất đi cũng không thể.

"Trước nay ta chỉ xem những người đi vào thành này là thịt cá đưa đến cửa, sau khi ăn sạch hồn phách của bọn họ liền ném ra khỏi thành, nhưng Ngữ Lam ngươi thì khác." Đầu ngón tay A Quỷ thấm ít máu trên người ta, lau lên tảng đá đen bóng kia, "Hai trăm năm, hừ, hai trăm năm..."

Chỉ là một tảng đá bình thường, nhưng khi vừa được dâng hiến máu tươi chợt bắt đầu phát sáng, ánh sáng nhu hoà nhàn nhạt kia không ngừng mở rộng phạm vi, bao phủ lên cả trạch viện, ngay cả ta và A Quỷ cũng nằm trong đó.

Bàn tay mềm mại của A Quỷ áp vào ngực ta, có thứ gì lành lạnh đang quanh quẩn trong tim ta, cảm giác đau đớn ở vết thương từ từ giảm đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Ta kinh ngạc sờ lên ngực, một tay dính đầy máu tươi chưa khô, nhưng năm lỗ thủng đã không còn nữa, ngay cả một vết sẹo cũng không lưu lại.

"Ngươi phụ ta hai trăm năm, chết như vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?" Nàng nắm bàn tay đầm đìa máu tươi của ta, khoé mắt mang ý cười, "Ngữ Lam, hai trăm năm, rốt cuộc ngươi đã trở lại."

Chẳng biết tại sao hốc mắt ta lại chua xót, ta lắc đầu lui về sau mấy bước, "Ta không vào." Ta khiếp đảm, ta không dám tiến vào, không dám nhìn lại sự thống khổ của A Quỷ.

Vẫn bị A Quỷ lôi vào, cũng không tính là đi vào, chẳng qua chỉ đứng ở cửa mà thôi.

"Cha, mẹ, con đưa khách về đây!" Một cô nương mặc xiêm áo vàng nhạt đẩy cửa bước vào, sau lưng còn có một cô gái khác đi theo, bạch y nửa mới nửa cũ, vạt áo dính đầy cát bụi, thẹn thùng nói: "A Tuyết, thế này đi gặp lệnh tôn lệnh đường, sẽ thất lễ."

Cô gái được gọi là A Tuyết đang chắp tay sau lưng xoay người, nghiêng đầu trêu chọc: "Cái gì mà tôn với đường chứ, Ngữ Lam, ngươi nói chuyện thật thú vị."

Các nàng chỉ lo làm chuyện của mình, làm như không thấy ta và A Quỷ gần ngay trước mắt.

A Tuyết xoay người, ta cũng hít một hơi khí lạnh, đây chính là khuôn mặt của A Quỷ!

A Quỷ nói bên tai ta: "Ngữ Lam, hai trăm năm trước ta nhìn thế nào?"

Ta hết sức chăm chú nhìn sau gáy cô gái tên "Ngữ Lam", hi vọng nàng sẽ nhanh chóng quay mặt, lại sợ hãi nhìn thấy khuôn mặt thật sự của nàng. Đó không phải là ta, tuyệt đối không phải.

Ta và A Quỷ vẫn đứng trước cửa như cũ, hai nữ tử kia đã chạy tới cửa, nhưng trước khi bước vào nhà, bạch y nữ tử đột nhiên xoay người.

Khuôn mặt của nàng ta quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, mỗi ngày rửa mặt trước gương đồng ta đều nhìn thấy.

"Đây là ảo giác." Ta khẳng định, A Quỷ là quỷ, có thể dùng pháp thuật vây khốn ta vào ảo giác dễ như trở bàn tay.

"Đây là hồi ức."

A Quỷ không dây dưa cùng ta nữa, hình ảnh trong viện thoáng cái đã thay đổi, lúc này ta đang ở trong một gian phòng.

Khuê phòng nữ tử, huân hương thanh nhã, phấn bột, đồ trang sức châu ngọc rực rỡ muôn màu được đặt trên bàn trang điểm, Kha Ngữ Lam bước từ sau tấm bình phong ra ngoài, đã thay đổi một thân xiêm áo màu hồng sạch sẽ đơn giản, hai mắt A Tuyết sáng rực lên.

A Quỷ mở miệng cùng lúc với nàng ấy, hai giọng nói giống như đúc hoà vào nhau, "Ngữ Lam, ngươi mặc xiêm áo của ta thật xinh đẹp."

Một vui tươi, một lãnh đạm.

Ta quay đầu nhìn A Quỷ, nàng cũng nhìn ta, nhẹ cười nói, "Ngữ Lam, xem ta nhớ rõ thế nào."

A Tuyết và Kha Ngữ Lam, cùng tất cả đồ đạc trong phòng biến mất, ánh sáng ấm áp tan biến, ta và A Quỷ quay lại đứng giữa bóng đêm, nơi bên cạnh cửa trong viện.

Một trận cuồng phong quét qua, tiểu viện lung lay ầm ầm sụp đổ, trở thành một đống phế tích, mái ngói tường xiêu nhanh chóng phong hoá thành sỏi cát, làm dậy lên một khoảnh bụi mù, trạch viện lớn như vậy chỉ trong phút chốc đã tiêu tán trong gió.

A Quỷ vươn tay bắt lấy một nắm cát giữa không trung, sau đó xoè năm ngón tay, để cát lọt ra từ kẽ hở giữa những ngón tay mình.

Một góc ký ức nào đó trong ta được lấp đầy, nhưng phần nào đó trong trái tim lại trôi đi theo cát trong tay A Quỷ.

Đúng rồi, ta là Bạch An Tầm, cũng là Kha Ngữ Lam.

"Bộ xiêm y đó, sau này ta âm thầm mang đi, nhưng tiếc là không có cơ hội mặc lại." Ta muốn ôm lấy A Quỷ, nhưng giơ tay lên lại để xuống, tự giễu nói: "Với ta bất quá chỉ mới hai mươi năm, hoá ra đã hai trăm năm."

A Quỷ nói: "Rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra."

Nàng không phải là A Quỷ, nàng vốn tên là Lê Tuyết, cha mẹ theo nghiệp buôn bán, là một phú hộ trong Lê Đài Thành, năm ấy ta đi, A Quỷ nói sẽ chờ ta, một lần chờ đợi là đến hai trăm năm.

Ta tưởng rằng nàng sẽ có một cuộc sống thật tốt, hoá ra nàng đã chết từ lâu, cùng năm ta chết.

"A Tuyết, chờ ta trở lại, nhất định ta sẽ dẫn nàng cùng đi." Tại cửa thành, Kha Ngữ Lam ôm Lê Tuyết hứa hẹn, hai bàn tay đặt chung một chỗ, nắm chặt tay đối phương, không thể buông ra.

Lê Tuyết ngẩng đầu hôn lên môi Kha Ngữ Lam, lệ rơi khỏi khoé mắt, "Ngữ Lam, ta chờ nàng."

A Quỷ nói không sai, ta phụ bạc nàng, ta chưa từng trở về, cũng không đưa nàng đi cùng, ta khiến nàng bị vây khốn ở nơi này hai trăm năm không thể siêu thoát.

Kha Ngữ Lam đi, ta muốn nói với nàng đừng đi, nếu đi ngươi sẽ hối hận cả đời... Không, không phải là cả đời, là hai đời. Nhưng đây chỉ là hồi ức.

Lê Tuyết đứng hát một điệu khúc Giang Nam bên cổng thành, là ta đã dạy cho nàng.

"Ngữ Lam, nàng dạy ta hát đi, hát bài ca quê nhà của nàng."

Vì vậy, ta đã dạy nàng hát, giai điệu Giang Nam du dương trầm bổng, không giống dân ca Mạc Bắc có làn điệu lảnh lót, khí thế khoáng đạt, còn đều là nhi nữ tình trường bi ai thê thiết, Lê Tuyết rất thích. Nàng hát dân ca Mạc Bắc triền miên tình chàng ý thiếp, lại có thể hát thành khoát đạt hào hùng, lúc đó ta còn cười nàng, bài hát hay như vậy bị nàng hát giống như đánh trận.

A Quỷ hát cùng A Tuyết, giọng nàng đã không còn thanh lương như trước, mà vừa thê lương lại vừa bi tráng.

Ta nghẹn ngào nói: "A Tuyết, ta đã trở về, Kha Ngữ Lam đã trở về."

A Quỷ dừng tiếng hát, Lê Tuyết đứng bên cửa thành cũng biến mất.

"Ngươi không phải Kha Ngữ Lam, ta cũng không phải Lê Tuyết."

"Lê Tuyết chết rồi, Kha Ngữ Lam cũng đã chết."

"Ta là lệ quỷ trong thành này, trên tay dính đầy oan hồn."