Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 20



Editor: Gấu Gầy

Nhờ trận mưa hôm qua, hôm nay thời tiết rất đẹp.

Xa xa ánh mặt trời sáng rực, giữa tầng mây rải xuống tia nắng chói chang, giống như vảy trải trên mặt đất.

Hôm nay là ngày tổ chức săn bắn.

Mấy ngày nay thời tiết ở Hoàng thành Đại Uyên càng ngày càng lạnh lẽo, trời mưa liên miên, hiếm khi thấy thời tiết tốt như vậy. Vì thế từ sáng sớm, nơi tạm trú đã náo nhiệt hẳn lên, các học sinh tham gia săn bắn mặc trang phục đẹp mắt, chuẩn bị hành trang, học sinh không tham gia cũng tụm năm tụm ba đi xem náo nhiệt, lũ lượt kéo về vùng ngoại ô.

Địa điểm tổ chức săn bắn nằm trong khu săn bắn ở ngoại ô kinh thành, phía sau nối liền dãy núi sâu thẳm.

Nơi này là một cánh rừng rậm, ngày thường dùng làm khu săn bắn Hoàng gia, mấy đại quân thỉnh thoảng cũng hay tiến hành huấn luyện ở đây.

Trong đám người đông đúc, Tông Lạc là chói mắt nhất.

Tất cả mọi người đều mặc trang phục săn ngắn, chỉ có Tông Lạc vẫn mặc áo dài màu trắng như tuyết, dáng vẻ ung dung bình thản.

Cố Tử Nguyên vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hắn: "Lạc huynh, huynh không thay đồ sao?"

"Không thay."

Tông Lạc lắc đầu, không giải thích nhiều.

Hắn tham gia săn bắn chẳng qua là thi cho có, chủ yếu lộ mặt trước Cảnh vệ quân, không phải thật tâm muốn đoạt khôi thủ.

Nhìn hắn thản nhiên như vậy, lại nhớ tới kiếm pháp vô song của Lạc huynh, Cố Tử Nguyên tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi thêm câu nào. Suy cho cùng, Cố Lạc không chỉ lớn tuổi hơn Cố Tử Nguyên, mà mối quan hệ của họ không đủ sâu để hỏi về những điều như vậy.

Mặt khác, những học sinh khác lén lút bình luận phía sau.

Trong ngày khai yến, chuyện Tông Lạc bẻ cành làm kiếm đánh bại Công Tôn Du, mọi người đều nhìn thấy, sau đó lại biết hắn được Bắc Ninh Vương tặng ngọc, bọn họ cực kỳ ghen tỵ. Kết quả không ngờ vị tán nhân kiếm thuật hơn người này không có đăng ký võ nghệ, mà lại tham gia săn nghệ.

Hiện giờ săn nghệ bắt đầu, không ít học sinh đều âm thầm lưu ý tới hắn. Kết quả ngay cả y phục hắn cũng không thay, vô cùng kiêu ngạo, lập tức phê bình kín đáo.

Săn nghệ không giống võ nghệ, võ nghệ tốt xấu gì cũng có đài tỷ thí, còn săn nghệ chỉ là một cánh rừng. Nếu mặt đối mặt thì tốt hơn võ nghệ, nhưng săn nghệ không chỉ phải dùng kiếm, mà còn phải cưỡi ngựa bắn cung, thứ gì cũng phải có công phu tốt.

Hôm nay giám sát săn nghệ lại là một người quen cũ, Đoàn đại thống lĩnh của Cảnh vệ quân.

"Mặc đồ vào đi, chúng ta sẽ kiểm tra lần cuối."

Cảnh vệ binh mặc hàn giáp đi qua đám người, kiểm tra trái phải, gặp phải binh khí không hợp quy định hoặc mang theo lương khô đều bị tịch thu.

Một ngày một đêm tiếp theo, các học sinh sẽ ở trong bãi săn. Dựa theo quy chế thi đấu, muốn ăn cơm cũng chỉ có thể tự nấu, không được mang theo lương khô vào địa điểm thi đấu. Đợi sau khi săn bắn kết thúc, học sinh săn được nhiều con mồi nhất sẽ đứng đầu.

Lúc kiểm tra đến Tông Lạc, Đoàn Quân Hạo tình cờ nhìn qua.

Nhìn thấy vệ binh đưa tay ra, hắn đột nhiên giật mình kêu lên: "Dừng tay!"

Một tiếng quát lui, xung quanh chấn động.

Không ít học sinh vừa rồi phê bình kín đáo đều hả hê khi người gặp họa.

"Đoàn thống lĩnh tức giận như vậy, chẳng lẽ tên bịt mắt kia cất giấu thứ gì ghê gớm?"

"Nếu nghiêm trọng quá, không biết có bị hủy bỏ tư cách thi đấu hay không?"

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Đoàn Quân Hạo nhìn thấy vật cấm gì đó, người sau sải bước tiến lên, thấp giọng nói: "Đi kiểm tra người tiếp theo."

"Vâng, Đại thống lĩnh."

Đoàn Quân Hạo do dự một chút, gật đầu với Tông Lạc, sau đó ý thức đối phương không nhìn thấy, lúng túng mở miệng: "Cố công tử, chúng ta lại gặp mặt."

Tông Lạc cười nói: "Đoàn đại thống lĩnh."

"Ta còn có việc phải làm, không tán gẫu nhiều với Cố công tử, chúc Cố công tử đứng đầu tỷ thí săn nghệ."

Nhìn gương mặt của nam nhân, Đoàn Quân Hạo lại cảm thấy đầu gối mình mơ hồ đau nhức.

Bất luận thế nào, cho dù vị này không phải Tam điện hạ, nhiều đại nhân vật hỏi đến như vậy, hắn cũng phải nể mặt.

"Vậy thì đa tạ Đại thống lĩnh."

Tông Lạc tiếp tục ung dung bình thản, giống như vừa rồi chỉ là một đoạn nhạc đệm.

Chẳng bao lâu, kiểm tra đã kết thúc.

Tiếp theo là nhấn mạnh quy tắc săn bắn một lần nữa.

Mỗi học sinh đều có hai binh lính đi theo, để giúp đếm con mồi, giám sát và ngăn chặn gian lận, đồng thời sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào cho học sinh trong suốt cuộc thi.

Ngoài ra còn có một vị tổng giám khảo, tiến hành tuần tra địa điểm cố định, phát hiện có sai sẽ bị trực tiếp dẫn ra khỏi bãi săn, thực hiện một phiếu phủ quyết.

Thật không may, giám khảo chính lần này là Ngu Bắc Châu, cộng thêm một vị Tông Nguyên Vũ ở trong quân mượn quan hệ chạy đến giám thị.

Hơn nữa theo Đoàn Quân Hạo nói, Bắc Ninh Vương đến đây từ sớm, sau khi đến cũng không đợi người, hăng hái bừng bừng tiến vào bãi săn, đoán chừng là đã lâu không thấy máu, muốn luyện tập một chút.

Các học sinh đều tỏ ra hoảng sợ.

Danh hiệu sát thần của Bắc Ninh Vương có ai chưa từng nghe qua chứ? Hoàn toàn có thể hù doạ con nít khóc đêm.

Tông Lạc: "...."

Cũng may lần này hắn không có ý tranh đoạt thứ hạng, bằng không nhất định sẽ bị tức chết.

Tông Lạc đã tưởng tượng qua rất nhiều biến cố có thể xảy ra ở kiếp này, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới Ngu Bắc Châu thế nhưng cũng sống lại.

Như vậy có hợp lý không?

Nhưng ngẫm lại bia đỡ đạn như mình còn có thể trùng sinh, nam chính sống lại hình như cũng hợp tình hợp lý.

Chẳng trách Ngu Bắc Châu ngay từ đầu đã biết hắn chưa chết.

Đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, nếu biết kiếp trước hắn lấy ít thắng nhiều, đẩy lùi liên quân của nhiều nước, nhưng đời này lại chết ở Hàm Cốc Quan. Huống chi hắn vừa lúc trở về, tại Bách gia yến còn cố ý gây hấn với Công Tôn Du, nếu không đoán được hắn trùng sinh, mới đúng là chuyện kỳ quái

Mấu chốt chính là, đời này người chủ động xuất kích lại là Tông Lạc, vừa lẩn trốn vừa thiết lập cục diện, nên mới lơ là xem nhẹ Ngu Bắc Châu ngủ đông.

Chỉ có thể nói, nếu Ngu Bắc Châu cũng sống lại, vậy kế hoạch kế tiếp của hắn cần phải lật đổ làm lại, phòng phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất.

Nhưng mà nhất định phải nói, trùng sinh có gì ghê gớm, hắn vẫn là người xuyên sách.

"Con mồi khác nhau được chia thành các điểm số khác nhau"

Tông Lạc dường như đang lắng nghe, kì thực đang phân tâm một cách quang minh chính đại.

Hiện tại, Ngu Bắc Châu, Diệp Lăng Hàn, Tông Thừa Tứ cùng Bùi Khiêm Tuyết đều đã xác định thân phận của hắn, Ngũ Lục hoàng tử phỏng chừng vẫn chưa biết rõ.

Tuy nhiên, không ai trong số họ lựa chọn tiết lộ.

Ngu Bắc Châu hiển nhiên không cần nhiều lời, Tông Thừa Tứ lựa chọn che giấu nhiều lợi ích hơn cũng dễ hiểu, Diệp Lăng Hàn phỏng chừng còn đang lựa chọn thời cơ thích hợp ra tay. Tất nhiên, người kỳ lạ nhất vẫn là Bùi Khiêm Tuyết.

Người khác không biết, nhưng Tông Lạc biết rất rõ, Bùi Khiêm Tuyết không xen vào đoạt trữ, chỉ trung thành với một mình Uyên Đế. Cũng giống như kiếp trước, giữa bạn thân và quân thượng phải chọn một người, kết quả hắn không chút do dự lựa chọn quân thượng.

Nhưng sắp bắt bầu săn nghệ, sao không thấy Diệp Lăng Hàn?

"Lục điện hạ sao lại tới đây, vị bên cạnh kia là?"

"Hẳn cũng là một vị Hoàng tử."

Khi Tông Lạc phục hồi tinh thần lại, Đoàn Quân Hạo đã dừng lại hồi lâu.

Quả nhiên, cách đó không xa, Lục hoàng tử cẩm y hoa phục đang đứng ở nơi đó, bên cạnh còn có một vị hài đồng mười tuổi khác đang vênh mặt hất hàm sai khiến.

"Cửu điện hạ, sao ngài lại tới đây?"

Nghe vậy, Tông Lạc lẳng lặng đứng sau lưng ngựa, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Tông Vĩnh Vũ và Ngu Bắc Châu làm trọng tài, Tông Vĩnh Liễu cạnh tranh đoạt trữ dĩ nhiên không chịu thua kém.

Đoàn Quân Hạo trước tiên chào hỏi Lục hoàng tử, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tông Hoằng Cửu theo sau Lục hoàng tử.

Vị tiểu ma vương hỗn thế này ai mà không biết, thiếu phó không biết đã bị chọc giận bao nhiêu lần, Đoàn Quân Hạo trước khi tiếp nhận Đại thống lĩnh cũng từng đảm nhiệm chỉ dạy võ công cho Tông Hoằng Cửu một thời gian.

Phải nói rằng đó thực sự là một loại tra tấn vô nhân đạo.

Tông Hoằng Cửu hếch cằm: "Phụ hoàng năm trước mới khen tài bắn cung của ta, hôm nay Bách gia yến, bổn hoàng tử cũng đến góp vui, xem có thể săn được một hai con hay không, trở về hầm canh cho phụ hoàng."

Tông Vĩnh Liễu ở một bên tiếp lời: "Quả thật đúng là như vậy, Cửu đệ muốn tới, người làm đại ca như ta đương nhiên phải đáp ứng."

Tông Vĩnh Liễu lôi kéo Tông Hoằng Cửu đã được một thời gian, mặc dù Tông Hoằng Cửu không có gia thế, nhưng dựa vào sự sủng ái của Uyên Đế dành cho hắn, cũng đủ để các Hoàng tử tranh nhau lôi kéo.

Tông Hoằng Cửu vốn định bám vào mấy vị Hoàng huynh thuận buồm xuôi gió trèo lên cao.

Hiện giờ tâm tình của hắn đang rất khó chịu.

Lúc trước hắn ở trong điện nghe lén cuộc nói chuyện kia, vốn tưởng rằng thành tâm nhận sai rơi lệ, phụ hoàng sẽ tha thứ cho hắn như thường.

Nào ngờ Uyên Đế không chỉ cấm túc mà còn cưỡng chế bắt hắn chép sách, hôm qua ngày giỗ Tam hoàng huynh còn đuổi hắn tới Hoàng Lăng, bắt hắn quỳ cả ngày trong gió lạnh, bây giờ khắp người còn đau nhức.

Trừng phạt này quả thực có chút nặng, nhưng trong cung không có hạ nhân nào dám cầu tình cho Cửu hoàng tử, ngay cả chính hắn cũng không thèm nói thêm một chữ.

Bởi vì Tông Hoằng Cửu biết, phụ hoàng thật sự tức giận.

Tại sao? Chỉ vì một tên Hoàng tử giả mạo?

Tông Hoằng Cửu không thể hiểu được, âm thầm ghi nhớ tình báo quan trọng này, không nói lung tung khắp nơi.

Chỉ là nếu hắn tức giận, vậy người khác cũng sẽ xui xẻo.

Đứng mũi chịu sào chính là Diệp Lăng Hàn và Tông Thụy Thần.

Đoàn Quân Hạo: "Nếu như vậy, thần sẽ chọn ngựa cho Điện hạ."

"Khoan đã."

Tông Hoằng Cửu quát lui hắn: "Lấy thêm hai bộ dụng cụ săn bắn tới đây."

Đoàn Quân Hạo nhìn thoáng qua, quả nhiên ở sau lưng Tông Hoằng Cửu nhìn thấy một thiếu niên đang đứng tại chỗ cười ngốc, dáng người cực kỳ gầy yếu, nhưng so với Cửu hoàng tử cao hơn một chút.

"Vị này là?"

"Đoàn thống lĩnh hẳn là chưa từng gặp qua, đây là Bát hoàng huynh. Hắn vẫn luôn thích trốn trong cung, hôm nay quấn lấy ta muốn xuất cung, nên ta đành phải mang hắn đến."

Nói xong, Tông Hoằng Cửu nháy mắt ra dấu với nội thị phía sau.

Người kia lập tức hiểu ý, cúi đầu tiến lên, vào trong chuồng ngựa cẩn thận chọn lựa một hồi, lôi ra một con ngựa vàng mũi đang phun khí.

Đoàn Quân Hạo đúng là chưa từng gặp qua Bát hoàng tử.

Nhưng hắn cũng biết Bát hoàng tử hơi ngốc, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, giao tiếp hàng ngày rất khó khăn, huống chi còn không được học hành, quanh năm sống trong lãnh cung lạnh lẽo.

Nhìn dáng vẻ ngang tàng kiêu ngạo của Tông Hoằng Cửu, hắn làm sao không hiểu?

Tuy rằng không muốn dính vào chuyện này, nhưng bắt nạt kẻ yếu tất nhiên khiến người ta khinh bỉ: "Cửu điện hạ, con ngựa này tính tình rất dữ, có lẽ không thích hợp với Bát điện hạ."

Tông Hoằng Cửu hỏi ngược: "Không thích hợp lắm sao? Vậy thì con này."

Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt Tông Thụy Thần, ý vị thâm trường nói: "Đây là con ngựa Hoàng đệ đặc biệt chọn cho Hoàng huynh, Hoàng huynh có thích không?"

"Vui quá, thích quá." Tông Thụy Thần vẫn ngây ngốc cười ngu như cũ, giống như không hiểu những lời này.

Để cho một kẻ ngốc đi cưỡi liệt mã, đây không phải rắp tâm hại người sao?

Đều nói Hoàng thất Đại Uyên đời đời đổi ngôi Hoàng đế máu chảy thành sông, mấy đời liên tiếp giết hết thân tộc để thượng vị, hôm nay tận mắt chứng kiến, kể cả kẻ ngốc cũng không tha, quả thật làm cho người ta kinh hãi.

Ngoại trừ Đoàn Quân Hạo, những người khác đều làm ngơ, một chữ cũng không dám nhiều lời, sợ bản thân rước họa.

"Hừ, thích là được rồi, đi thôi."

Rất hiển nhiên, Tông Hoằng Cửu cũng không quan tâm bọn họ nghĩ gì.

Hắn sai mấy tuỳ tùng dắt ngựa, cùng Lục hoàng tử thong dong đi tới bãi săn, không thèm liếc mắt nhìn những người khác.

Cũng đúng, một vị ngốc tử không được Uyên Đế coi trọng, cho dù bị dẫn ra khỏi cung, chỉ cần không gây tai nạn chết người, Tông Hoằng Cửu cũng không cần lo lắng.

Nơi xa nhất, Diệp Lăng Hàn yên lặng nhìn một màn này.

Con ngươi của Tông Lạc đột nhiên co lại, siết chặt bàn tay.

Thảo nào Diệp Lăng Hàn không đi theo Tông Hoằng Cửu.

Nếu như bình thường, Tông Hoằng Cửu tuyệt đối không thể chỉ lôi theo Tiểu Bát, buông tha cho Diệp Lăng Hàn, huống chi Diệp Lăng Hàn còn lén lút báo danh săn nghệ.

Theo lý mà nói, dù có khi dễ Tông Thụy Thần thế nào, Tông Hoằng Cửu cũng không thể đưa người đến bãi săn, bắt ép cưỡi liệt mã.

Trừ khi Tông Hoằng Cửu biết Tông Thụy Thần giả ngốc.

Chỉ có một khả năng, Diệp Lăng Hàn vì muốn tham gia săn nghệ đã mật báo.

Chuyện này rất phù hợp với tình tiết Diệp Lăng Hàn vì trợ giúp cho Ngu Bắc Châu mà cố ý mật báo châm ngòi ly gián trong kiếp trước.

—----